Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 585: Thế hệ tuổi trẻ



Thú Vực vòng ngoài.

Nhân Vực quân đội tại giữa thanh thiên bạch nhật mãnh liệt hành quân, càn quét hết thảy hồn thú chướng ngại trên đường, không ngừng mò mẫm ở trong đêm tối, tìm đến từng cái lộ tuyến, đánh trống khua chiêng, khuếch trương thanh thế, mở rộng bản đồ.

Đã vài ngày trôi qua kể từ hội nghị cấp cao diễn ra ở Thiên Môn Quan, từ khi xác định Thú Vực hạch tâm có biến cố, Nhân Vực quân đội có thể nói thế công như vũ bão, một số qui trình do thám thăm dò bị bỏ qua, liên tiếp phát động nhiều đợt càng quét qui mô lớn, như một cây đại thụ từng ngày từng ngày không ngừng vươn gốc rễ vào sâu bên trong Thú Vực lãnh thổ.

Giờ khắc này, ở tiên phong đội ngũ nhận nhiệm vụ tiến nhập một vùng rộng lớn thảo nguyên, đi ở đằng trước là ba danh hồn sư, thân mặc chiến bào màu trắng, trên ngực có chạm khắc Thiên Minh nhị tự chữ nổi, tự nhiên là Thiên Quân đội ngũ trực thuộc Thiên Minh Thần Triều.

Tuy hiện tại chung cực đại chiến đang diễn ra, Nhân Vực cơ hồ toàn bộ siêu cấp tổ chức đều liên minh lại với nhau, nhưng cũng không phải chân chính dung hợp thành một chi thống nhất quân đội, cho nên từng cái đội ngũ vẫn giữ được nguyên bản vốn có của mình, tỷ như quân nhân đồng phục, hồn đạo khí chiến tranh, nhu yếu phẩm phục vụ... Bất quá liên minh cũng không có cấm các tổ chức lẫn nhau trao đổi, tự học hỏi thêm hoặc đưa ra yêu cầu bổ sung viện trợ.

Tất nhiên những điều này đều không phải cho không, các tổ chức vẫn lặng yên ở trong bóng tối giao dịch, lấy lợi ích đặt lên hàng đầu. Dù sao chiến tranh sau này kết thúc, lãi nặng thuộc về ai thì người đó ở Đấu La Tinh sẽ có quyền đầu lớn nhất.

“Ai nha, Thú Vực bên trong lúc nào cũng âm u như vậy sao?” Đi ở sau chót thiếu niên lang đột nhiên cất giọng than oán. Này thiếu niên lang nhìn qua vẫn còn trẻ tuổi, mặt búng ra sữa bộ dáng, một đầu tóc đen ngắn dựng lên, nhìn có điểm thật thà chất phác.

Đi ở đằng trước hắn cũng là một tên có bộ dáng thiếu niên, người này mặt mũi nho nhã, có điểm tuấn tú, tóc đen búi gọn ở sau ót, nghe hỏi vậy liền đáp: “Ngươi không biết sao? Thú Vực quanh năm suốt tháng chính là như thế này trạng thái, bởi vì ở trong không trung có đại lượng tà hồn lực kết thành mây mù, nồng độ cực kỳ đậm đặc cho nên che chắn hết thảy ánh dương. Nếu không chúng ta cũng đâu cần mấy đống thiết bị rườm rà này ở trên mặt làm gì.”

Hắn nói rồi lại gõ gõ ở trên mặt mình tấm kính trong suốt, nhìn kỹ thì thấy tấm kính này là một phần của nguyên cái nón bằng kim loại trùm kín đầu, ở phía dưới tấm kính còn có dây thở nối với một bình dự trữ hồn lực đeo ở sau lưng. Trang bị này chính là thứ bảo vệ cho nhân loại hồn sư khi hành tẩu ở trong Thú Vực, tất nhiên là phiên bản thương mại hóa chuyên phục vụ cho chiến tranh, gọi là Mặt Nạ Hồn Lực.

