Kiêu Hãnh Và Định Kiến

Chương 7



Thu nhập của ông Bennet hầu như chỉ bao gồm trọn vẹn trong hai nghìn bảng mỗi năm. Không may cho các cô con gái, người thừa kế mặc định là một người đàn ông có quan hệ xa. Gia tài của bà mẹ không thể bù đắp những thiếu thốn. Ông bố bà đã hành nghề luật sư tại Meryton, và để lại cho bà bốn nghìn bảng.

Bà có một người em gái lấy ông Phillips, ông này làm thư kí cho người cha rồi nối tiếp sự nghiệp của ông cụ. Một người em trai của bà sống tại London, làm ăn trong ngành kinh doanh và có chút ít danh tiếng.

Làng Longburn chỉ cách Meryton một dặm, một khoảng cách thuận tiện cho những cô gái trẻ muốn đi đến đấy ba, bốn lần một tuần để thăm viếng bà dì của họ và nhân thể ghé qua những cửa hàng thời trang. Đặc biệt, hai cô con gái nhỏ nhất của nhà Bennet, Catherine và Lydia, thường có những chuyến đi như thế. Tâm trí hai cô thường ít bận rộn hơn các cô chị, nên khi không có chuỵên gì hay hơn, họ thấy cần đi bộ đến Meryton để vui thú trong thời khắc ban mai và có thêm đề tài nói chuyện vào buổi tối, cho dù không có tin tức gì đặc biệt họ luôn xoay sở để biết được điều gì đó từ bà dì. Hiện giờ các cô nhận được tin về một trung đoàn lực lượng dân quân vừa chuyển đến đóng trại suốt mùa đông, với Meryton là vị trí bản doanh.

Những chuyến viếng thăm bà Phillips giờ phát sinh những tin tức đáng quan tâm. Mỗi ngày họ đều biết thêm về tên của những sĩ quan và những mối quan hệ của họ. Nơi họ đóng trại không giữ bí mật được bao lâu, nên cuối cùng các cô đều quen biết họ. Ông Phillips đã đi thăm viếng tất cả, và việc này mở cho các cô cháu gái một nguồn vui chưa từng có. Họ chỉ nói về các sĩ quan. Gia tài lớn lao của Bingley, vốn gây nhiều phấn khích cho bà mẹ khi nghe nói đến, giờ trở thành vô nghĩa dưới mắt cô gái nhỏ.

Sau khi đã nghe các cô huyên thuyên suốt một buổi sáng, ông Bennet lạnh lùng nhận xét:

- Theo như bố thấy cách hai con nói chuyện, hai con là hai đứa con gái ngu xuẩn nhất nước. Bố đã nghi ngờ điều này, nhưng bây giờ bố tin là thật.

Catherine bối rối không trả lời, nhưng Lydia thì hoàn toàn lạnh nhạt, tiếp tục nói về việc cô mến mộ đại úy Carter, về việc cô hy vọng được gặp anh trong ngày, vì ngày kế anh sẽ đi London.

Bà Bennet nói:

- Ông à! Tôi ngạc nhiên khi thấy ông nghĩ rằng các con ông ngu xuẩn. Tôi có thể khinh thường con cái của người khác nhưng không thể khinh thường con mình.

- Nếu các con tôi ngu xuẩn, tôi sẽ luôn cảm thông với chúng.

- Vâng với những việc xảy ra thì tất cả chúng nó đều rất khôn ngoan.

- Tôi có tự mãn rằng đây chỉ là một điểm mà ta không đồng ý. Tôi đã kì vọng rằng cảm nghĩ của chúng ta trùng hợp trong mọi việc, nhưng đến bây giờ tôi phải bất đồng ý kiến với bà khi nghĩ rằng hai đứa con gái nhỏ của chúng ta ngu xuẩn một cách khác thường.

- Ông không nên mong các con đều có ý thức như bố mẹ chúng. Khi chúng bằng tuổi tôi, tôi tin chắc chúng sẽ chẳng còn nghĩ đến các sĩ quan nữa. Tôi còn nhớ có thời tôi yêu thích bộ quân phục với áo choàng đỏ, và thật ra đến bây giờ trong tâm tư tôi vẫn còn thích. Nếu bây giờ có một anh chàng đại tá trẻ, bảnh trai, với năm hay sáu nghìn bảng mỗi năm muốn lấy con gái tôi, tôi sẽ không từ chối. Tôi nghĩ hôm ấy đại tá Foster trông rất lịch sự trong bộ quân phục mặc tại buổi chiêu đãi của ngài William.

