Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 571: Cùng truyền thuyết quyết chiến (4)



Ngay vào lúc tử vong lâm đầu tình cảnh, con người ta mới có thể bộc lộ toàn bộ vốn liếng của mình, này hành động bản chất cùng với ép đáy hòm thủ đoạn một dạng giống nhau. Thực tế Ám Ma Tà Thần Hổ lẫn Lôi Thượng Kỳ Lân còn chưa phát huy được một phần mười thực lực, liền bị Vân Chính Thiên một người vận dùng thần bí chiêu thức dồn ép vào hạ phong, không những thế mà còn liên lụy tính mạng uy hiếp. Thân là kiêu ngạo viễn cổ hồn thú, bọn chúng cảm thấy bị sỉ nhục.

Vân Chính Thiên tốc độ phải nói cực kỳ nhanh, đồng thời ở trước mặt song thú triển khai thế công gần như cùng một lúc, để cho song thú lưu lại thật sâu ấn tượng. Ám Ma Tà Thần Hổ luôn một mực hung bạo, nhưng vào lúc này bỗng trở nên trầm lặng, huyết nhãn lập lòe, sau lưng tà thần câu bất ngờ vụt xuống, nhắm vào chính mình cái trán, một đạo máu tươi theo đó vụt ra, đem cự hổ đầu nhúng vào trong một trận tinh huyết. Phàm là người không có nhãn lực quan sát, liền cảm thấy Ám Ma Tà Thần Hổ điên rồi, tự nhiên lại đối với mình hạ thủ, chẳng phải đây là ngu ngốc nhất hành vi hay sao.

Thấy một màn này, Vân Chính Thiên ánh mắt chợt động, trong lòng tràn ngập thưởng thức. Ám Ma Tà Thần Hổ quả nhiên không phải tầm thường hồn thú, vừa rồi hành động không phải bắn tên không đích mà là hoàn toàn có chủ ý. Hắn trong lòng bất giác nhận ra, phải là cấp bậc cơ nào quả quyết cường giả sở hữu một viên kiên định chi tâm mới có thể trong tích tắc suy tính, sau đó ứng đối một cách mãnh liệt không chút do dự như vậy. Đối với Ám Ma Tà Thần Hổ hành động kia, Vân Chính Thiên lại thập phần thông hiểu. Lấy tà thần câu tự đem đầu mình đánh rách, dựa vào một điểm nhỏ xung lực làm lệch đi chính mình đầu lâu vị trí, trong một tia sát na đã thoát khỏi Hỏa Phượng Kiếm quĩ đạo chém xuống, tự cứu lấy một mạng.

“Quả thực tâm ngoan thủ lạt gia hỏa, trực giác thật phi thường.” Vân Chính Thiên hừ lạnh.

Ám Ma Tà Thẩn nhờ vào tâm ngoan thủ lạt cùng xảo diệu thủ pháp tránh né được Vân Chính Thiên một kiếm đoạn đầu, nó nhanh chóng thôi động tứ chi, lui nhanh về phía sau. Toàn thân một màu đen tuyền nhưng mỗi lần cử động lại tản phát ra một cỗ màu xám hung quang, mũi chân vừa điểm xuống thực vật thảm cỏ bên dưới, Ám Ma Tà Thần Hổ phát động đột kích.

Vân Chính Thiên cảm thấy một trận huyết tanh mùi vị đập vào mặt, một trận cuồng phong lạnh thấu xương thổi đến, không khí chấn động kịch liệt, mà phía trước mém chút nữa bị mình đoạn đầu Ám Ma Tà Thần Hổ dưới con mắt của hắn triệt để biến mất.

Tốc độ thật nhanh a. Vân Chính Thiên trong lòng chấn động, Ám Ma Tà Thần Hổ tốc độ thần tốc từ lâu đã được lịch sử lưu lại, Vân Chính Thiên không chút hoảng sợ, Hỏa Phượng Kiếm trên tay khẽ lật ngang, mượn lực ly tâm đem thân thể xoay tròn thành một vòng.

Ở phía bên kia, Băng Đế Kiếm cũng đã thất thủ trước Lôi Thượng Kỳ Lân thủ đoạn phòng ngự sâm nghiêm, ngay lúc mũi kiếm vừa chạm vào Kỳ Lân thân thể, cơ chế phòng ngự lập tức kích hoạt, một tầng hoàng kim khí lưu trong chớp mắt dâng lên trước ngực, mạnh mẽ chặn lại Băng Đế Kiếm đâm tới một cách dễ dàng. Cũng chính sự dễ dàng đó cũng là thời khắc đó nó cũng nhận ra một điều, nhân loại hồn sư kia vậy mà không coi trọng nó, bởi vì này một kiếm đâm chẳng qua chỉ là hư chiêu, một điểm lực lượng cũng không có.

