Kiếp Duyên

Chương 41



CHƯƠNG 41



Đi tới trong rừng cây ở ngoại thành, Lưu Thao xuống ngựa, cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước, hắn biết Uý Thiên có thể đuổi kịp hắn. Lưu Thao không có mang thị vệ, mà Uý Thiên đến chỉ chốc lát sau, Y Tích, Nguyệt Hành Vân cùng Ân Thiện cũng tìm đến đây.

Y Tích là từ Lưu Ly biết được tin tức, sợ Uý Thiên bị hại; mà Nguyệt Hành Vân cùng Ân Thiện lại là vì Lưu Thao. Nguyệt Hành Vân lúc trước hạ độc Y Tích, để uy hiếp hắn, làm cho hắn đi “câu dẫn” Lưu Thiên Tứ, sự việc sau đó bị Lưu Thao hung hăng tấu một chút. Gã cho Y Tích thuốc giải độc, bất quá Y Tích đối gã cũng không cảm kích, Lưu Ly giúp Y Tích từ chỗ Nguyệt Hành Vân đòi một số tiền lớn, Nguyệt Hành Vân vì để làm vui lòng Lưu Thao, hơn nữa cũng vì trước đây gã không đúng, cam tâm tình nguyện xuất ra bạc.

Ân Thiện là thủ hạ của Lưu Thao, cùng Nguyệt Hành Vân không giống nhau, Nguyệt Hành Vân lai lịch bất minh, liền ngay cả Lưu Thao cũng không biết gã là từ đâu tới. Sau khi gặp được Lưu Thao, Nguyệt Hành Vân có chết cũng muốn theo sát bên cạnh Lưu Thao, vì bận tháp phùng Lưu Thiên Tứ bước chân vào giang hồ, Lưu Thao không lòng dạ nào đối phó Nguyệt Hành Vân, mặc cho gã theo, thế là liền theo tới hiện tại.

Nguyệt Hành Vân cùng Ân Thiện đều thích Lưu Thao, nhưng hai người, một là thủ hạ của Lưu Thao, một thì ngay cả bằng hữu đều không được tính. Mà người trong lòng Lưu Thao tối để ý lại là Tiểu Hoàng Thúc của hắn, Lưu Thiên Tứ. Hiện giờ, Lưu Thao rõ ràng là đến tìm Uý Thiên tính sổ, Nguyệt Hành Vân cùng Ân Thiện cùng lúc lo lắng Lưu Thao, về phương diện khác có chút thương tâm, không biết đối phương khi nào mới có thể đem chính mình bỏ vào trong mắt, phóng tới trong lòng.

“Uý Thiên, nghe nói hàn kiếm của ngươi độc bộ võ lâm, hôm nay để cho ta mở mang kiến thức một chút.” Lưu Thao gỡ kiếm trên lưng xuống, rút ra, thân kiếm thì ném tới một bên. Uý Thiên không có kiếm, đứng ở tại chỗ bất động.

“Uý Thiên.” Y Tích thừa dịp Nguyệt Hành Vân chưa chuẩn bị, rút ra kiếm bên hông gã ném về phía Uý Thiên. Ân oán giữa hắn cùng Nguyệt Hành Vân cũng không bởi vì mấy ngàn lượng bạc kia mà hoá giải. Nguyệt Hành Vân thả người đoạt kiếm, nhưng kiếm cũng đã tới tay Uý Thiên rồi, bất quá Uý Thiên lại ném thanh kiếm đi, kiếm một lần nữa trở lại vỏ kiếm bên hông Nguyệt Hành Vân.

Uý Thiên nhảy lên, từ trên cây chiết xuống một nhánh, sau khi bẻ gãy cành, y hướng Lưu Thao chắp tay, tỏ vẻ chính mình chuẩn bị tốt. Tay y mới vừa buông, kiếm trong tay Lưu Thao liền đâm tới. Lưu Thao xuống tay chiêu chiêu tàn nhẫn, Uý Thiên lại chỉ lấy nhánh cây trong tay phòng thủ chứ không tấn công.

