Kiếp Này Đã Định Rồi

Chương 4



Phần lớn kết cấu của điềm tĩnh cư được thiết kế theo lối kiến trúc Chúc Tam Tiến.

Mở cửa lớn ra, thứ đầu tiên bạn nhìn trong đó, là một thảm cỏ xanh khá lớn với một tầm nhìn nhẹ nhàng khoan khoái, gian nhà thứ hai tiếp the cũngcách đó không xa, đắp thành rồi tụ lại với nhau quay về một chỗ, nhìnlên phía trước là một sân nhà, dựa theo ánh sáng mà được thiết kế vôcùng tốt. Bốn phía thông suốt với hành lang gấp khúc, trong đình tuykhông được trang trí nhiều, nhưng lại có cây cổ thụ Tương Tư lên đếntrăm năm. Dáng cây Tương Tư này tươi tốt cường tráng, đều đã phủ rộngđến sân nhà rồi. Có cây cổ thụ Tương Tư che mát, liền không sợ mùa hètrời quá nóng.

Tiến vào gian thứ hai, liền định đi đến gian thứ ba, phong cảnh nơi đây lại một phen…

Được núi giả, nước chảy, hoa thơm, cây tùng phủ xanh, cây liễu rũ xuống…trang trí tạo nên một bức tranh cảnh sắc Giang Nam thật là xinh đẹp.

Hôm qua Chúc Tắc Nghiêu mang các nàng đến tham quan tòa nhà này, nhưng bởivì hắn bạn việc nên cũng có ít thời gian để tinh tế toàn cảnh của ĐiềmTĩnh cư, liền trực tiếp mang các nàng đi đến hành lang phía sau, ngồi ởlương đình nói chuyện.

Hôm nay hắn bận việc nên phải rời khỏi, bây giờ mới có thể chậm rãi dẫn khách quan đi ngắm khung cảnh mỹ lệ của Điềm Tĩnh cư.

“Kế tiếp, chúng ta đi đến lầu hai đi. Cái lầu hai này, cũng làm người khácđắc ý ngay a! Đảm bảo tiểu thư vừa nhìn thấy sẽ yêu thích không thôi,mời tiểu thư đi trước.” Chúc Tắc Nghiêu liền nói.

“Được.” Lâu Điềm gật đầu, mỉm cười lướt qua dáng vẻ nghiêng người nhượng bộ của hắn mà đi trước.

Đi dạo trên lầu mất một canh giờ. Nàng vốn muốn ngồi nghỉ ở chỗ cây TươngTư, nhưng lại phát hiện ra dáng vẻ không được tự nhiên của Chúc TắcNhiêu, suy đoán hắn có lẽ khá kiêng kị với lời đồn kia, không muốn ở tại địa phương mẫn cảm này thêm nữa, cho nên cũng không nói gì nữa.

Hôm nay miệng lưỡi của hắn có chút khoa trương trơn tru. Nàng nhịn không được mà chú ý chuyển biến kỳ lạ của hắn.

Lầu hai có bốn gian phòng, hai gian là phòng ngủ, chỗ khác là phòng chơi cờ cùng phòng uống trà, còn lại đều là không gian rộng mở, bất cứ lúc nàocũng là nơi mà người khác có thể dựa vào lan can mà thưởng cảnh, rấtphong nhã. Có thể thấy được người thiết kế lúc trước chính là lấy thúvui nhàn nhã lúc về hưu để làm chủ trục.

“Người này xử lý rấtkhá, tuyệt không giống người chỉ năm năm kinh nghiệm làm việc.” Nàngnghỉ ngơi ở trên một hành lang dài, phóng mắt đi đi xa, vừa vặn chính là phương hướng của cây Tương Tư.

Chúc Tắc Nghiêu gật đầu, cười đến rất là đắc ý.

“Nhưng cũng không đúng, chúng ta đi dạo qua những phòng ở này, mặc kệcó cổ xưa đến mức nào đi chăng nữa, đều cũng được hết lực sửa sang giống như mớixây, cho nên tiểu thư mới không thể đoán được kỳ thực Điềm Tĩnh cư đã là một ngôi nhà cũ xây dựng đã hơn hai mươi năm. Nếu người còn muốn tìmthêm sự so sánh, đợi lại nữa ta sẽ dẫn hai người đến tòa nhà ở thànhnam, nơi đó có An Lan Cư, tuyệt không hơn gì Điềm Tĩnh cư, cũng mới hơnmột chút, đã được xây dựng hơn mười năm! An Lan cư này, chính là biệtthự tư nhân của một vị tài nữ, nếu không phải bên nhà phu quân nàng tagặp sa sút, nàng cũng luyến tiếc bán đi, trước mắt chính là trạch việnnóng bỏng tay nhất của Vĩnh Xuơng thành, ta nghĩ ngươi sẽ rất có hứngthú tham quan.” Giới thiệu xong, vẻ mặt đắc ý của hắn dĩ nhiên là đã dựđịnh trước, thực dễ nghe nói tiếp:

“Hiện tại chúng ta nên đi thôi.” Nói xong bước chân liền di chuyển.

Lâu Điềm đem mũ sa tháo xuống, đưa cho Bảo Tâm cằm lấy, không có di chuyển, ánh mắt vẫn nhìn đến cây cổ thụ tương tư kia.