Vân Chính Thiên kiếm thuật trình độ đăng phong tạo cực, lô hỏa thuần thanh, bề ngoài giả bộ làm ra giống nhau uy hiếp, phân biệt rơi vào Ám Ma Tà Thần Hổ cùng Lôi Thượng Kỳ Lân, buộc cả hai bọn chúng đều phải dốc hết sức ra bảo mệnh, thế nhưng hắn chân chính muốn thuấn sát mục tiêu lại là Ám Ma Tà Thần Hổ, mà không phải Lôi Thượng Kỳ Lân.

Thuấn sát kế hoạch thất bại, Vân Chính Thiên lấy nhu chế cương, song kiếm mượn lực xoay vòng, hóa thành một cái bông vụ hình dáng, làm cho Lôi Thượng Kỳ Lân không dám đấu cứng, bất đắc dĩ dạt ra xa, ngay sau đó Vân Chính Thiên tâm thần khẽ động, tinh thần lực nhanh chóng lan tỏa, tích cực dò xét Ám Ma Tà Thần Hổ vị trí.

Đột nhiên hai mắt mở lớn, Vân Chính Thiên lập tức bước về phía sau một bước, hướng bên trái của mình đâm ra một kiếm, kiêm mang lóe lên, phản phất có thể xuyên thủng không gian mà đi. Vân Chính Thiên hàng lông mày khẽ nhíu lại, hắn nhất thời nhận ra, căn bản một kiếm vừa rồi dĩ nhiên công cốc, bởi vì trước mặt không biết tự lúc nào lộ ra một mảnh màu xám vân vụ, kiếm mang xuyên vào lập tức bị cắn nuốt không còn vết tích.

Từ trong màu xám vân vụ khẽ vặn vẹo một thoáng, hai cái hổ trảo thật lớn vồ ra, này hỗ trảo một màu đen kịt, tựa như đến từ u minh thế giới, thẳng hướng Vân Chính Thiên đỉnh đầu chụp xuống. Hổ trảo phớt qua mạnh mẽ, lực đạo không thể xem thường, cho dù Vân Chính Thiên đối với bản thân cường độ thân thể có rất lớn tự tin, nhưng cũng không nguyện ý hổ trảo vồ trúng.

Vân Chính Thiên nghiến răng một cái, sau lưng hai đôi màu vàng cánh chim phá rách y phục chui ra, chớp mắt vũ động, đem cả người lẫn kiếm kéo về phía sau mấy trăm mét. Ám Ma Tà Thần Hổ một trảo vồ phải hư không, nó thân thể lách khỏi màu xám vân vụ, vững vàng đặt chân ở trên mặt đất sau, huyết nhãn nhìn chằm chằm Vân Chính Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống, trong lòng xác định kẻ địch khó chơi. Vừa rồi giao phong, nói ra thì dài nhưng kỳ thực lại như một cái đảo mắt mà thôi, song phương tốc độ phải nói rất nhanh, chỉ cần lơ đễnh một giây liền mất đi theo dõi tư cách.

“Thực không hổ là viễn cổ cường đại hồn thú.” Vân Chính Thiên không khỏi tán thưởng một hơi, một cỗ hưng phấn không cách nào lột tả được chạy dọc sống lưng hắn. Khẽ liếc mắt về phía Cửu Vĩ Thiên Phượng cùng Ngân Long Vương đang quan chiến, trong lòng không khỏi chờ mong.

Đột nhiên lúc này, Vân Chính Thiên ngoái đầu nhìn về phía Mã Thiên Hoa cùng Ân Minh Tuyết vẫn một mực chờ đợi, bí mật truyền âm: “Đại gia, ta do thám xong rồi, thực hiện kế hoạch tác chiến tiếp theo đi. Thiên Hoa ngươi đi đối phó Lôi Thượng Kỳ Lân, nó tu vi đại khái ba vạn năm tả hữu, thừa sức đối phó. A Long ngươi một mình đối phó Ám Kim Khủng Trảo Hùng được không? Tu vi của nó chỉ có vạn năm mà thôi. Minh Tuyết, Thế Nhân hai người các ngươi qua đây chặn đánh Ám Ma Tà Thần Hổ, tranh thủ cho ta một đoạn thời gian. Nhớ cẩn thận, này Ám Ma Tà Thần Hổ này tu vi ít nhất năm vạn năm, không nên xem thường.”