Y Tích không rõ dụng ý của Lưu Thao khi làm vậy, là thử muốn thử võ nghệ của Uý Thiên, hay là bất mãn Uý Thiên cướp đi Lưu Thiên Tứ. Dù sao lần Lưu Thiên Tứ cùng Uý Thiên tẩy hương, hắn từ trong lời nói của Lưu Ly liền nhận thấy Lưu Thao đối Lưu Thiên Tứ có ý muốn độc chiếm. Nhưng hai người bọn họ dù sao cũng là thân chú cháu, Lưu Thao cho dù đối Lưu Thiên Tứ có mặt khác tâm tư, cũng sẽ không có kết quả. Cho nên Y Tích không giống Nguyệt Hành Vân cùng Ân Thiện khẩn trương, hắn thảnh thơi tựa vào trên cây thưởng thức kiếm thuật hai người. Lưu Thao đối Lưu Thiên Tứ sủng ái như vậy, cho nên hắn không có khả năng làm bị thương Uý Thiên, làm cho Lưu Thiên Tứ khóc, mà Uý Thiên càng không thể làm bị thương đương kim thái tử, đứa cháu Lưu Thiên Tứ thích nhất.

……

Khi Lưu Ly mang theo Lưu Thiên Tứ, cùng Ly Thương đuổi tới nơi, Lưu Thao cùng Uý Thiên đánh nhau đã muốn ngừng. Hai người trên người lông tóc vô thương, chỉ là khinh suyễn. Nhánh cây trong tay UÝ Thiên vẫn còn nguyên vẹn, kiếm trong tay Lưu Thao cũng không chút sứt mẻ.

“Thao nhi.” Lưu Thiên Tứ nhớ rõ lời Lưu Ly nói với hắn trước khi đi, Thiên Thiên không có việc gì, hắn vội vàng chạy hướng Lưu Thao. Lưu Thao ném kiếm trong tay, vội vàng vọt tới trước mặt Lưu Thiên Tứ, tiếp được thân thể hắn phác tới.

Lưu Thiên Tứ ở trên mặt Lưu Thao hôn vài cái, đô miệng ôm lấy hắn: “Thao nhi, không giận, không giận.”

“Thao nhi không tức giận.” Dùng sức ôm chặt Lưu Thiên Tứ, Lưu Thao cúi đầu chôn ở cổ Lưu Thiên Tứ, nghe thấy mùi hương quýt quen thuộc, “Tiểu thúc thúc, ngươi có cục cưng, sau này cũng không thể chạy.”

“Thao nhi?” Nghe ra thanh âm Lưu Thao không giống bình thường, Lưu Thiên Tứ ở trên lưng hắn vỗ nhẹ, “Vù vù vù vù, không đau không đau.” Lưu Thao trên tay càng dùng sức, Tiểu Hoàng Thúc hắn bảo hộ nhiều năm như thế, hiện giờ đành phải chân chính giao cho người khác.

Uý Thiên lặng yên nhìn hai người ôm nhau, y biết, Lưu Thao sẽ đem Lưu Thiên Tứ giao cho y, tuy rằng hắn cũng đồng dạng yêu tiểu Dụ Đầu.

Lưu Ly nghe sóng mũi cay cay, nàng chưa bao giờ gặp qua Lưu Thao yếu ớt như thế. Nguyệt Hành Vân sắc mặt lo lắng, Ân Thiện cúi thấp đầu, giống như từ trước đến nay không nói một lời.

“Thao nhi……” Lưu Thiên Tứ nhìn về phía Uý Thiên, không hiểu Thao nhi là xảy ra chuyện gì, thấy Uý Thiên chỉ chỉ hai má, Lưu Thiên Tứ chui ra khỏi ***g ngực Lưu Thao, hai tay giữ lấy đầu hắn bắt đầu”chụt chụt” hôn. Từ cái trán, đến cái mũi, đến hai gò má, đến đôi mắt, ngoại trừ miệng, trên mặt mỗi một nơi cũng không buông tha. Lưu Thao cũng không trốn, nhắm mắt để cho Tiểu Hoàng Thúc thân, khi hắn lại mở to mắt, trong mắt là bình tĩnh cùng quyết tâm.

“Tiểu Hoàng Thúc.” Chờ Lưu Thiên Tứ thân đủ, Lưu Thao ở trên trán hắn ấn tiếp theo một nụ hôn, rồi mới dắt Lưu Thiên Tứ đi đến trước mặt Uý Thiên.

Đem tay Lưu Thiên Tứ đặt vào trong tay Uý Thiên, Lưu Thao mở miệng: “Chiếu cố hảo Tiểu Hoàng Thúc, sinh tử dược một khi dùng, nhất định sẽ có dựng.”

Nắm chặt Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên thầm nghĩ: “Cám ơn thái tử điện hạ.” Vừa rồi trận đấu kiếm kia, Lưu Thao tuy rằng hạ thủ tàn nhẫn, nhưng lại luôn tránh làm hại đến y. Người này chính là muốn nhìn xem y có năng lực bảo vệ tốt Tiểu Hoàng Thúc của hắn hay không, dù sao, y đã từng làm cho Dụ Đầu rơi vào trong tay Lâm Nam Thượng.