“Không vội. Đợi chút đi cũng được, Chúc công tử.” Nàng khẽ gọi với bóng dáng đang vội vã đi ở phía xa.

“Vì sao phải đợi…” Chúc Tắc Nghiêu hoàn toàn không phòng bị quay đầu lại,ngực bị sắc đẹp của nàng đụng vào khiến nó ngã trái ngã phải, ngay cảnửa lời còn lại cũng không tiếp tục nói nữa, lòng đã bay đến ngoài bầutrời xa tám ngàn dặm rồi.

Này này… Thật không công bằng! Nàng làm sao có thể tùy ý hạ mũ của nàng xuống? Nàng không biết sắc đẹp của nàng là một vũ khí rất đáng sợ sao? Hắn thật vất vả, thật vất vả mới huấnluyện bản thân không nên thất thần trước mùi hương trên người nàng, cảmthấy bản thân đã kiên cường luyện thành tường đồng da sắt để đối diệnvới nàng…. Chỉ cần nàng đừng kéo mũ sa xuống là được.

Tuy rằngkhông được nhìn thấy sắc đẹp của nàng sẽ khiến người khác rất thất vọng, nhưng nếu muốn bản thân được an toàn, toàn bộ tiếc nuối đương nhiênkhông phải không chịu được…

Sao nàng, sao nàng lại có thể…

Lâu Điềm hoàn toàn không rõ lắm lòng hắn đang vừa mừng vừa khổ, gào thétgiao chiến với người trời, thậm chí còn lộ ra một nụ cười dịu dàng yếuớt với hắn, làm hắn sâu sắc cảm nhận được tình hình tai nạn đang dày vòhắn muốn chết.

“Mới vừa rồi đi xong, ta cảm thấy có chút mệt. Cóthể chân ở nơi này một chút không? Vừa vặn cảnh trí nơi này cũng khôngtệ, rất hợp để ngồi nghỉ uống trà thưởng cảnh.”

Nụ cười xinh đẹp kia như có một mũi tên phi đến, “Phập” một tiếng, chuẩn xác chiếu vàolòng ngực quá mức yếu ớt, không có một chút năng lực phòng ngự nào củahắn!

Nếu linh hồn cùng thân thể là một thứ, như vậy Chúc TắcNghiêu tin tưởng giờ phút này nếu hắn còn đi lại, thì phía sau hắn kianhất định sẽ có một thân thể vô lực đi theo, nhưng mà lại hiện ra một dị tượng khiến hắn phải cuộn mình run rẩy, chỗ lòng ngực của bóng dáng kia lại đang có mũi tên qua.



“Chúc công tử? Chúc công tử?”Lâu Điềm thấy không đaáp lại, liền gọi hắn vài tiếng. Nàng hình như thấy hắn đang đứng hình thì phải, mà không biết vì sao, nhưng lại làm nàngcó chút không hiểu mà sung sướng…

“Hả! À à, ách, nếu Lâu tiểu thư đã mệt mỏi rồi thì cũng có thể nghỉ ngơi một chút.” Hắn dời mắt, làm bộ như đang tìm nơi để nghỉ ngơi, sau đó chỉ vào phòng chơi cờ nói:

“Tới đó nghỉ một chút đi, ta sẽ đi xuống dưới lầu để kêu người nấu nước!”

“Không làm phiền thế đâu. Hôm nay trời có chút nắng, không thích hợp để uốngnước nóng, ta đã sai Bảo Tâm làm chút trà bánh cùng canh ngọt, cùng nhau dùng đi.”

“À, kia… đa tạ.” Hắn giơ tay xoa xoa chop mũi, thuậntay lau đi vài giọt mò hôi. Mồ hôi kia, không biết là do trời nóng, haylà kết quả của việc đau khổ chống cự lại nàng nữa.

Bọn họ đi vào phòng chơi cờ thì Bảo Tâm đã bày trá bánh lên bàn xong rồi, xem ra rất ngon miệng.

Khí chất ôn nhã cao quý của Lâu tiểu thư thu hút mọi người, hơn nữa nha đầu lại vô cùng lanh lợi, làm cho Chúc Tắc Nghiêu tò mò các nàng muốn điđâu, cùng với xuất thân.

Đối với nàng, hắn có rất nhiều nghi hoặc.

Nhưng nói thực ra, hắn đối với người khác trước giờ cũng không quan tâm nhiều lắm, cơ hồ có thể nói là hờ hững. Như thế nào lại đối với nàng liền…

Nhất định là liên quan đến sự xinh đẹp của nàng! Không còn cái gì khác.

Hắn vội vàng ứng phó với nội tâm cứ một mực không thể yên tĩnh được này, không có mở miệng. Mà Lâu Điềm cũng mở lời trước:

“Nghe nói『 xuyên lưu hành 』là cửa hàng nổi danh giàu có nhất của thành VĩnhXương, tiểu nhị nơi đó đều là những người rất giỏi, từ trước đến naycũng chưa từng có việc bán tới bán lui mãi một căn nhà cùng vùng đấtnào. Nhưng nơi này là thế nào?” Nàng tới thành Vĩnh Xương cũng đã hơnmột tháng, tiếp xúc với nhiều người đi bán hộ ở đây, nàng vốn là muốntiếp xúc người bán hộ tiếp theo, nhưng không ngờ lại vì điềm tĩnh cư màdừng lại bước chân.