Quá khứ mấy năm trước, phần lớn mặt nạ hồn lực chỉ thuộc sở hữu của Vực Chủ thế lực, phàm là hồn sư muốn tiến vào Thú Vực thám hiểm đều phải tìm đến các thành phố lớn để mua được trang bị loại này, nhờ vậy Vực Chủ thế lực hàng năm đều kiếm được một bút lớn tài phú, dùng vào việc đào tạo hồn sư và duy trì trật tự trị an toàn cõi Nhân Vực.

Trường hợp như Vân Chính Thiên không cần sử dụng mặt nạ hồn lực để hành tẩu Thú Vực là đặc biệt ngoại lệ, phổ thông hồn sư muốn không bị tà hồn lực xâm nhiễm thì bắt buộc sử dụng đến.

Nhưng mà bây giờ, Vực Chủ thế lực bởi vì biến cố năm đó mà trở nên tiêu điều, Thiên Phủ xem như kế thừa lại toàn bộ di chí, bao gồm cả bản vẽ thiết kế mặt nạ hồn lực cùng các loại hồn đạo khí khác, nhờ vậy tài năng phát triển tổ chức ngày một lớn mạnh, thu hút được rất nhiền nhà khoa học, dần dần nghiên cứu ra các phiên bản nâng cấp khác, lại dùng để buôn bán cho các tổ chức khác, phục vụ cho thời điểm diễn ra chung cực đại chiến này.

Đi ở đằng chót thiếu niên cũng sờ soạn chính mình mặt nạ, rồi lại nói: “Chu Vĩnh Phong, ngươi nói xem, nếu có một ngày Thú Vực không còn bị tà hồn lực xâm nhiễm, chúng ta có thể dùng chính mũi của mình đi hít thở không khí tự nhiên hay không?”

Chu Vĩnh Phong quay lại nhìn đồng bạn, chớp chớp mắt, mỉm cười đáp: “Đồ ngốc Vạn Ninh Dương, tất nhiên là được.”

Lúc này luôn luôn không có lên tiếng đi ở đằng trước thiếu niên chợt giơ một nắm tay lên, ra hiệu hai người phía sau ngưng lại, sau đó trầm giọng nói: “Chu Vĩnh Phong, Vạn Ninh Dương, các ngươi ý nguyện sắp thành rồi.”

“Hàn Hạo Nhiên, ngươi nói sao?” Chu Vĩnh Phong ngẩn ra hỏi.

Vị thiếu niên đi ở trước nhất này, phong thái thập phần trầm ổn, tuổi trẻ dáng vẻ biểu lộ trên mặt, tuy không giống như Vạn Ninh Dương mang theo thật thà chất phác vẻ mặt, cũng không như Chu Vĩnh Phong vóc dáng nho nhã đạo mạo, mà là một loại phong trần lãng tử, tựa như từ nhỏ đã trải qua không ít sóng gió, được cuộc đời rèn giũa qua.

Hàn Hạo Nhiên ngồi thấp xuống, hướng đến trước mặt, chỉ chỉ: “Phá hủy cái cây đó, mấy chục dặm lãnh thổ này sẽ trở nên thông thoáng, các ngươi muốn dùng mũi hay dùng mông để hít thở đều được.”

Vạn Ninh Dương chợt nói: “Đội trưởng, ý ngươi nói, kia chính là Hắc Ám Cổ Thụ. Tốt quá rồi, nhiệm vụ hoàn thành a, mau mau trở về báo cáo!”

Chu Vĩnh Phong đột nhiên chặt đứt: “Khoan, tại sao phải trở về, chúng ta ba người đều là Hồn Vương, muốn đem một cái cây già cỗi chặt đi cũng không có khó khăn như vậy chứ.”

Lời này vừa nói ra, cho dù Hàn Hạo Nhiên tính cách trầm ổn cũng tròn xoe hai mắt.

