Kiến Quỷ

Chương 9



Đồng tình cùng luyến ái.

Nội dung chính của giấc mộng tối say rượu.

Trong mộng quỷ mặc một bộ lễ phục màu đen cũ kỹ, chiếc mũ trên đầu vươn đến trần nhà, trong tay cầm cây giáo lớn gõ gõ tấm bảng đen, trên bảng là hai cái cổ đang chảy máu đầm đìa.

“Ngươi là đồng tình ta hay là thầm mến ta?” Quỷ nhếch môi, hàm răng trắng đều dính đầy máu, dữ tợn cười với La Kỳ.

La Kỳ đạp chân một cái, tỉnh lại.

“Là cái mộng thất loạn bát tao gì a a…” Hắn ôm đầu khóc thét – không phải là phiền, là đau.

Tửu lượng La Kỳ không hảo, ba chai bia đã có thể ngã. Vì thế sáng hôm đó sau khi bị ba chai bia quật ngã, đầu hắn đau đến mức muốn bùng nổ.

“Khi không ngươi uống nhiều như vậy để làm chi!” Quỷ đối với tình cảnh thống khổ của hắn kiên quyết quán triệt thái độ vui sướng khi có người gặp họa, “Đáng đời đi? Xứng đáng đi?”

“Đừng nói nữa…” La Kỳ ỉu xìu dựa vào trên trạm bài, cái lỗ tai không ngừng ong ong, “Ồn quá…”

Quỷ trở mình xem thường, mơ hồ lơ đãng bay đến trước mặt người khác nhăn mặt.

La Kỳ nửa thờ ơ quan sát.

Hành động của quỷ thực ngây thơ: rõ ràng biết người khác nhìn không thấy, hắn vẫn không biết mệt trước mặt những người đang đợi xe ở sân ga mà chớp mắt le lưỡi, đem gương mặt đẹp đẽ của mình vặn vẹo thành đủ loại hình dạng không thể tưởng tượng được.

“Lại không ai có thể thấy – không biết là nhàm chán hay sao?” La Kỳ lắc lắc cái đầu đang u mê, hữu khí vô lực hỏi hắn.

Quỷ không có nghe thấy, nhưng thật ra người bên cạnh đột nhiên “Ba –––” vang lên thanh âm.

Trong đám người oi bức đột nhiên thổi vào vài luồng gió lạnh.

“Ân?” La Kỳ sau đó giương mắt nhìn bốn phía… Nguyên bản mọi người đứng bên cạnh hắn đã thối lui hết vài bước, trên sân ga đông nghẹt, chung quanh La Kỳ lại dư ra một khoảng không.

Thái dương La Kỳ lại đau đớn: quả nhiên uống rượu sẽ hỏng việc – lại quên phải che giấu một chút việc nói chuyện cùng tên kia!

May mà xe đến đúng lúc, mọi người như ong vỡ tổ hướng về phía cửa xe, thật cũng không có ai nhàn rỗi quản chuyện La Kỳ lầm bầm lầu bầu một cách dị thường.

La Kỳ nhẹ nhàng thở ra, theo quân đoàn bộ binh kia tiến vào xe. Nhưng tác dụng của say rượu vẫn chưa hết, La Kỳ sức chiến đấu không bằng người đã bị ai đó dùng sức đẩy một cái, chân liền mất phương hướng, đặt mông xuống mặt đất rắn chắc.

Này một cái ngã mãnh liệt, La Kỳ đau thiếu chút nữa rơi lệ.

Nhưng lái xe thì không có để tâm. Mắt thấy mật độ trên xe đã cao, lái xe đại ca nhấn tay một cái, đóng cửa chuẩn bị chạy.

La Kỳ “ngao” một tiếng nhảy bắn đến, té bổ nhào vào cửa: “Sư phó! Sư phó ngài chậm một chút!”

Lái xe sư phó từ trên cao liếc xuống nhìn hắn một cái, thật cũng không khó xử hắn, mở cửa cho hắn lên xe.

La Kỳ khó khăn leo lên xe, còn chưa đứng vững chân, đã bị người đè bẹp ngay tại cửa xe.

Cửa xe thủy tinh tuyệt đối không thể gọi là sạch sẽ, nhưng dù sao nó vẫn là thủy tinh trong suốt. Vì thế xuyên qua cửa xe thủy tinh đầy dấu vân tay, La Kỳ vẫn có thể nhìn thấy quỷ một cách rõ ràng.