Đó là một chủ đề an toàn. Tinh thần Chúc TắcNghiêu rung lên, cẩn thận không để mình nhìn vào đôi mắt to xinh đẹp của nàng, gần như vậy, hô hấp của hắn cũng có thể dễ thở một chút, tim củahắn cũng có thể an ổn một chút.

«Đúng vậy, cửa hàng chúng tôichuyên bán hộ các căn nhà nhà, đó là việc rất rõ ràng. Trên thực tế,thành Vĩnh Xương sở dĩ xuất hiện xuất hiện ngành đại lý đất đai, cũng là nằm trong lớp đầu mở ra ngành này. Trước kia có đoàn người muốn mua nhà bán đất, thì cũng tự mình làm hết thảy, nhưng lại tiêu tốn rất nhiềuthời gian cùng công sức, lại dễ xãy ra nhiều tranh cãi. Bản thân cũngkhông thể tự mình xử lý, bình thường đều ủy thác người làm thay, cũngkhông vững chắc cho lắm. Vì thế chúng tôi mới phát triển ngành ngề này,sự nghiệp cũng rất thành công, cũng làm cho cho người khác rất tin cậychúng tôi. “

Lâu Điềm gật đầu, nụ cười yếu ớt trên mặt thủy chung không thu lại.

“ Ngươi chắc rất yêu thích công việc này? “ Khi hắn nói đến hiệu buôn nhà mình thì cũng thật có tinh thần, không giống mỗi khi nhìn đến nàng đềugiật mình cùng ngây ngốc không thôi.

Đến tột cùng, một mặt nào mới là bộ dáng chân chính của hắn?

Chúc Tắc Nghiêu sợ run lên, da mặt căng lại, dừng lại nụ cười liên tục trên mặt mình.

“ Xem như là có đi. “ Chuyện có thích hay không, hắn cũng chưa từng nghĩtới. Loại sự tình này, cũng không cần nghĩ nhiều làm gì.

“ Xem như? “ Nàng nghiêng nghiêng trán, chộp lấy trong mắt hắn một tia ảm đạm.

“ Tiền công của Xuyên Lưu Hành cũng cực tốt, đương nhiên là không tồirồi. Cho nên cũng có rất nhiều người vì tiền thưởng mà cùi đầu tiến vào. “ Hắn cười đến sáng lạn, cả người thoạt nhìn tuấn lãng không thôi. Hắnthật sự là một nam nhân tuấn tú nha! Ngay cả Bảo Tâm ấn tượng đối vớihắn không tốt, cảm thấy mồm mép hắn quá mức lém lỉnh cũng không nhịnđược mà đỏ mặt.

Nhưng trong mắt hắn không hề có ý cười, Lâu Điềm chỉ chú ý tới điểm này.

“Ngươi cũng vì tiền thưởng mới tới làm trong Xuyên Lưu Hành sao? “ Nàng tỉnh bơ cười hỏi.



Đừng nhìn nụ cười của nàng, chỉ nhìn vào mắt của nàng là được rồi. Thả lỏng, thả lòng! Tròng mắt đừng nhìn lung tung! Đừng chú ý đến nàng đang đắc ý tới cỡ nào! Tuyệt đối không phải chuyện của hắn! Trăm ngàn lần phải nhớ kỹ!

“ Không, ta là được người nhà sắp xếp vào làm việc, khôngcần phải chen chúc như người khác. Ngươi biết không, như vậy cũng bớtviệc hơn, có chỗ dựa là cấp trên nên cũng được chiếu cố nhiều hơn mộtchút, mỗi ngày trôi qua cũng thoải mái hơn rất nhiều, không cần phảigiống như người khác làm trâu làm ngựa, cho dù không có được trạch viênnày, thì cũng được nhận nhiều tiền hơn người khác. “

Bảo Tâm nghe đến đó, mặt cũng không còn đỏ, miệng cũng không nở nụ cười, dùng mộtđôi mắt sắc bén trừng mắt nhìn vị dáng vẻ đường hoàng của nam tử kia,không thể tin được hắn lại là loại người đi cửa sau, vả lại còn rất đắcchí như thế nữa chứ! Đúng là cái thứ nhà quan lớn rỗng ruột, gối thêuhoa, thật không có tiền đồ!

Lâu Điềm bình tĩnh nhìn hắn, cũngkhông nói câu nào, từ lúc hắn càng lúc càng vô cùng tự tại đùa giỡn, thì nàng cũng không ngăn cản lời hắn nói không có tiền đồ. Không biết đâylà ý định hay là bản năng của hắn, nói tóm lại, hắn hình như không giữlại cho nàng một chút ấn tượng tốt đẹp nào. Thật là tận tâm, diễn xuấtcó chút hơi quá rồi!

Vì sao muốn ở trước mặt một người không quen biết như nàng, nhào nặn chính mình thành cái dạng cà lơ phất phơ?

