Kiển

Chương 9



Dục vọng thô tô cấp bách không chịu được mà cắm vào cúc động chưa rõ việc đời kia.

Cảm giác bị xé rách đánh sâu vào thân thể mẫn cảm đang chìm trong kích thích, kéo Tư Đồ Cương ra khỏi trạng thái cao trào.

Thần chí đột nhiên thanh tỉnh, làm cho Tư Đồ Cương phát hiện tư thế của mình có bao nhiêu nhục nhã, hai chân rắn chắc tách ra hết mức, bị ép lộ ra bộ vị bí ẩn, mặc người xem xét nhòm ngó, không những vậy, tiếng rên rỉ làm người ta đỏ mặt không ngừng tràn ra. Mà đáng thương nhất chính là cúc động nho nhỏ, những nếp nhăn bị mở căng hết mức, nhưng vẫn không thích ứng được với cự vật to lớn kia, cúc động co rút từng đợt, cố gắng đẩy kẻ xâm lược ra khỏi bờ cõi.

Bất quá, sự chống cự nho nhỏ này đâu thể so với quyết tâm của Tư Đồ Huy, hắn có chút lùi lại, hít sâu một hơi, rồi mạnh mẽ tiến vào.

Tư Đồ Cương tựa hồ có thể nghe thấy tiếng nội bích phát ra tiếng cầu cứu tuyệt vọng, nhưng không có bất cứ chuyện gì có thể giải cứu được nó, cuối cùng, nó chỉ có thể bất đắc dĩ nuốt khối thịt thật lớn kia vào, gắt gao… chặt chẽ… không tình nguyện mà vây quanh lấy kẻ xâm lược.

Xúc cảm chặt khít làm yết hầu Tư Đồ Huy thở dài một hơi vui mừng.

“Thật đúng như suy nghĩ của ta, không, phải nói là tuyệt vời hơn rất nhiều, chặt như thế, nóng như thế. Ca ca, cuối cùng chúng ta cũng đã kết hợp thành một rồi.” Từng lời nói vang lên bên tai, như thôi miên trí óc của Tư Đồ Cương, làm cả người y như muốn rơi vào vực sâu.

“Nhị ca, ôm đại ca lên, để đại ca ở trước camera nào. Chứ tư thế này, ta không chụp được.”

Là ai đang nói chuyện, giọng nói quen thuộc như thế, nhưng hình như lại rất xa xôi…

Tư Đồ Cương mở to đôi mắt mông lung, phát hiện mặt y đang đối diện với camera, Tư Đồ Huy thì đang từ đằng sau ôm lấy y, lỗ nhỏ dưới thân còn cắn nuốt lấy cự vật thô to của hắn. Dục vọng của y thì cương cứng như bị tác dụng của xuân dược, tất cả bí mật muốn ẩn dấu đã hoàn toàn bị bại lộ trước ánh đèn camera.

“Không… đừng… tắt nó đi… a…” Câu nói ra lệnh bị cự vật cứng rắn tàn phá bữa bãi mà đứt quãng, thậm chí cuối cùng còn biến thành tiếng rên rỉ mê hồn.

Tư Đồ Cương giãy dụa, muốn tránh khỏi cái thứ đang ghi lại hình ảnh khôi hài của mình, nhưng thực tế, một chút tác dụng cũng không có, mà ngược lại, chỉ càng làm người phía sau hưởng thụ khoái cảm do dục vọng được co bóp hơn mà thôi.

“Đại ca, ngươi không vui sao? Có nó, ngươi mới có thể chứng kiến ngươi có bao nhiêu hưởng thụ, ánh mắt ngươi có bao nhiêu quyến rũ, thân thể ngươi có bao nhiêu xinh đẹp, và thanh âm ngươi có bao nhiêu mê ngươi. Ngươi hẳn là nên cảm tạ chúng ta mới đúng. Không có chúng ta, ngươi làm sao biết bản thân có bao nhiêu dâm đãng đây?”