Lydia kêu lên:

- Mẹ ơi, dì con bảo đại tá Foster và đại úy Carter không đến thăm nhà cô Watson thường như khi họ mới chuyển đến, bây giờ họ thường đứng trong phòng đọc sách của nhà Clark.

Trong khi bà Bennet chưa kịp trả lời, người hầu mang vào cho Jane một là thư từ Netherfield và đứng chờ phúc đáp. Mắt bà Bennet sáng lên vì vui mừng, bà hăm hở hỏi khi cô con gái đang đọc:

- Thế nào Jane, thư của ai thế? Anh ta nói gì thế? Jane, đọc nhanh lên và nói cho mọi người nghe, nhanh lên con yêu.

- Đấy là thư của cô Bingley.

Rồi cô đọc to lên:

“Chị thân mến,

Nếu chị không quá bộ đến thăm dự buổi ăn tối nay với Louisa và em, em e rằng chúng ta sẽ trở nên xa cách suốt đời, vì cuộc đối đầu giữa hai phụ nữ thì không thể kết thúc khi có xung đột. Khi nhận thư này xin chị đến ngay nhé. Ông anh em và vài người khác sẽ ăn tối cùng các sĩ quan.

Thân ái,

Caroline Bingley”

Lydia thốt lên:

- Với các sĩ quan! Con tự hỏi tại sao dì con không nói với chúng con về việc này.

Bà Bennet nói:

- Ăn tối nơi nhà họ, thật không may.

Jane hỏi:

- Con có thể dùng cỗ xe được không?

- Không được, con yêu, con nên cưỡi ngựa mà đi vì trời có thể đổ mưa, rồi con còn phải ở lại cả đêm.

- Có thể đấy là một âm mưu hay, nếu chị chắc rằng họ sẽ không tình nguyện đưa chị về.

- À! Nhưng các ông sẽ dùng cỗ xe của Bingley để đi về Meryton, còn ông bà Husrt không có ngựa.

- Nhung con muốn đi xe ngựa.

- Nhưng con yêu, mẹ tin rằng bố con không muốn con sử dụng mấy con ngựa. Mình cần chúng để làm việc trong trang trại, có phải thế không hở ông?

- Tôi rất thường cần đến chúng nhưng ít khi tôi có thể dùng được.

Elizabeth nói:

- Nhưng nếu bố có dùng mấy con ngựa hôm nay, mục đích của mẹ sẽ đạt được.

Cuối cùng cô đã khiến ông bố phải xác nhận rằng đàn ngựa bị bận. Vì thế Jane phải cưỡi ngựa đi, và bà mẹ tiễn cô ra tận của với nhiều tiên liệu về thời tiết xấu. Hy vọng của bà thành hiện thực khi trời đổ mưa chẳng bao lâu khi Jane ra đi. Các cô em lo lắng cho chị mình, riêng bà Bennet lại tỏ ra vui mừng. Cơn mưa tiếp tục cả buổi tối không dứt, hiển nhiên là Jane không thể trở về nhà. Và đến tận hôm sau thì niềm vui của bà Bennet được nhân lên khi người hầu từ Netherfield đưa đến là thư cho Elizabeth:

“Lizzy thân yêu,

Chị cảm thấy yếu nhiều vào sáng nay, chị nghĩ có lẽ do bị mưa ướt suốt hôm qua. Những người bạn ở đây nhất định không cho chị về nhà khi chị còn chưa khỏe lại. Họ còn muốn chị gặp ông Jones – vì thế đừng lo lắng khi nghe tin ông đến thăm bệnh cho chị. Ngoài chứng đau họng và nhức đầu, chị không bị gì cả.

Chị của em”

Ông Bennet nói sau khi nghe Elizabeth đọc lá thư:

- Thế là nếu con gái bà có trở bệnh nguy hiểm, và nếu nó xảy ra vấn đề gì, bà có thể tự an ủi rằng do việc theo đuổi anh Bingley theo sự chỉ đạo của bà.

- À tôi tin chắc rằng chẳng nguy hiểm như ông nói. Người ta không chết vì chứng cảm vặt bao giờ. Nó sẽ được chăm sóc chu đáo. Tôi sẽ đi thăm nó, nếu tôi có thể dùng cỗ xe.

Elizabeth cảm thấy lo lắng, và quyết định đi thăm Jane dù cho không có cỗ xe. Vì không biết cưỡi ngựa, cô chỉ còn cách đi bộ. Khi cô nói ra ý định của mình, bà mẹ thảng thốt:

- Làm sao con có thể liều lĩnh đến thế, với bao nhiêu là bụi mù. Khi đến nơi, con sẽ chẳng còn sức và mặt mũi chẳng ra sao cho coi.