“ Ai da! Nói về chuyện của ta, cũng rất là nhàm chán, thật sự không có gì tốt đẹp để nói. Nếu tiểu thư không ngại, có thể nói ta cho ta biết cácngươi có gặp khó khăn gì hay không? “ Hắn thuận thế chuyển đề tài vềtrên người nàng, “ Tuy hỏi như vậy có chút quá mức đường đột, nhưng mà,thật sự cũng chưa từng có nữ tử nào lại ra mặt đàm phán công việc muabán như thế này, ta nghĩ các ngươi mấy ngày nay cũng gặp không ít việclàm chính mình phải tức giận có phải hay không? “

“ Không ngại. “ Lâu Điềm lắc đầu, “ Đều là một số việc nhỏ. “ Nếu hỏi cái nào là cơngiận không đâu, thì lại chính là cái người đàm phán không chịu để lộ bộmặt thật ra này, cũng không biết có nên tức giận hay không nữa. Nàngkhông quan tâm đến những suy đoán chủ quan của người ngoài, cũng khôngcần phải giái đáp thắc mắc của bọn họ làm gì.

“ Trình độ tức giận tiểu thư. Tại hạ rất bái phục. “ Hắn cũng chắp tay, hỏi thăm:“ Tiểuthư thật là khác so với người bình thường, nếu không phải xuất thân từquan gia, thì cũng là môn đệ thuộc dòng dõi thư hương giàu có thịnhvượng! “

Suy đoán thật chuẩn xác. Do manh mối trên người nàngquá mức rõ ràng? Hay là do nhãn lực quá mức cao cường của hắc? Nàng thủy chung đối diện với ánh mắt của hắn, cũng không dời đi.

Nàng phát hiện, hắn có một đôi mắt sắc bén đen như mực, cho dù hắn luôn nghĩ cách che dấu, tuy có nhiều lúc hắn đều có thể che dấu thành công. Nếu khôngphải là nàng luôn không nháy mắt nhìn hắn, chỉ sợ là hoàn toàn khôngnhận ra một chút biến hóa cực kỳ nhỏ này.

Hắn… là loại người luôn che giấu đi tâm tư thật sự của mình hay sao?

“ Không dám nhận. gia phụ đã đi về cõi tiên, xem như cũng có một chút tiếng tăm. “

“ Hả! Thật có lỗi, tại hạ không biết lệnh tôn… “ Sắc mặt Chúc Tắc Nghiêu lập tức nghiêm túc xin lỗi.

“ Không sao, chuyện đó cũng rất lâu rồi. “ Lâu Điềm lắc đầu, giọng điệu lạnh nhạt nói.

Trong lòng Chúc Tắc Nghiêu đoán các trưởng bối của vị Lâu tiểu thư cũng không ở tại đây, nếu không cũng sẽ không để một người con gái như vậy tùy ýxuất môn đểđàm phán về việc mua bán tràng viện.

Nàng… cũng là một người cô đơn sao? Xinh đẹp như vậy, xem ra là một nữ tử phú quý song toàn…

Tinh thần hắn vẫn còn hoảng hốt, mới vừa rồi thật vất vả lắm mới khởi độngđược mặt dày miệng nhọn, bây giờ cũng tiêu tán sạch bách rồi.



Bộp bộp bộp bộp bộp…

Đó là một tiếng chân đạp thật mạnh trên cầu thang, chạy cũng khá là vộivàng. Nhưng vẫn cách nơi này khá xa, nên thính lực cũng không nghe.

Hai vai Chúc Tắc Nghiêu run lên một cái, tập trung lắng nghe, là tiếng bước chân của A Đinh, nhưng ngoại trừ A Đinh thì vẫn còn một người khác.

Mà động tác của Bảo Tâm cũng rất nhanh, nàng cầm lấy cái mũ che, cẩn thậnđội cho tiểu thư. Chúc Tắc Nghiêu hơi kinh ngạc quét mắt nhìn các nàng,nhìn Bảo Tâm tính cách thiện lương thêm vài lần.

… Hắn đã sớmnhìn hai người nha hoàn bên vị Lâu tiểu thư này biết võ công, nhưng lạikhông ngờ được tu vi võ nghệ của các nàng lại không thể khinh thườngchút nàng! Cũng không trách chỉ có ba người các nàng mà lại dám xuất môn đi xa như vậy, ngay cả nam bộc, hộ viện cũng không có.

Chỉ trong chốc lát, A Đinh thở hổn hển chạy vào, gấp đến mức ngay cả quy cũ gõ cửa cũng quên mất.

“ Nghiêu thiếu gia Nghiêu thiếu gia! Chu Tất An đến đây! Không biết hắn ở đâu nghe được hôm nay ngươi dẫn người đi xem không ở ở bên này, liền bỏ chạy đến đây, ta cũng ngăn cản không được! Hắn đến đây… ai da!” Chưanói xong, thân thể nhỏ gầy của hắn liền bị người đứng ở phía sau đẩy ra.

Thân thể Chúc Tắc Nghiêu nhanh nhẹn đỡ lấy A Đinh đang sắp va phải góc bàn, trên mặt không có cảm xúc nhìn người đi tới.

“Tắc Nghiêu huynh, nghe nói đây là cơ hội lần thứ hai mươi hai ngươi muốnbán đi Điềm tĩnh cư, ta sợ là ngươi sẽ làm hỏng tiếp, nên đành cấp báchchạy nhanh tới đây để quan tâm m6ọt phen, để xem có thể trợ giúp thànhtích tháng này của ngươi tốt hơn một chút hay không.” Đứng ở cửa là mộtnam tử hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, ước chừng cao bằng Chúc TắcNghiêu, diện mạo cũng xem như đoan chính, đáng tiếc biểu tình trên mặtlại mang theo ý xấu, cái miệng thật đắc ý đến méo mó, nói là đang cười,còn không bằng nói chính hắn đang nhếch môi đi.