Một trận bộc phát như trào ra, mang theo tất cả lý trí, Tư Đồ Cương biết mình không nên điên cuồng giãy dụa, không nên phát ra tiếng rên rỉ mê ngươi, cũng không nên theo đuổi khoái cảm cực hạn. Nhưng mà, y không khống chế được bản năng thân thể. Đối mặt với màn hình camera, nước mắt trong suốt lặng lẽ chảy xuống, y cũng đã phân không rõ nước mắt này là do xấu hổ, hay là vì sung sướng? Hoặc là vì tình cảnh quỷ dị này? Cái gì y cũng không biết, vào lúc này, nơi đây, y chỉ muốn khoái cảm, chỉ muốn thứ khoái cảm có thể làm cho mình bay lên đến tận thiên đường xa xôi.

Y ra sức giãy dụa thân thể tráng kiện, từng giọt mồ hôi rơi xuống làn da trơn nhẵn rắn rỏi, dưới ánh đèn, cả người y như bị bịt kín bởi một tầng màu bạc yêu diễm, khiến tất cả khán giả đều ngây người.

Đây chính là vị ca ca (đại ca, lão đại) ngày thường luôn nghiêm nghị, khô khan, cẩn thận và tỉ mỉ sao?

Mị hoặc như thế, cuồng dã như thế, chói mắt như thế. Thân thể y hình như sáng lên, mà bất cứ ánh sáng nào cũng không sánh được.

Nội bích bắt đầu co rút từng đợt, cuối cùng Tư Đồ Huy không chịu được nữa mà giương cờ trắng đầu hàng.

Tư Đồ Cương cảm thấy cự vật trong cơ thể càng thêm trướng đại, rồi một dòng chất lỏng nóng rực phun ra, bắn lên thành nội bích, khiến nội bích càng thêm ro rút.

Tư Đồ Huy thỏa mãn khẽ cười: “Ca ca, ngươi thật là tham, ngay cả một chút tinh dịch của ta ngươi cũng không tha. Có phải muốn ép khô ta thì ngươi mới hài lòng phải không? Bất quá đừng lo lắng, sau này còn nhiều thời gian, ta sẽ đem tất cả tinh lực cho ngươi. Ngươi cứ yên tâm đi.”

Vừa nói, Tư Đồ Huy vừa khẽ hôn lên khuôn mặt thất thần kia một cái: “Mặc dù nhìn bộ dạng này của ca ca, ta đã lại cứng lên, nhưng hôm nay ta không thể độc chiếm ngươi được. Sau này ngươi nhất định phải bồi thường cho ta đó nha.”

Bồi thường? Bồi thường cái gì?

Vẫn chưa từ cao trào mà tỉnh táo lại, Tư Đồ Cương bỗng cảm thấy cự vật cực nóng ở trong cúc động đang chậm rãi rời đi, hư không khó nhịn lần nữa lại chiếm lĩnh cúc động nho nhỏ.

“Không… đừng đi… đừng…” Y kiệt lực co rút, như muốn lưu lại cái thứ có thể đánh đuổi hư không kia đi, rồi phát hiện y không thể ngăn cản được điều đó.

“Ô… ô…” Nước mắt trong suốt chảy xuôi trên khuôn mặt tràn ngập khí tức dâm đãng, gây cho người xem biết bao cảm thụ kỳ dị, có chút đáng thương, có chút yếu ớt, nhưng cũng làm cho người ta càng muốn khi dễ, bắt nạt y hơn.

“Lão nhị xong rồi thì đến ta.” Cuối cùng cũng có thể đấu tranh anh dũng, Tư Đồ Hạo hưng phấn kêu to, chạy vội tới trước mặt Tư Đồ Cương.

Hắn vung tay lên, lật Tư Đồ Cương lại, làm cho y ngã cúi đầu trên mặt đất, sau đó nâng cái mông của y lên.

“Lão tứ, mau tới quay đi, đúng là kinh điển nha. Đã nghiền thiệt.”

Đúng vậy, mặc dù AV cũng có thể nhìn thấy cái loại này, nhưng dù sao không bằng tận mắt chứng kiến.