- Con sẽ còn sức để xem bệnh tình của chị Jane ra sao – con chỉ muốn thế thôi.

- Lizzy có phải con ngụ ý muốn bố cho phép dùng cỗ xe hay không?

- Thật ra là không. Con không muốn tránh né việc phải đi bộ. Khoảng cách ấy không phải là xa lắm, khi người ta có động lực chỉ có ba dặm thôi. Con sẽ về đến nhà trước bữa ăn tối.

Mary nói:

- Em khâm phục lòng nhân ái của chị, nhưng mọi thôi thúc tình cảm cần được lý trí hướng dẫn. Theo em, chị chỉ nên làm theo mức độ cần thiết.

Catherine và Lydia tỏ ý muốn đi cùng chị mình đến Meryton. Elizabeth nhận lời và cả ba cùng khởi hành. Lydia nói:

- Nếu chúng ta đi nhanh, em có thể gặp mặt và trò chuyện đôi điều với đại úy Carter trước khi anh ấy từ giã.

Họ chia tay nhau tại Meryton, hai cô em đi đến khu gia cư của bà vợ các sĩ quan, còn Elizabeth tiếp tục đi một mình, hối hả băng qua những cánh đồng với bước chân thoăn thoắt, nhảy qua những bậc rào, phóng qua những vũng nước. Cuối cùng cô đến nơi với đôi chân rã rời, đôi bít tất lấm bẩn, và gương mặt ửng hồng vì vận động.

Cô được mời vào phòng ăn sáng, nơi có đầy đủ mọi người ngoại trừ Jane. Sự xuất hiện của cô khiến mọi người ngạc nhiên tột độ. Riêng ông Hurst và cô Bingley hầu như không tin rằng Elizabeth đã đi bộ ba dặm đường vào giờ sớm sủa như thế này, trong thời tiết lầy lội và lại còn đi một mình. Elizabeth tin rằng họ xem thường cô. Tuy nhiên, họ vẫn tiếp đãi cô rất lịch sự, và trong cung cách đối xử của các chàng trai có cái gì đấy còn hơn cả lịch sự. Mr Darcy nói rất ít, còn ông Hurst hầu như không nói gì cả. Tư tưởng Darcy bị chi phối bởi lòng mến mộ nét rực rỡ mà chuyến đi bộ đem lại cho khuôn mặt cô, nhưng trong lòng tràn đầy hồ nghi về lý do đích thực khiến cô phải đi xa như thế một mình.

Sau khi hỏi thăm về tình trạng của Jane, nhưng câu trả lời không được khả quan cho lắm, Jane ngủ không được ngon giấc, đang bị sốt vì quá yếu còn nằm trong phòng ngủ. Elizabeth vui mừng khi được dẫn vào phòng thăm chị. Mọi người đã giấu việc Jane ngã bệnh vì sợ gây hốt hoảng hay phiền hà, Jane thật sự vui mừng khi thấy cô bước vào. Tuy nhiên cô không thể nói chuyện được nhiều. Khi cô Bingley bước ra ngoài để hai chị em được tự do tâm sự, Jane không thể làm gì khác ngọai trừ tỏ ý biết ơn về sự ân cần mà mọi người dành cho cô. Elizabeth chỉ im lặng chăm sóc chị.

Khi bữa ăn sáng đã xong, các cô gái chủ nhà cùng chơi với hai chị em, và Elizabeth bắt đầu cảm thấy mến họ khi thấy họ tỏ ra quan tâm và quan tâm đến Jane. Bác sĩ cũng được mời đến khám cho Jane, và cho biết rằng cô bị cảm nặng, khuyên mọi người cần thực tế với tình hình, Jane cần được nghỉ ngơi trên giường. Lời khuyên được tuân thủ ngay, vì cơn sốt có dấu hiệu nặng hơn, lại thêm việc đầu cô nhức như búa bổ. Elizabeth không muốn rời căn phòng, mọi người vẫn ra vào để thăm hỏi luôn.

Khi đồng hồ gõ ba tiếng, Elizabeth nghĩ rằng mình cần phải ra về, tuy cô rất muốn ở lại. Cô Bingley ngỏ ý đề nghị cô dùng cỗ xe của gia đình. Trong thâm tâm Elizabeth mong rằng chỉ cần họ van nài chút thôi cô sẽ nhận lời, và Jane cũng tỏ ý không muốn rời xa em mình. Cô Bingley đành phải mời Elizabeth lưu lại Netherfield một thời gian và Elizabeth nhận lời. Ngay lập tức một người hầu được phái về Longbourn để báo tin và mang về ít quần áo.