“Tất An huynh,ngươi hôm nay không cần làm việc sao? Lão gia tử vừa đề bạt ngươi đilàm, ngày sau còn kiêm luôn hai chức, hiểu được ngươi đang vội, sao cóthể làm ngươi hao tâm tổn sức lo lắng thành tích theo tháng của ta đây?Tắc Nghiêu trăm triệu lần không dám làm chậm trễ đại sự của Tất Anhuynh.”

“Ha ha ha… Đừng khách khí. Với ta mà nói, thân kiên haichức chỉ là tuy khá bận, nhưng cũng không đến mức không thể giúp đỡ bằng hữu của mình nha! Tắc Nghiêu huynh, hai chúng ta lúc trước cùng tiếnvào “Xuyên Lưu Hành”, ta chính là từng bước thăng chức, ngươi lại bịnhóm người chen chúc phía sau làm lui dần dần về sau, cũng không phải là không có thành thích! Nhưng ta cuối cùng cũng nhịn không được mà thayngươi lo lắng hay sao, còn đi xuống như vậy, chỉ sợ lão gia tử cũng sẽkhông bảo vệ được ngươi mất! Cho nên ta vừa nghe nói có người vừa mắtvới điềm tĩnh cư, liền tức thì bỏ xuống mọi chuyện quan trọng để chạytới, muốn trợ giúp ngươi một tay.” Chu Tất An nói xong, chuyển về phíaLâu Điềm nhìn đến. Quan sát đánh giá trang phục của các nàng từ trênxuống dưới, vô cùng vô lễ, cứ như vậy liều lĩnh nhìn chầm chầm người ta, còn làm như là một bộ dáng đương nhiên.

Bảo Tâm còn chưa làm khó dễ, thì Chúc Tắc Nghiêu đã chạy tới trước người Chu Tất An, che đi tầmmắt vô lễ kia. Cho dù Lâu Điềm đã đội mũ sa, nhưng Chúc Tắc nghiêu vẫnkhông muốn cho đôi mắt làm càn của Chu Tất An nhìn Lâu Điềm chầm chầm.

“Không dám làm phiền Tất An huynh bận rộn trăm công ngàn việc quan tâm ta như vậy, ngươi vẫn nên đi làm việc khác thôi.”

“Đừng vội vàng đuổi ta đi.” Chy Tất An đương nhiên cũng không dễ bị sai khiến như thế, giương miệng hỏi: “ Cô nương, nghe người ta nói ngươi rất làvừa ý Điềm Tĩnh cư, có tâm muốn mua nó, cô có muốn đổi người đàm phánhay không?” Hắn hôm nay vì việc bán đi Điềm Tĩnh mà đến.

ĐiềmTĩnh cư này, cũng chỉ có thể bán cho người ngoài không biết rõ được tình hình. Lúc trước bị Chúc Tắc Nghiêu phá hỏng đến hơn hai mươi lần, phụthân của hắn cũng là quản sự của “Xuyên Lưu Hành”, cũng cảm thấy khôngcòn chút kiên nhẫn nào nữa rồi.

“ Nơi này là do ta trông nom,ngươi muốn cướp đi sao?” Mặt mày Chúc Tắc Nghiêu thu vào, nhìn chầm chầm Chu Tất An. Hai người thực sự đứng gần nhau quá, cho nên khí tức lạnhlùng mà hắn phát ra, Chu Tất An cảm giác được cũng vô cùng rõ ràng.

Chu Tất An có chút kiêng kị núi dựa cường đại ở phía sau lưng Chúc Tắc Nghiêu, lui ba bước để duy trì khoảng cách với hắn.



“Ngươi nếu còn bán không được, thì nơi này sẽ do ta trông nom. Đừng tưởng cólão gia tử bao che ngươi nên mới có thể vô tắt vô phép!” Giọng nói hắnhơi nhỏ, nhưng âm lượng cũng đủ để mọi người nghe được rõ ràng. Hắn muốn cho mọi người biết Chúc Tắc Nghiêu là người vô năng, chỉ có thể vàophương thức đi cửa sau để duy trì bộ dáng đắc ý của mình, nhưng sự đắc ý này cũng không duy trì được bao lâu đâu.

“Do ngươi trông nom?”Chúc Tắc Nghiêu cười cười với hắn,”Điềm Tĩnh là do ngươi dốc tâm thỉnhChu quản sự giao cho ta, ngươi đã quên hay sao? Tại sao hiện nay ngươilại đặc biết có hứng thú như thế?

Chu Tất An cũng không lập tứcđáp lại. Nếu hắn sớm biết Điềm Tĩnh cư đối với người bình thường có lựchấp dẫn to lớn đến thế, thì lúc trước cũng không không lấy nó để hãm hại Chúc Tắc Nghiêu. Bởi vì phụ thân rất ghét Chúc Tắc Nghiêu, cho nên saukhi Chúc Tắc Nghiêu được xếp vào Xuyên Lưu Hành, thì đã giao phó cho hắn việc mua bán cái tòa nhà thuộc hàng ế nhất này. Không ai dám trông nomnơi này, cũng không có người thứ hai nào dám tưởng bở, cũng chỉ có mộtmình Chúc Tắc Nghiêu.