“Thao nhi?” Lưu Thiên Tứ nghe không rõ, mơ hồ cảm thấy cùng cục cưng có quan hệ.

“Tiểu Hoàng Thúc có cục cưng.” Lưu Thao nói, trong mắt xẹt qua chờ đợi.

“Cục cưng?” Lưu Thiên Tứ nhìn nhìn Lưu Thao, lại ngửa đầu nhìn nhìn Uý Thiên, thấy đối phương gật đầu, hắn cao hứng nhảy dựng lên, “Cục cưng!”

“Dụ Đầu!” Vội vàng ôm lấy Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên sợ hãi.

“Tiểu Hoàng Thúc, chúng ta hồi cung đi.” Có lẽ, hắn không muốn buông tay chính là vì Tiểu Hoàng Thúc cười cùng ỷ lại. Hắn cùng những người khác giống nhau, đem Tiểu Hoàng Thúc trở thành một đứa trẻ vĩnh viễn không lớn, cho nên hắn không thể có được tình yêu của Tiểu Hoàng Thúc, mà Uý Thiên, có lẽ đúng hơn là bởi vì y cùng Tiểu Hoàng Thúc có duyên phận, mới chiếm được tình yêu quý giá của Tiểu Hoàng Thúc.

Hướng Lưu Thiên Tứ vươn tay, khoé miệng Lưu Thao nhiễm thượng tươi cười, nhất thời, sắc mặt hắn trở nên dị thường nhu hoà mĩ diễm, làm cho Nguyệt Hành Vân cùng Ân Thiện nhìn ngây người.

“Hồi cung hồi cung.” Nắm lấy tay Lưu Thao, Lưu Thiên Tứ vui sướng đi nhanh về phía trước, “Cục cưng cục cưng. Thiên Thiên, cục cưng.”

“Tiểu Hoàng Thúc, có cục cưng không thể chạy, không thể nhảy.” Nụ cười của Lưu Thao cứ như phù dung sớm nở tối tàn, hắn lập tức lại biến thành Thao nhi, người mà lúc nào cũng vạn phần khẩn trương Tiểu Hoàng Thúc.

“Ly nhi.” Lưu Thiên Tứ quay đầu lại nhìn về phía Lưu Ly, “Không chạy, không nhảy.” Hoàn toàn đã quên người vừa rồi nhảy chính là hắn.

“Tiểu Hoàng Thúc, Ly nhi nào có chạy.” Cùng Lưu Thiên Tứ giống nhau không muốn thừa nhận, Lưu Ly bất mãn hô lớn, nắm tay Thương ca ca của nàng theo sau, “Ly nhi tối ngoan, mới sẽ không chạy đâu.”

“Ngoan, Dụ Đầu ngoan.” Lưu Thiên Tứ ngửa đầu, nói cho Uý Thiên biết hắn cũng rất ngoan, không có chạy, không có nhảy.

“Ân, Dụ Đầu tối ngoan.” Trong lòng bàn tay, đầu ngón tay Lưu Thiên Tứ lại bắt đầu cọ xát những vết chai sần của y, Uý Thiên dùng đầu ngón út cảm thụ trong lòng bàn tay mềm mại của Lưu Thiên Tứ. Đoàn người đã quên ngồi xe, chậm rãi hướng hoàng cung đi đến. Lưu Thiên Tứ tay trái là Uý Thiên, tay phải là Lưu Thao vẫn cứ không ngừng tự khen mình “Ngoan, ngoan”.

” Chủ tử nhà ngươi đã đi xa rồi.” Ở trước mặt Ân Thiện lắc lắc tay, Y Tích đem kiếm mà Lưu Thao ném đi phóng tới trên tay hắn, “Hiện tại đuổi theo còn kịp.”

Ân Thiện lắc lắc đầu, nắm chặt kiếm trong tay, dắt ngựa Lưu Thao vừa cỡi đến chậm rãi rời đi, Nguyệt Hành Vân bẻ gãy nhánh cây trong tay, đi về hướng ngược lại.

“A, thật đoán không được thái tử sau này sẽ cùng ai một chỗ. Hay là…… người nào cũng không phải.” Y Tích quyến rũ cười cười, tròng mắt vòng vo chuyển, hắn nghĩ đến một chuyện thú vị, Lưu Ly nhất định sẽ thích.

