Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc

Chương 44



Tô đại ca đối với việc ta không có kịch liệt phản đối nữa cảm thấy rất kỳ quái.

“Ngọc Kinh, gần đây ngươi trở nên ngoan hẳn.”

“Đúng vậy, bởi vì ta hiểu được một ít đạo lý đối đãi.”

Nghe ta nói vậy, Tô đại ca nở nụ cười, hắn ôm ta vào lòng ngâm nga: “Ngọc Kinh càng ngày càng hiểu chuyện, như vậy được rồi, chờ trở lại kinh thành, chúng ta liền thành thân đi.”

“A…”

Trong óc lần thứ hai trống rỗng.

Ta phát hiện từ sau khi gặp lại Tô đại ca, hắn trở nên là lạ, cách đây không lâu hắn nhìn thấy ảo ảnh thúc thẩm của ta, còn vội vàng chạy trối chết không kịp đâu, nhưng không lâu sau, lại vừa tỏ tình vừa cầu hôn, chuyển biến đột ngột khiến ta có chút không tiếp thu kịp.

“Ngươi làm sao vậy? Không phải là vui quá nên ngây người ra rồi? Ngươi đáng yêu như vậy, mặt vào trang phục tân nương nhất định rất đẹp mắt, Ngọc Kinh? Ngọc Kinh?…”

“A… A, ta rất tốt, thế nhưng, Tô đại ca, ngươi không cảm thấy gấp quá sao?”

“Thế nào lại gấp? Lần trước thúc thẩm của ngươi đều đồng ý rồi, ngươi xem, tín vật đính ước ngươi cho ta ta vẫn luôn luôn dùng này.”

Tô đại ca chỉ chỉ vòng vàng buộc tóc tiếp tục nói: “Hơn nữa ta cưới ngươi vào cửa, ngươi sẽ không cần lại phải lo lắng ghen tị…”

“Ta đâu có ghen?!”

Bị Tô đại ca nói trúng tâm sự, ta vội vàng đỏ mặt cắt đứt lời hắn nói.

Thành thân sao, tuy rằng loại cảnh tượng này ta cũng từng tưởng tượng qua rất nhiều lần, nhưng đột nhiên nghe Tô đại ca nói ra, ta vẫn có chút giật mình, xem ra trước khi thành thân phải đem độc trên người xoá đi mới được, Tiểu Long chết tiệt kia, lúc cần hắn hắn lại luôn luôn không hiện ra.

“Vậy thì cứ quyết định như vậy, chờ trở về kinh thành, ta sẽ mua một viên minh châu lớn nhất đẹp nhất cầu hôn Ngọc Kinh.”

“Ừ!”

Ta dựa vào lòng Tô đại ca, ra sức gật đầu.

Không biết vì sao, nỗi hoang mang rối loạn trong lòng vẫn không an tĩnh lại, ta rất hy vọng đây chỉ là mình lo buồn vô cớ, nhưng sự thực chứng minh việc gì phải phát sinh vẫn sẽ phát sinh, căn bản tránh không khỏi.

Cơn sốt cao của Tô Nhạn Nhi rất nhanh đã hạ, sợ nàng tỉnh lại sau lại tiếp tục dây dưa, Tô đại ca hầu như không có đến phòng nàng, cũng chỉ nhờ người đem thuốc đã sắc rồi đưa đến chỗ nàng.

Mấy ngày nay tất cả mọi người đều rất bận rộn, ta rất ít nhớ tới con rắn nhỏ, mà Tô đại ca hình như cũng quên nó luôn rồi, cả ngày dính cùng một chỗ với ta.

“Tô đại ca, mấy ngày nay đều không thấy Tiểu Lục đâu.”

“À, có lẽ đã chạy đi đâu chơi rồi?” Tô đại ca lơ đãng trả lời.

Ta vốn định hỏi thêm, nhưng mà Tô đại ca đã hôn tới, khiến ta đem những chuyện muốn hỏi tất cả đều quên tận chín tầng mây.

Từ lúc ta đáp ứng lời cầu hôn của Tô đại ca, những hành động âu yếm hắn đối với ta càng ngày càng nhiều, chỉ cần chúng ta đơn độc ở chung một chỗ, hắn nhất định sẽ kéo ta vào lòng lại ôm lại hôn một phen, hơn nữa động tác càng ngày càng nghiêm trọng, khiến ta cả ngày đều lo lắng hãi hùng, rất sợ mình nhất thời thất thần, đỡ không được nhiệt tình mà làm hại hắn.

Cũng may mà động tác vẫn còn giới hạn trong âu yếm hôn môi các loại, xem ra phu quân tương lai của ta coi như là một chính nhân quân tử nha.

A, không đúng, vì sao hắn là phu, ta là thê, ta nói như thế nào cũng là xà vương tu luyện đắc đạo, sao có thể làm thê? Ta muốn phải ở trên mặt, không thể giống như chủ nhân, bị người ép còn hài lòng như vậy.

“Ngọc Kinh, ngươi lại đang thiên mã hành không[1] nghĩ cái gì?” Nhìn thấy tâm trí ta như đi vào cõi thần tiên, Tô đại ca vội hỏi.

“Hắc hắc, không có gì…”

Hiện tại nghĩ đến mấy chuyện này còn quá sớm, hơn nữa ta cũng sẽ không ngu ngốc đem chuyện trong lòng nói ra hết.

Thấy ta không trả lời, Tô đại ca cũng không miễn cưỡng, hắn mỉm cười, đang định có động tác, đột nhiên vẻ mặt biến đổi, cấp tốc đứng dậy, tay phải đặt lên nhuyễn kiếm bên hông, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.