Vừa mới bắt đầu, Chu quản sự cũng không dám làm gì quá trớn, nhưng sau khi phát hiện đại lão gia đối với việc củaChúc Tắc Nghiêu cũng không hỏi han gì nhiều, thì lá gan cũng ngày cànglớn.

Bọn họ cũng không thấy sau khi Chúc Tắc Nghiêu về nhà cũngchưa nói với lạo gia tử về việc ở trong cửa tiệm bị chỉnh đốn, nếu có đề cập qua, mà đại lão gia cũng thờ ơ không nói âu gì, như vậy, như vậythì đúng như lời đồn đãi… Địa vị của Chúc Tắc Nghiêu ở trong Chúc giacũng không cao quý gì, đó mới là sự thật.

“Đừng tưởng ta thèmcông lao của ngươi, có người muốn mua thì ngươi cũng không bán, ngươi có ý định gì? Chúng ta đều là người làm của người ta, thế mà ngươi còn già mồm như thế, ta tất nhiên phải giúp ngươi một tay, lỗi là do ta nóisai, hôm nay nhất định phải bán được Điềm Tĩnh cư này!” Dứt lời liềnbước nhanh lướt qua người hắn, trực tiếp nói với Lâu Điềm: “Vị tiểu thưnày, nếu ngươi nói ngươi nói rằng ngươi yêu thích Điềm Tĩnh cư, thì tacó thể làm chủ cho ngươi, hiện tại ngươi cứ đặt trước đi, chuyện giáthành đương nhiên sẽ thương lượng thật tốt, ngươi nói giá đi!”

Trong lòngChúc Tắc Nghiêu cả kinh, không nói chuyện, gắt gao nhìn chầm chầm Lâu Điềm.

Lâu Điềm không đáp lại, Bảo Tâm ngạo nghễ đi từng bướ về phía Chu Tất An.

“Vị công tử này, không đầu không đuôi, ngươi ở kép hát nào đi ra thế? Chúng ta còn chưa biết ngươi là ai đâu.” Thật đúng là bất lịch sự, lại dám dự đoán tiểu thư sẽ đáp lại!

Chu Tất An ngẩng ra, hắn từ trước đến nay luôn được các nữ tử ưu ái, bị khiển trách như vậy, vẫn là lần đầu tiên trong đời.

Trong lòng không tiếp thu được, nhưng hắn dù sao cũng là người làm ăn, hiểuđược công phu ở mặt ngoài co được dãn được. Rất nhanh chắp tay khomngười nói:

“ Là ta không Chú ý đến. Tại hạ là Chu Tất An, đanglàm ở Xuyên Lưu Hành, dưới tay có vài người thủ hạ, Tắc Nghiêu huynh mặc dù dưới tay thủ hạ của ta, nhưng chức của ta vẫn lớn hơn của hắn, vềviệc quyết định cũng được lớn hơn một chút. Không biết giới thiệu nhưậy, hai vị cô nương có hài lòng hay không?”

Bảo Tâm nhìn tiểu thư, thấy tiểu thư vuốt cầm, liền lui ra.

“Thì ra là Chu tiểu nhị.” Lâu Điềm điềm đạm gật đầu.

“Đúng vậy, không biết nên xưng hô với cô nương như thế nào?” Nhìn thấy đốiphương bày ra quy củ của con nhà giàu, Chu Tất An cũng trả lời thật cẩnthận khách khí.

“Ta họ Lâu.” Không cho hắn cơ hội nói nhiều, nàng nói tiếp:”Ta đúng là có chút vừa ý với Điềm Tĩnh cư.”

“Vậy thì ngay lập tức ký hợp đồng đi!” Chu Tất An có chút đắc ý nhìn Chúc Tắc Nghiêu, một bộ dáng đại sự đã thành.

Mặt Chúc Tắc Nghiêu vẫn không thay đổi, thản nhiên nhìn Lâu Điềm, giấutrong ống tay áo hai bàn tay đang nắm chặt lại, không tiết lộ với ngườikhác mình đang sốt ruột.

“Không vội. Tacòn phải suy nghĩ mộtchút, mua trạch viện cũng không thể với việc mua một con ngựa, đây không phải là chuyện mua sai là xong chuyện.” Ánh mắt Lâu Điềm nhu hòa xuyênquá tắm lụa trắng nhìn Chúc Tắc Nghiêu.



“… A, a, a! Đólà đương nhiên! Dù sao nói việc mua ngựa cũng là một sự tình phải thựcthận trọng.” Đầu Chu Tất An nhất thời không kịp xoay chuyển. Bởi vì hắncho rằng con ngựa là một thứ vô cùng sang quý, một con ngựa tốt còn quýhơn cả một trạch viện! Nhưng từ trong miệng vị tiểu như, việc mua ngựahình như chỉ cần tùy tiện đưa ra một hai đồng bạ lẻ là ra…

Nàng có nhiều tiền thế sao?

Ý nghĩ này liền rất nhanh chiếm toàn bộ đại não của Chu Tất An.