……

……

Trong thư phòng Uý Thiên, tiến đến tham gia tiệc cưới của y, Uý Xuyên, Trâu Ngô cùng Thu Chiêu cùng một bộ dáng muốn nói lại thôi. UÝ Thiên đang chuyên tâm làm chuyện cực kỳ quan trọng, Lưu Thiên Tứ làm cho y viết hai mươi câu “Dụ Đầu Thiên Thiên bảy”, hai mươi câu “Dụ Đầu Thiên Thiên cục cưng”, hai mươi câu “Thiên Thiên ăn Dụ Đầu”. Nghĩ đến Lưu Thiên Tứ buổi sáng tỉnh lại vì không viết được tự mà khuôn mặt nhỏ nhắn phiền muộn, Uý Thiên đã nghĩ chạy ngay vào trong cung, đem Dụ Đầu của y mang về bên người.

Thấy Uý Thiên không rảnh bận tâm bọn họ, UÝ Xuyên mở miệng nói ra một trong những mục đích chính yếu bọn họ tới đây: “Ca, Lâm Nam Thượng tội đáng chết vạn lần, nhưng còn Uyển nhi…… Ca, ngươi có thể nghĩ biện pháp đem Uyển nhi cứu ra hay không? Nàng dù sao cũng là vô tội.” Sau khi Uý Thiên đem Bán Nguyệt lâu giao cho UÝ Xuyên liền mất tích, UÝ Xuyên trải qua nhiều phương diện điều tra mới biết được tung tích của Lâm Nam Uyển Nhi, cũng làm cho hắn kinh hãi không thôi. Tuy rằng Lâm Nam Uyển Nhi không thích hắn, nhưng Uý Xuyên đối Lâm Nam Uyển Nhi vẫn là “nhất kiến chung tình”. UÝ Xuyên không nghĩ sẽ tìm huynh trưởng hỗ trợ, nhưng hôm nay, ngoại trừ huynh trưởng ra, không ai có thể giúp hắn. Cho nên hắn mới nhờ Trâu Ngô giúp hắn khuyên bảo huynh trưởng.

Uý Thiên ngừng bút, ngẩng đầu nhìn hướng ba người trong phòng.

Trâu Ngô cũng nói: “Uý Thiên, vô luận Uyển nhi đối Vương gia nói cái gì, đó cũng là bởi vì nàng thích ngươi. Nhưng nàng cũng không có làm ra chuyện thương tổn Vương gia. Hơn nữa nàng khẳng định cũng không biết Lâm Nam Thượng chính là loại người này. Uý Thiên, Uyển nhi bị nhốt tại điên quán gần một năm, nói sao đi nữa, nàng cùng ngươi và ta cũng có phần giao tình ở bên trong, ngươi cứu nàng đi. Hơn nữa, thời gian dài như thế, ta sợ nàng cũng là dữ nhiều lành ít, này trừng phạt cũng đủ rồi.”

UÝ Thiên cúi đầu, một bút một hoa tinh tế viết xuống chữ “Dụ”, rồi mới thổi thổi: “Nếu cứu ra, các ngươi tính toán an trí nàng như thế nào?”

Uý Thiên đối Lâm Nam Uyển Nhi không có chút thương tiếc, với y mà nói, Lâm Nam Uyển Nhi hoàn toàn là người không thể ở chung, nhất là khi nàng ám chỉ Lưu Thiên Tứ là si nhân, tuy lời nói của nàng làm cho Lưu Thiên Tứ nghĩ đến muốn làm “Bảy” của y, nhưng UÝ Thiên cũng không cảm kích nàng.

“Này……” Uý Xuyên nhìn về phía đại ca, vừa muốn mở miệng, chợt nghe UÝ Thiên nói, “Chỉ cần ta còn là lâu chủ của Bán Nguyệt lâu, Lâm Nam Uyển Nhi tuyệt đối không thể đi vào lâu.”

“Đại ca.” UÝ Xuyên nóng nảy, hắn chính là đang nghĩ sẽ đem Lâm Nam Uyển Nhi an trí ở trong lâu.

“Dụ Đầu có cục cưng, ngươi đem nàng ở lại lâu, nếu Dụ Đầu có nguy hiểm, ngươi có thể gánh vác hậu quả sao?” Uý Thiên giương mắt, lạnh lùng nhìn về phía Uý Xuyên cùng Trâu Ngô, “Chỉ bằng nàng nói Dụ Đầu là si nhân, ta liền vô tình cứu nàng.”

“Ca!”