Chu Vĩnh Phong nhìn thấy đồng bạn không có phản bác, lại tiếp tục: “Nhiệm vụ lần này thành công, chúng ta chắc chắn nắm trong tay ba mươi tích phân, chia đều ra mỗi người chỉ có vỏn vẹn mười tích phân. Mà chúng ta những vật phẩm cần hối đoái đều có đến mấy trăm tích phân mới được, nếu như cứ như vậy thì ngày nào tháng nào mới có thể làm xong. Nhưng đừng quên chúng ta Thiên Quân Nhiệm Vụ Bảng đều luôn luôn tồn tại ngoại ngạch khen thưởng, đây chính là hằng ngày nhiệm vụ mà không cần phải nhận trước, khen thưởng sẽ dựa vào kết quả mà đánh giá. Theo ta nghiên cứu qua, Nhiệm Vụ Bảng cái kia tiêu diệt một cái Hắc Ám Cổ Thụ tích phân lên tới ba ngàn điểm đó nha, cho dù ngoại ngạch khen thưởng cũng không đáng giá như vậy, nhưng một nữa hẳn vẫn có thể chứ.”

Vạn Ninh Dương chợt nuốt xuống một ngụm nước bọt, rõ ràng đã bị Chu Vĩnh Phong lời nói làm cho mê muội, hắn thật thà chất phác tâm tính, loại này thiếu niên là dễ bị lay động nhất. Hàn Hạo Nhiên ngược lại vẫn duy trì bình tĩnh nét mặt, trong lòng hắn lại âm thầm tính toán.

Chu Vĩnh Phong như kiểu sợ thiên hạ không loạn, lại bồi: “Nghe hấp dẫn đúng không? Vạn Ninh Dương ta hỏi ngươi, cái kia trân quí Tích Lịch Phong Phong cần bao nhiêu tích phân, ngươi hiện tại lại có bao nhiêu tích phân?”

Vạn Ninh Dương như một cái máy nói ra: “Tích Lịch Phong Phong một chích hối đoái cần năm trăm năm mươi tích phân, ta hiện tại có một trăm ba mươi tích phân.”

Vạn Ninh Dương thiếu nay này, võ hồn thập phần kỳ lạ, nó là một cái lồng. Đúng vậy là một cái lồng thật lớn, có thể nuôi nhốt rất nhiều thứ, chỉ cần tu vi càng cường đại, có thể nuôi nhốt được càng mạnh mẽ hồn thú, kể cả thực vật hệ hồn thú cũng không ngoại lệ.

Mà hồn thú sau khi chịu chui vào lồng của Vạn Ninh Dương, có thể ở trong đó hảo hảo sinh hoạt, được hắn chăm bón từng chút, thực lực sẽ ngày một tăng lên. Bất quá Vạn Ninh Dương đứa nhỏ này lại có một chứng bệnh, chính là sợ hồn thú có thể hình lớn, cho nên từ nhất hoàn đến năm hoàn hiện tại, hắn nuôi nhốt qua hồn thú đều là côn trùng loại cùng thực vật loại hồn thú mà thôi.

Tích Lịch Phong Phong kia chính là mục tiêu nuôi nhốt sắp tới của hắn. Tích Lịch Phong Phong hồn kỹ công kích cũng chỉ có một, đó là tự bạo, từ đó phóng thích năng lượng dẫn cho phát nổ. Một chích Tích Lịch Phong Phong tự bạo có thể không tính là gì, tựa như bị nhiễm điện nhói nhói một cái, nhưng một đàn trăm ngàn đầu Tích Lịch Phong Phong tự bạo cùng lúc, uy lực tuyệt luân nha.

Chỉ có một cái nhược điểm thật lớn, loại này côn trùng hệ hồn thú môi trường sống cần điều kiện quá khắc nghiệt, thiếu một chút cũng làm nó tự bạo mà chết, rất khó để nó sống đủ lâu để sinh sản ra thế hệ tiếp theo. Chính vì vậy, Tích Lịch Phong Phong trên thế giới này căn bản không có quá một trăm năm niên hạn tồn tại, mà Vạn Ninh Dương muốn hối đoái Tích Lịch Phong Phong kia tu vi cũng chỉ ước chừng ba mươi năm tả hữu, này đã được coi là trong truyền thuyết tồn tại rồi a.

Nói một cách dễ hiểu, thế gian hiện tại cũng chỉ có một mình Vạn Ninh Dương có năng lực nuôi dưỡng Tích Lịch Phong Phong đàn mà thôi. Nếu như hắn thành công, sau này trong chiến đấu điều khiển Tích Lịch Phong Phong tác chiến, bất luận kẻ nào cũng phải kiêng kỵ năm phần.