Cho nên việc hắn cường thế đem điềm tĩnh cư hôm nay bán đi, cũng không phải còn là chuyện gấp gáp gì. Chu Tất An nghĩ… Điển trai như hắn thì cũngkhông ngại cưới phải một nữ nhân mắt lé mặt rỗ méo miệng làm thê tử, nếu giống như lời nàng nói nàng vô cùng có tiền.

Bữa tối qua đi, đêm dần dần tối dần, không sai biệt lắm đã đến lúc chuẩn bị đi ngủ.

Tiểu nhị khách điếm đi lên báo cáo nói có một vị khách muốn tìm gặp Lâu Tiểu Thư.

“Chúc công tử, là ngươi?!” Lệ Nhân đi xuống lần, nhìn xem có ai muốn tìm tiểu thư.Tuy rằng người của Vĩnh Xương thành các nàng không biết nhiều lắm,nhưng lại không dự đoán được người tới chơi lại là Chúc Tắc Nghiêu.

Từ sau lần đi thăm Điềm Tĩnh cư, thì cũng đã trôi qua ba ngày. Trong bangày này, cái người tên Chu Tất An kia ngày nào cũng để khách điếm đểcầu kiến, bộ dáng rất thành tâm cùng ân cần, nói thẳng với các nàng rằng hãy bỏ qua Điềm Tĩnh cư, trong tay hắn vẫn còn rất nhiều khu nhà cấpcao rất đẹp khác để giới thiệu. Tuần này tên Chu Tất An quấn lấy rấtnhanh, còn Chúc Tắc Nghiêu thì ngược lại dường như đã biến mất, làm cácnàng cứ tưởng Chúc Tắc Nghiêu không còn nắm trong tay dự án này nữa ấychứ.

Như vậy, sao giờ phút này hắn lại có mặt ở đây, là có ý gì chứ?

“ Đã trễ thế này, có chuyện gì sao? “

Chúc Tắc Nghiêu chắp tay nói:

“ Thật xấu hổ, đã trễ như vậy mà còn quấy rầy. Không biết Lâu tiểu thư đã ngủ chưa? “

“ Còn chưa ngủ. Ngươi có chuyện gì? “

Có chuyện gì? Chúc Tắc Nghiêu hiện tại đã chuẩn bị xong hơn mười lý do, đủ để thuyết phục bất cứ kẻ nào… cùng với chính mình. Nhưng, mặc kệ hắn có thừa nhận hay không, ngoài những cái cớ kia, hắn chính là, rất muốn,rất muốn nàng mà thôi, không còn thứ gì khác.

“ Ta muốn cùng tiểu thư về chuyện của Điềm Tĩnh cư, nếu nàng đối với điềm tĩnh còn có những thứ nghi ngờ nào khác… “

“ Việc này không phải đã giao cho Chu Tất An tiếp nhận sao? “ Lệ Nhẫn đánh gãy lời hắn.

“ Không có. Vẫn do ta trông nom, ta có thể đi lên để cùng tiểu thư nói chuyện không? “

“ Thực quái. Hai người các ngươi mỗi người nói một nghĩa khác nhau, chúng ta nên tin ai đâu? Ai mới là người thật sự làm chủ nha? “ Lệ Nhân lẩmbẩm quở trách. Ánh mắt lơ đãng liếc nhìn, nhìn thấy trên tay hắn đangcầm một bao giấy dầu, hỏi: “ Đây là cái gì? “ Ngửi thấy một mùi hươngthoang thoảng, là đồ ăn à?

Chúc Tắc Nghiêu nâng tay trái lên.

“ Đây là hạt dẻ mật đường, ta mua từ cửa hàng ở chợ đêm ngoài thành tây cách đây mười dậm. “

“ Là mời tiểu thư ăn sao? Ta nói trước cho ngươi biết, tiểu thư nhà ta sẽ không nhận lấy đâu. “ Lệ Nhân nuốt nuốt nước miếng. Hạt dẻ mật đường,nghe mấy đứa trẻ nói món này ăn ngon lắm.

“ Nếu tiểu thư khôngnhận lấy, thì xin mời vị tỷ muội các ngươi nể mặt một chút nhận lấy, tâm ý của ta cũng sẽ không uổng phí. Chỉ là chút quà mọn, không cần phảithận trọng như vậy. “ Chúc Tắc Nghiêu mỉm cười nói.

“ Hả. Kia… Ta đi hỏi xem tiểu thư ngủ chưa đã, nếu nàng mệt, không muốn gặp ngươi, ngươi cũng đừng trách ta. “

“ Làm phiền lệ Nhân tỷ tỷ. Vô luận kết quả ra ao, Chúc mỗ cũng vô cùng cảm kích vì ngươi đã tận tâm.

“ Vậy ngươi đợi chút. “ Lệ Nhân cười cười với hắn, xoay người đi lên hồi báo.

Chúc Tắc nghiêu nhìn bóng dáng Lệ Nhân biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, nụ cườiyếu ớt trên mặt mới thu hồi, môi mím lại tạo thành một đường thẳng.