“Uý Thiên!”

Uý Xuyên cùng Trâu Ngô không nghĩ tới Uý Thiên lại vô tình như vậy.

“Ca, sự tình đều đã qua đi. Ngươi cùng Vương gia cũng sắp đại hôn, hơn nữa Vương gia có thể cũng có cốt nhục của đại ca, chẳng lẽ chuyện Uyển nhi không thể quên đi sao?” UÝ Xuyên hỏi.

“Nàng là nữ nhi của Lâm Nam Thượng.” Uý Thiên một câu trả lời Uý Xuyên. Y vĩnh viễn nhớ rõ Lâm Nam Thượng là đối với Lưu Thiên Tứ ra sao.

“Ca……” Uý Xuyên không khách khí nói……”Ca, ta thích Lâm Nam Uyển Nhi, ta sẽ dẫn Uyển nhi rời xa kinh thành, rời xa Bán Nguyệt lâu, cũng rời xa cuộc sống của ngươi cùng Vương gia. Sẽ không cho nàng quấy rầy đến ngươi cùng Vương gia. Ca, ngươi cùng Vương gia hiện giờ hạnh phúc mỹ mãn, ta cũng muốn cùng nữ nhân mình âu yếm một chỗ.”

“Uý Xuyên, ” Trâu Ngô vỗ vỗ UÝ Xuyên gấp đến độ đứng lên, nói, “Chuyện này ta nghĩ Uý Thiên cũng rất khó xử. Dù sao Uyển nhi đắc tội không phải Bán Nguyệt lâu, mà là hoàng gia. Cho dù UÝ Thiên muốn cứu nàng, nếu Hoàng Thượng không đáp ứng cũng không được. Hơn nữa, chuyện Uý Thiên muốn cứu một nữ nhi đối hoàng gia mà nói cũng là kiêng kị đi, Uý Thiên ra mặt sợ cũng không hảo.” Trâu Ngô phân tích, tuy rằng Uý Thiên không có loại băn khoăn này, nhưng dù sao hắn cũng phải làm cho Uý Xuyên hiểu được.

“Ca, chuyện này ta không làm khó dễ ngươi, ta chỉ muốn gặp Uyển nhi một mặt.” Uý Xuyên mở miệng, hắn biết Uyển nhi đắc tội chính là hoàng gia, nhưng hắn nhất định phải cứu Uyển nhi.

Uý Thiên chậm rãi viết những gì mà Lưu Thiên Tứ đã “dặn dò”, một lát sau, y nói: “Ta sẽ giúp ngươi, nhưng chỉ một lần này. Nếu vì ngươi mà mang đến thương tổn cho Dụ Đầu, mặc kệ ngươi có phải đệ đệ của ta không, ta cũng sẽ giết ngươi.”

“Cám ơn đại ca!” Uý Xuyên tâm buông một nửa, tiếp theo chính là khẩn trương.

Trâu Ngô cũng nhìn chăm chú Uý Thiên, phát giác hắn càng ngày càng nhìn không thấu đối phương.

Chạng vạng, trước khi Uý Thiên tiến cung, Trâu Ngô cản lại Uý Thiên.

“Uý Thiên, ngươi thật sự sẽ đi cứu Lâm Nam Uyển Nhi?”

UÝ Thiên thản nhiên nói: “Đây không phải là mục đích ngươi tới kinh thành sao?”

Trâu Ngô làm bộ nghe không ra lời nói châm chọc của Uý Thiên, nói: “Uý Thiên, ta chỉ muốn biết suy nghĩ chân chính của ngươi. Chuyện Lâm Nam Uyển Nhi, ngươi cho dù không làm, ta cũng sẽ không trách ngươi, tựa như ta đối UÝ Xuyên nói vậy, ngươi ra mặt cũng không thích hợp. Ngươi nên rõ ràng, Uý Xuyên không chỉ là muốn gặp Uyển nhi một mặt đơn giản như vậy.”

“Ta phải đi, Dụ Đầu đang đợi ta.” Không trả lời Trâu Ngô, Uý Thiên mang theo “thành tích” của chính mình lướt qua mặt Trâu Ngô rời đi.

“Ngô ca.” Thu Chiêu đi tới, ” Chuyện Uyển nhi, ngươi chỉ có thể xen vào đến đây thôi.” Hướng Trâu Ngô lắc đầu, Thu Chiêu nhìn thân ảnh UÝ Thiên đi xa, nam nhân này sẽ không để cho “ đứa trẻ” kia chịu bất kỳ thương tổn nào.