Quỷ đứng ở nơi hắn vừa rồi ngã xuống, thân thể có chút nghiêng người, hai tay vươn ra hướng về phía dưới cũng không có buông thỏng trở lại hai bên sườn.

Tư thế như vậy rất kỳ quái, kỳ quái khiến La Kỳ nhịn không được miên man suy nghĩ: “Chẳng lẽ hắn vừa rồi muốn đỡ ta?” La Kỳ lắc đầu, “Như thế nào có thể! Hắn lại không chạm được ta… Suy nghĩ nhiều rồi!”

Cũng không biết có phải hay không do tác dụng của cồn đêm qua chưa tan hết, La Kỳ rõ ràng nghe được một thanh âm trong lòng không hề từ bỏ ý định truy vấn: “Nếu đúng là vậy? Nếu đúng là vậy?”

Nếu đúng vậy… Hắn dựa vào cửa xe, tâm tình mạc danh kỳ diệu bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.

“Đồng tình hay là thầm mến?” Câu hỏi trong giấc mộng màu đỏ đột nhiên lại lóe dáng trong đầu hắn, khuôn mặt quỷ dị tươi cười hiện ra trước mắt.

La Kỳ khóe miệng vừa nhếch, tâm tình vừa chuyển biến tốt đẹp lại rơi vào đáy cốc.

“Nhất định không thể uống rượu nhiều như vậy nữa…” Đầu rất đau, lòng lại phiền muộn, La Kỳ thực buồn bực.

Một ngày không thuận.

Đầu tiên là muộn, sau lại nhớ lầm đơn đặt hàng, cả ngày gà bay chó sủa, La Kỳ buồn bực phát điên.

Hắn không thông minh, từ nhỏ không phải là loại người chói mắt. Công tác, cũng chỉ là vừa vặn có thể hoàn thành nhiệm vụ của chính mình, hơn nữa dù rằng tạm thời phải tự mình đi xã giao, hắn như trước vẫn không thể quen được cái loại “giao thiệp” này.

Trừ cha mẹ, không ai coi trọng hắn; trừ chính mình, không ai suy nghĩ giúp hắn.

Có người nói, mỗi người đều có một điểm sáng của riêng mình.

La Kỳ đương nhiên cũng có. Hắn chăm chỉ, nghiêm túc, còn có trách nhiệm, lại biết thông cảm, chính là không ai muốn tìm đến phát hiện điểm sáng của hắn.

Trên chuyến xe ban đêm về nhà, La Kỳ thở dài sâu kín, đột nhiên có chút bi quan: “Chẳng lẽ cứ như vậy mà sống cả đời?”

Khi vẫn còn ở cái tuổi có thể xưng là nhiệt huyết, La Kỳ cũng từng có ảo tưởng tráng lệ về tương lai; mà hiện tại, hắn chính là một con kiến thợ bình thường nhất trong tổ.

“Quên đi, không nghĩ… Ta chỉ là mệt mỏi mới có thể nghĩ vậy. Nghỉ ngơi một đêm là tốt rồi…”

“Chi ––” xe dừng.

La Kỳ mệt mỏi xuống xe, chậm chạp chuẩn bị về nhà.

“Uy! La Kỳ!”

Có người gọi hắn.

La Kỳ chậm rãi ngẩng đầu: là quỷ.

Quỷ phiêu phiêu trước mặt hắn, biểu tình cổ quái: “Ngươi làm sao vậy?” Hắn hỏi, “Thoạt nhìn giống như là mệt chết đi a.”

La Kỳ miễn cưỡng cười cười: “Không có việc gì.”

Quỷ bất chấp hắn miễn cưỡng, tự mình nói thẳng: “Chẳng lẽ do cú ngã buổi sáng? Không đúng a, ngươi ngã đụng mông chứ cũng không phải là đầu!”

La Kỳ yên lặng nhìn trời.

“Đúng rồi, hôm nay nơi này có tai nạn nga!” Quỷ thực hưng phấn, tốc độ bay nhanh, “Có người say rượu lái xe tông vào sân ga, tốc độ xe tuyệt đối không dưới 70 dặm – may mắn lúc ấy không có người nào, bất quá chiếc xe thể thao kia toàn bộ đều bị hủy…”

“Kỳ thật ta cũng không phải bình thường.” Hắn nghĩ, “Ta còn có thể thấy quỷ.”

Chỉ có một mình hắn có thể nhìn thấy quỷ sân ga.

Ý nghĩ như vậy khiến La Kỳ đột nhiên có chút khẩn trương: thật giống như, có cái gì đó đã trở nên bất bình thường.