Vào mấy ngày nay tới giờ, động tác liên tiếp của Chú Tất An, hắn đã nghe AĐinh bên kia nói lại. Lúc đầu chỉ nghĩ là Chu Tất An thừa dịp hắn khôngcó mặt ở Vĩnh Xương thành mà đem Điềm Tĩnh cư bán đi, hòng chiếm lấycông lao cùng hoa hồng. Nhưng tại mới vừa rồi, hắn rốt cuộc hoàn thànhcông vụ mà thúc phụ giao, khi đang kiểm hàng ở trong cửa hàng lớn, thìlại gặp Chu Tất An, thấy hắn liều mình nói bóng gió đủ chuyện về LâuĐiềm, nhất là về phương diện tài sản của bọn họ, thế nên mới khẳng địnhđược Chu Tất An đang đánh tới chủ ý gì.

Hắn lại có thể vọng tưởng trèo cao với Lâu Điềm!

Hắn làm sao dám!

Cảm xúc phẫn nộ hỏa tốc chiếm lĩnh suy nghĩ trong lòng hắn, cơ thể hắn nhịn xuống ý niệm bạo lực bỗng nhiên đang tăng vọt trong đầu, không cho nắmtay không khống chế được mà muốn đập thẳng vào nụ cười dâm đãng tự cholà phong lưu trên khuôn mặt kia!

Không còn để ý nhiều tới ChuTất An, trong đầu óc nóng bỏng của Chúc Tắc Nghiêu chỉ còn một ý niệmtrong đầu… hắn muốn lập tức nhìn thấy Lâu Điềm!

Đã ba ngày rồi hắn không gặp nàng!

Lâu Điềm là… khách hàng của hắn. Nhéo ngực một cái, nhéo lấy sự chua chátbuồn bực trong lòng, đối với sự tức giận đang bốc lên của hắn. Rốt cuộccũng không suy nghĩ nhiều, liền liều mình chạy gấp ra ngoài. Trên đườngđi như bị ma ám mà đi loạn xạ cả lên, chạy đến hơn ba mươi dặm đường,liền vì nghe nói con gái đều rất thích ăn vặt.

Hắn cùng ba vịđường huynh đệ khác mười mấy năm qua thường bị thím sai đi xa để mua hạt dẻ mật đường, hình như vĩnh viễn ăn cũng không ngán. Nghĩ rằng nữ nhâncũng rất thích ăn nó đi?

Vào thời gian này mà cầu kiến nàng, là không thỏa đáng, hắn biết thế này là đường đột cỡ nào.

Nhưng mà… hắn không nhịn được nha!

Cho dù bị ăn canh đứng ngoài cửa, nhưng như vậy cũng tốt hơn việc nàng ra lệnh muốn đuổi khách.

Thật sự đúng là không có tiền đồ, hắn biết chứ.

Hắn bắt đầu không còn giống hắn nữa rồi, như vậy thật khó coi.

Nhưng hắn cũng bất lực.

“ Chúc công tử? “ Giọng nói của Lệ Nhân từ phía xa xa gọi đến.

Hắn rất nhanh ngẩng đầu nhìn lên. Lệ nhân đứng ở lầu hai ngoắc ngoắc, muốn hắn đi lên.

A! Lâu Tiểu Thư bằng lòng gặp hắn!

Phải không? Phải không?

Thật tốt quá!

Hắn bước nhanh lên lầu, lập tức liền dừng lại ở trước mặt lệ Nhân.

“ Tiểu thư nàng ấy còn chưa ngủ sao? “

“ Coi như ngươi may mắn, tiểu thư đã bằng lòng gặp ngươi. Nếu là cái tênhọ Chu, ánh mắt cứ nhìn loạn, thì tiểu thư cho dù có đang nhàn rỗi, thìcũng không cho gặp. “ Lệ Nhân nhướng mày nói xong, nàng không biết nàngcẩu thả nói ra một câu như vậy,đã mang cho Chúc Tắc Nghiêu một tin tức trọng yếu, làm cảm giác để ý hồi lâu của hắn, cũng lập tức tan thànhmây thứ!

“ A! Ngươi cười cái gì chứ? “ Lệ Nhân đang muốn dẫn hắnđi tới sương phòng của tiểu thư, không thấy phía sau có động tĩnh gì, tò mò nhìn lại, liền nhìn thấy hắn đang cười đến phát ngốc, không biếtđang cười cái chuyện gì nữa.

Thật là tiếc, người này nha. Có khithì khôn khéo láu cá, nhưng mà phần lớn thời gian thì lại toàn ngâyngốc. Không biết tại sao lại bị như thế!

Thế nên Chúc Tắc Nghiêumới phát hiện chính mình đang cười, nhưng mà hắn cũng vô tình thu thậpđược tin tốt lắm, làm cho trên khuôn mặt tuấn tú hắn xuất hiện một nụcười thật hớn hở, một đường đi tới nơi ở của giai nhân.

Lệ Nhân nhún nhún vai, dù sao hắn cười rộ lên cũng thật là dễ nhìn, cứ để cho hắn cười thật cao hứng đi!

Về phần hắn cười thành như vậy! Ngẫm lại hẳn là do tiểu thư nhà nàng cũngkhông tùy tiện gặp người khác, may mắn cũng có một ngoại nhân đổ trướcdung mạo xinh đẹp của tiểu thư, thật bất mãn trước giờ con số ấy cũngchưa vượt qua được mười ngón tay đâu.

Hắn nhất định cảm thấy thực vinh hạnh đi?

Nghĩ đến điểm đó, Lệ Nhân cũng cười theo. Thật là vinh quang nha!