Một lời vừa nói ra, toàn bộ thành viên lập tức triển khai, không ai nói với ai nữa chữ, trực tiếp theo kế hoạch đã thương nghị mà hành động. Kể từ lúc tiếp nhận đệ ngũ khảo nghiệm tới giờ, bọn hắn không cách nào điều tra ra được địch thủ từng cái tu vi. Rất lớn nguyên nhân trong đó bởi Thời Không chi thần luật lệ ảnh hưởng mà mang tới khó khăn cho bọn hắn. Không thể phán đoán được tu vi của đối thủ, bày trận chiến lược tác chiến không tránh khỏi có sai sót, mà đối với lấy sinh tử ra quyết chiến như thế này, một sai sót nhỏ cũng có thể làm cho toàn đội bị diệt.

Cho nên, Vân Chính Thiên trong kế hoạch trọng yếu then chốt nhất một điểm, đó là tiến hành một hồi do thám hành động. Tỷ như Can Hữu Long cùng Ám Kim Khủng Trảo Hùng đối trảo, Lương Thế Nhân vận dụng đệ tứ hồn kỹ tác động cự hùng động tác, sau đó Can Hữu Long thuận thế sử ra một kích, đem Ám Kim Khủng Trảo Hùng trực tiếp tổn thương. Theo tình huống bình thường mà nói, chỉ dựa vào nhiêu đó mà phán đoán Ám Kim Khủng Trảo Hùng có một vạn năm tu vi là không có căn cứ, bất quá Vân Chính Thiên sức phán đoán không thể tính theo lẽ thường. Hắn là cường giả nắm giữ Linh Vực Cảnh cấp bậc tinh thần lực, luận về trực giác nhạy bén những người ở đây đều muốn thua kém hắn.

Trước mắt Vân Chính Thiên phán đoán có điểm chính xác, bởi vì Can Hữu Long cùng Lương Thế Nhân dù chỉ là Hồn Thánh thất hoàn trình tự mà có thể đả thương được Ám Kim Khủng Trảo Hùng, nếu cự hùng tu vi mạnh hơn một chút, bọn hắn hai người làm sao dễ dàng đắc thủ cho được. Sau đó Vân Chính Thiên lại lấy một chấp hai, chiến song thú, cũng là một cách tự thân đi cảm nhận địch thủ thực lực, từ đó suy tính ra tu vi.

Dựa theo hắn nhận định, Ám Kim Khủng Trảo Hùng tu vi ước lượng khoảng một vạn năm, lưu lại Can Hữu Long ứng phó là được. Mặc dù hắn không thể trong thời gian ngắn đem cự hùng chém giết, bất quá không để nó đi quấy rối Vân Chính Thiên đại kế là được.

Chân chính làm hắn đau đầu không phải Lôi Thượng Kỳ Lân mà là Ám Ma Tà Thần Hổ bên kia. Đầu hắc hổ này quả thực cường đại, là trong ba đầu hồn thú đã gia nhập vòng chiến cường đại nhất thực lực. Nó nguy hiểm không chỉ ở phương diện tu vi mà còn ở trí tuệ, cực kỳ khôn lỏi, giảo hoạt, nhanh nhẹn. Vì thế Vân Chính Thiên sắp xếp Ân Minh Tuyết cùng Lương Thế Nhân, trực tiếp đi đối phó nó. Còn phần Lôi Thượng Kỳ Lân mặc dù tu vi so với Ám Kim Khủng Trảo Hùng mạnh hơn, nhưng Mã Thiên Hoa vẫn có thể đảm đương được, dù sao nàng sở hữu chính là Nhật Nguyệt Thần Phượng huyết mạch, so với Cửu Vĩ Thiên Phượng còn đang quan chiến bên kia cao cấp hơn một bậc.

Về phần Vân Chính Thiên, sau khi phân phối đồng bạn sau, rảnh tay rảnh chân thì làm gì, tất nhiên trực tiếp hướng tới Cửu Vĩ Thiên Phượng cùng Ngân Long Vương đại chiến một phen.

Ngân Long Vương nhận ra Vân Chính Thiên đối địch ý tứ, khóe miệng khẽ nhếch lên, liếc Cửu Vĩ Thiên Phượng bên cạnh gật đầu. Nhận được thủ lĩnh mệnh lệnh, Cửu Vĩ Thiên Phượng ngửa cổ hót vang, sau lưng phượng dực to lớn vỗ đập, nhanh chóng thoát ly vị trí ban đầu, mổ thẳng về phía địch thủ.