Kiếp Tam Sinh! Thầy Trò Ba Kiếp

Chương 2: Kiếp thứ nhất: vô tâm (2)



Đợi khi Bạch Vân Thiên lần nữa mở mắt đã thấy bản thân ở bên trong một căn phòng bằng đá, khí lạnh từ dưới bốc lên khiến cho nàng giật mình ngồi dậy mới phát hiện hóa ra bản thân đang nằm trên một Băng Ngọc. Nàng ngơ ngác nhìn Băng Ngọc mà cố nhớ lại những chuyện xảy ra, nàng chỉ nhớ bản thân ăn Tuyết Liên Hoa xong thì đột nhiên chân khí trong cơ thể chạy tán loạn khiến nàng chịu đua dớn dữ dội, sau đó thì… Sau đó ra sao? Tại sao nàng lại nằm ở đây?

 – Thiên Nhi, con tỉnh rồi sao? Thấy trong người thế nào?

Từ phía sau lưng truyền đến thanh âm rất đổi quen thuộc. Nàng ngoái đầu nhìn lại, vẻ mặt vẫn khó hiểu: – Con không sao. Sư phụ, sao con lại ở đây?

Sau khi nghe Minh Huyền giải thích, Bạch Vân Thiên mới hiểu hóa ra bản thân đã không công mà có được món lợi lớn, nay nàng không chỉ tu vi tăng tiến mà tiên bậc cũng đã thay đổi. Theo như cách nói của Minh Huyền, Bạch Vân Thiên chỉ cần chưa đến năm vạn năm nữa là có thể thuận lợi phi thăng thành Thần Quân. Đây quả là chuyện tốt hiếm gặp vậy mà lại rơi trúng đầu nàng. Xem ra quả thật là trong họa có phúc mà. Nàng đánh bậy đánh bạ vậy mà lại được món lợi lớn.

Ngày tháng dần trôi, thoắt cái cũng đã trôi qua năm vạn năm, trong năm vạn năm này đã có rất nhiều chuyện xảy ra, chẳng hạn như đại ca Bạch Vân Ngạo và nhị ca Bạch Vân Chí cũng đã thành thân, ngay cả tứ đệ Bạch Vân Tự của nàng cũng đã có ý trung. Vậy mà nàng thì vẫn còn ế chỏng chơ, dù gì thì nàng cũng là Đệ Nhất Mĩ Nhân Lục Giới, ấy vậy mà đến giờ vẫn còn chưa có tình nhân thật quá thất bại mà. Càng nghĩ nàng càng thấy tủi thân cho kiếp ế của bản thân.

Huyền Thiên Sơn cả năm đều chỉ có một màu nhạt nhẻo, mãi mới có một ngày đông vui như hôm nay. Từ sáng sớm tinh mơ đã có vô số người mang quà thọ đến mừng sinh thần lần thứ một trăm ba mươi lăm vạn tuổi của Minh Huyền Thần. Đây quả thật là ngày lễ trọng đại nhất Thiên Giới..

Sư phụ nàng tuổi thì lớn nhưng dung mạo lại trẻ vô cùng, trẻ đến không có thiên lí, nghe nói là khi người hai mươi tuổi thì đã tu được tiên thân chính vì vậy mà trẻ mãi không già. Mà Tiên Nhân thì làm gì có ai để ý đến vấn đề tuổi tác chính vì vậy mà có biết bao tiên nữ thầm mến mộ người. Ấy vậy mà sư phụ nàng lại không thèm đoái hoài đến ai, vẫn giữ nguyên cái bộ mặt lạnh lùng đó suốt ngày. Mà dạo gần đây nghe đâu chốn tiên cảnh đang thịnh hành kiểu đoạn tay áo, nàng thực sợ sư phụ sẽ luyến nam ái cho nên quyết định làm Thánh Mẫu cứu rỗi cuộc đời khốn khổ bi đát của sư phụ nàng, vì vậy nàng quyết định sẽ hi sinh những tháng ngày nhàn rỗi sinh nông nỗi của nàng và các sư huynh cùng làm một việc hết sức trọng đại, đó là tìm nương tử cho sư phụ nàng. Nhưng việc tốt lại không được đền đáp. Sư phụ nàng không những không cảm kích tấm lòng của nàng mà còn phạt cấm túc nàng ba tháng không cho phép rời khỏi núi, còn các sư huynh nàng thì bị đuổi khỏi núi đi thực hành nhiệm vụ. Cái gì vậy chứ, các sư huynh nàng không những không bị phạt mà còn được đi chơi, mà nàng thì phải cô đơn một mình ở lại ngày ngày nhìn cái bản mặt lạnh lùng của ai đó. Thật đắng lòng cho số phận của nàng mà, thời buổi này làm người tốt khó quá a. Từ đó về sau nàng thề sẽ không bao giờ quna tâm đén chuyện nhân duyên của sư phụ nàng nữa.

Bây giờ tuy nàng không quan tâm đến nhân duyên của sư phụ nhưng lại rất quan tâm đến nhân duyên của nàng. Thật không biết khi nào nàng mới có tình lang như ý đây? Haizz.. Thật không biết khi nào nàng mới có thể thành thân đây?

– Vân thiên Thần Quân, tại hạ tên Thiên Mộ Tư, không biết liệu có được vinh hạnh cùng nàng ngồi thưởng rượu đàm đạo hay không?

Đang lúc nàng chìm đắm trong thế giới của mình thì từ đâu xuất hiện một giọng nói dịu dàng mà ấm áp vang lên. Trước mặt nàng xuất hiện một nam tử vận huyền y, dung mạo tuấn lãng dịu dàng. Người này chẳng phải chính là Thái Tử Thiên Giới, là vị Thái Tử trẻ tuổi tài cao của cả Thiên Giới. Vừa nhìn thôi không hiểu sao tim nàng lại đập rộn ràng, không lẽ đây chính là rung động sao?

Từ sau cái ngày đó, nàng và Thiên Mộ Tư thường xuyên gặp mặt, có đôi lúc là y lên Huyền Thiên Sơn tìm nàng trò chuyện, có lúc là gặp nhau trong các bữa tiệc. Quan hệ của hai người ngày một thân hơn, có đôi lúc nàng thật nghĩ rằng Huyền Thiên Sơn chính là nhà của y, vì thời gian y ở đây còn nhiều hơn cả thời gian y làm việc. Không phải là thái Tử phải có nhiều công chuyện cần giải quyết lắm sao, nhưng trông y thật rãnh rỗi.

Nói thật, Thiên Mộ Tư thật sự là một người nam nhân rất dịu dàng, ân cần, chu đáo và săn sóc. Ở bên cạnh y nàng lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ. Chẳng bao lâu sau quan hệ của hai người đã thân ngày một thân hơn, dần dần cũng nảy sinh một số tình cảm khác thường.

Trong lúc tình cảm của nàng và Thiên Mộ Tư đnag tốt đẹp thì không hiểu sao sư phụ nàng lại nổi giận vô cớ, nghiêm cấm nàng qua lại với Thiên Mộ Tư, còn cấm Thiên Mộ Tư không được phép bước chân vào Huyền Thiên Sơn nửa bước, trái lệnh thì hậu quả tự gánh.