Tim ta nảy mạnh một cái, cảm thấy có một lực lượng cường đại áp bức đến đây, ta vội vàng tới gần Tô đại ca, cùng hắn sóng vai mà đứng.

Nhưng mà bên ngoài phòng ngoại trừ tiếng gió thổi chỉ là một mảnh vắng vẻ, có điều tiếng gió kia nghe ra vô cùng cổ quái, gió thổi qua cành lá phát sinh tiếng lào xào trong đêm thanh tĩnh mang theo một chút âm trầm, hơn nữa lực lượng bức người kia dường như cũng càng ngày càng gần…

Rầm…

Song cửa sổ đột nhiên bị cơn gió điên cuồng giật tung ra, cùng lúc đó, một mùi hương kỳ dị cùng với chú ngữ cùng nhau ùa vào, ta đột nhiên cảm giác được cỗ khí tức cường liệt đó là do ai phát ra.

Ba Thúc!

Ta vội vàng che chắn trước người Tô đại ca muốn thay hắn ngăn trở chú ngữ tập kích, nhưng đã quá muộn, Tô đại ca lảo đảo một chút liền ngã gục, lòng ta kinh hoảng, sớm rối loạn, cảm giác chú ngữ kia không ngừng vây quanh bốn phía, trước mắt ta tối sầm, ngã xuống bên người Tô đại ca.

Cả người gắt gao bị ràng buộc, trong cơ thể dường như lại có lực lượng vô hạn đang kịch liệt chạy tán loạn, rốt cuộc, toàn bộ lực lượng hội tụ vào lòng bàn tay, ta phẫn nộ cười, mạnh mẽ kích chưởng lực ra ngoài.

Không ai có thể ràng buộc ta, không ai có thể yêu cầu ta làm chuyện gì, những nhân loại vô tri chỉ biết có dục vọng ti tiện này, tất cả bọn chúng đều đáng chết!

Vọng tưởng lợi dụng linh lực của ta cho các ngươi sử dụng, vậy chờ xuống địa ngục đi!

Cảm giác được chưởng lực mang theo toàn bộ lửa giận oán hận đánh vào ngực một người, cái loại khí tức quen thuộc này khiến ta chấn động toàn thân, trước mặt là một trời ánh lửa sáng rực đang không ngừng gào thét bay lên, ta tinh tường nhìn thấy, Tô đại ca đứng trước mặt ta, hắn dịu dàng nhìn ta, sau đó chậm rãi đưa tay lên, nắm lấy bàn tay ta vẫn đang dừng lại trước ngực hắn…

“Tiểu Lục…”

Lời nói nhẹ nhàng từ miệng Tô đại ca phát ra, nhưng nhanh chóng bị chôn vùi trong máu tươi không ngừng trào ra, mà hắn giống như không cảm thấy đau đớn, vẫn như cũ mỉm cười nhìn ta, trong sóng mắt nhu hoà kia, tràn đầy đều là hình ảnh của ta…

“Tô đại ca!!…”

Ta đang làm cái gì?

Ta không dám tin nhìn bàn tay đánh vào ngực Tô đại ca, lại ngơ ngác ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt bình thản thuỷ chung vẫn nhìn chăm chú vào ta.

Là ta giết Tô đại ca, là ta chính tay giết người mình yêu nhất!

Rốt cuộc cũng hiểu được lời Tiểu Long cảnh báo, hắn muốn ta rời xa Tô đại ca, đơn giản bởi vì hắn đã sớm biết ta sẽ chính tay giết người mình yêu nhất…

Không đâu, ta sẽ không giết Tô đại ca, nhất định sẽ không!

“Không muốn… Tô đại ca! Tô đại ca!…”

Nhìn thân thể Tô đại ca từ từ ngã xuống, ta nhịn không được kêu to lên, nhào đến gắt gao ôm hắn vào lòng…

“Ngọc Kinh, Ngọc Kinh!”

Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, ta giật mình, từ trong ác mộng tỉnh lại, mở mắt ra, ta nhìn thấy Tô đại ca vẻ mặt căng thẳng ôm ta vào lòng.

“Không phải sợ, không phải sợ, ta ở đây!”

Đôi tay mạnh mẽ ôm lấy ta, khiến ta có thể tinh tường nghe được tiếng tim đập của Tô đại ca.

“Tô đại ca, ngươi thế nào? Ngươi có bị thương không?”

Ta khẩn trương đẩy Tô đại ca ra, nhìn kỹ trước ngực hắn, nơi đó không hề có vết thương, lại ngẩng đầu nhìn khoé miệng hắn, cũng không có chảy máu…

Ai…

Không tự chủ được mà thở dài một hơi nhẹ nhõm, thì ra là mình thấy ác mộng, vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Thế nhưng, trống ngực vẫn đập dồn dập, còn tưởng rằng rời xa Vân Nam sẽ không việc gì nữa, sự thực chứng minh, chúng ta căn bản là đi không ra Vân Nam, chỉ cần ta và Tô đại ca cùng một chỗ, ta nhất định sẽ tổn thương hắn.

Vậy để Tô đại ca rời khỏi ta, để hắn một mình quay về kinh, chỉ cần ta tách ra khỏi hắn thì sẽ vô sự, đây cũng là việc mà lúc báo mộng Tiểu Long đã nói với ta.

[1] 天马行空 (thiên mã hành không):ngựa trời phi trên không trung,ý nói văn chương mang khí thế hào phóng, lưu loát tự nhiên, hoặc tư duy, cách suy nghĩ khác hẳn tầm thường, ngoài ra còn chỉ suy nghĩ không thực tế, mơ mộng hão huyền



Kiếp này đã định