Bất quá tương lai đó còn xa quá, Tích Lịch Phong Phong trong kho của Thiên Minh Thần Triều cần hối đoái năm trăm năm mươi điểm, điểm cao như vậy không phải vì hồn thú này cường đại, có thể giúp ích cho hồn sư tu luyện mà là vì nó quá quí hiếm mà thôi.

Chu Vĩnh Phong giả bộ làm vẻ mặt an ủi vỗ vỗ vai Vạn Ninh Dương: “Ca ca hiểu nỗi khổ của ngươi, vì vậy mới ngay bây giờ vì ngươi mà động não tìm kiếm đối sách thu hoạch nhiều tích phân, rút ngắn thời gian chờ đợi nè. Một trăm ba mươi điểm muốn tới năm trăm năm mươi điểm, chí ít cần một năm công phu tả hữu à nha.”

Vạn Ninh Dương thở dài gật gật đầu.

Chu Vĩnh Phong hí hứng, một mặt gian xảo nhìn sang Hàn Hạo Nhiên hỏi: “Hạo Nhiên đội trưởng, ngươi có phải đang nhắm tới cực phẩm Băng Cực Thần Tinh kia hay không? Nó tích phân hình như vượt quá bảy trăm điểm nha, ngươi hiện tại lại có bao nhiêu?”

Băng Cực Thần Tinh chí là cực phẩm băng hệ tài vật, đối với hồn sư nắm giữ băng hệ võ hồn có rất lớn phụ trợ tác dụng. Quá khứ Vân Chính Thiên cũng đã từng hấp thụ Băng Cực Thần Tinh lấy được không ít chỗ tốt. Hàn Hạo Nhiên này vậy mà cũng nắm giữ băng loại võ hồn a, cũng chỉ có Băng Cực Thần Tinh loại này tài vật mới có thể khiến hắn động lòng. Chu Vĩnh Phong mồm mép có chút cao minh, dựa vào đồng bạn nhu cầu thiết yếu mà đưa ra lời lẽ thuyết phục.

Chu Vĩnh Phong trong lòng cười thầm: “Băng Cực Thần Tinh chính xác cần tám trăm bảy mươi tích phân, đối với bất kỳ quân nhân nào mà nói cũng khó trong thời gian ngắn với đến. Hạo Nhiên đội trưởng, ngươi cũng là người, cũng phải động tâm chứ.”

Hàn Hạo Nhiên mặt không biến hóa, hờ hững thanh âm: “Ta có sáu trăm tám mươi tích phân rồi.”

“Ách!” Chu Vĩnh Phong, Vạn Ninh Dương hai người đồng thời giật nảy cả mình, trong lòng mắng to: “Gia hỏa này làm sao nhiều tích phân như thế.”

Cảm thấy độ hấp dẫn giảm hẳn, lý lẽ không còn sức thuyết phục, Chu Vĩnh Phong hơi ấp úng, dù sao hắn cũng chỉ là thiếu niên mà thôi, tâm tính còn cần rèn giũa nhiều: “Vậy... vậy ngươi quyết định sao?”

Kỳ thực Hàn Hạo Nhiên từ chối cũng không có gì lạ, bất quá nữa năm công phu tích góp là có thể đổi được, cần chi dấn thân mạo hiểm làm gì.

Nhìn thấy vẻ mặt ủ rủ của Chu Vĩnh Phong, Hàn Hạo Nhiên chợt cười: “Ha ha ha, các ngươi năm nay bao tuổi?”

Chu Vĩnh Phong lại ngẩn ra: “Ta mười lăm.”

Vạn Ninh Dương nhanh đáp: “Ta cũng mười lăm.”

Hàn Hạo Nhiên gật đầu: “Đều là đồng niên cả. Đúng là tuổi trẻ khí thịnh, làm sao bây giờ.”

Đến lượt Vạn Ninh Dương cau mày: “Đội trưởng, ngươi nói nhăng cuội gì thế?”

Hàn Hạo Nhiên nhìn hai tên đồng bạn của mình, mắt lóa tinh quang, trong miệng nói ra: “Ta là nói, chúng ta còn trẻ, làm chuyện điên rồ một chút cũng được đi.”