Cúc động nho nhỏ trước mắt vẫn giương thật to, lộ ra thịt bích ửng đỏ bên trong. Cái động khẩu thì như thẹn thùng mà co rút liên tục, giống như đang hô hấp, chờ đợi thứ khác tiến vào. Không chỉ như thế, còn có dịch trắng không ngừng chảy xuống, ẩm ướt cả cái mông và bắp đùi Tư Đồ Cương.

Và điều quan trọng nhất chính là, người này lại là đại ca ruột thịt của hắn.

Chỉ nghĩ đến vậy thôi đã khiến hắn hưng phấn không thôi, có thể đem đại ca vốn cao cao tại thượng, luôn quản thúc hắn mà đặt dưới thân, bắt buộc khí quan bài tiết của y tiếp nhận tính khí của hắn, nhìn thấy y khó nhịn mà giãy dụa, phun ra những tiếng rên rỉ khao khát, được cảm thụ dục vọng phóng túng của y…

Hết thảy… quả thực như đang nằm mơ, vây mà giờ đã thành sự thật!

Ngay cả Tư Đồ Hạo cũng không thể tin được, hắn phải có chút chứng cớ mới được, chứ giờ hắn chỉ cảm thấy như mình đang mơ “giấc mộng Nam Kha”.

“Lão tứ, quay nghiêm túc cho ta, càng cẩn thận rõ ràng càng tốt.”

“Không thành vấn đề, cứ để ta.”

“Ưm…” Tư Đồ Cương bị đâm mà nhoài người về phía trước, lồng ngực cọ xát vào chăn mềm lạnh lẽo khiến thân thể run lên. Hậu động bị dị vật xâm lấn, liền gắt gao kẹp chặt lấy, sợ hỏa nhiệt có thể mang tới vui sướng lại chạy đi.

Tư Đồ Hạo dùng sức đâm vào, một chút một chút, càng ngày càng sâu, càng lúc càng mạnh.

Cái loại như vũ bão khác hẳn với ôn nhu chăm sóc của Tư Đồ Huy. May mà vừa trải qua một lần, nếu không Tư Đồ Cương khẳng định chịu không nổi.

Tư Đồ Cương cảm thấy bản thân như con thuyền nhỏ yếu ớt giữa biển khơi mênh mông, không ngừng bị sóng lớn đánh vào, nhấp lên, hụp xuống, rồi lại nhấp lên…

“Không… đừng… cứu ta… cứu…” Tư Đồ Cương gào thét, cầu xin cứu giúp. Nước mắt như mưa không ngừng chảy xuống gương mặt ửng hồng, trông vừa kiên cường lại vừa yếu ớt, vừa cương lại vừa nhu, đáng lẽ sẽ tạo nên cảm giác không hài hòa, nhưng trên gương mặt y lại thành một chỉnh thể thống nhất đến kỳ lạ.

Đang chăm chú quay chụp, Tư Đồ Nham đương nhiên sẽ không bỏ qua vẻ mặt hoàn mỹ thế này, nhưng hắn cũng phát hiện ra một việc vô cùng không ổn, đó là hắn cũng bị vẻ mặt của đại ca mê hoặc, lý trí cũng không còn tỉnh táo nữa.

Rốt cuộc trận tính giao lấy danh vì giáo huấn này là giáo huấn đại ca hay là hắn đây?

Hắn thật sự mê hoặc rồi.

Nhưng hắn biết, bốn anh em hắn sẽ không bao giờ quay lại quá khứ được nữa, tốt hay không tốt, hắn không trả lời được, bất quá hắn có thể khẳng định, hắn hy vọng trong lòng đại ca có mình, không phải là em trai, không phải là vì quan hệ huyết thống, mà là nam nhân, là chỗ dựa cho người luôn bị công việc chiếm cứ kia.

Đại ca (ca ca, lão đại), ngươi nhìn ta đi, hãy đối xử với ta như một nam nhân, một nam nhân có thể làm chỗ dựa cho ngươi, để ta có thể cùng ngươi sẻ chia cuộc sống, sẻ chia hạnh phúc, vui sướng cùng đau thương, để chúng ta kết hợp với nhau, thẳng đến khi cuộc đời này chấm dứt.