Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 131: Huyết Đô



Mắt thấy cả đội đang mất dần độ cao, Vân Chính Thiên trong đầu cấp tốc suy nghĩ. Một khắc sau, hắn ngẩng mắt lên nhìn Mã Thiên Hoa thật sâu, khẽ gật đầu. Mã Thiên Hoa trong giây phút đó như lắng lại, nàng rốt cuộc nhận ra hắn đang muốn làm cái gì.

Thanh âm run rẩy từ cổ họng phát ra: “Không được!”

Vân Chính Thiên nở một nụ cười mãn nguyện nhìn nàng, nói:

“Dẫn mọi người đi tiếp, ta sẽ đuổi theo sau.”

Không đợi nàng nói tiếp, thanh âm vừa rơi xuống, Hỏa Phượng Kiếm trên tay đột nhiên quét ngang, cắt đứt sợi dây liên kết giữa hắn và cả đội. Ngay sau đó Hỏa Phượng Dực vỗ mạnh, đem thân thể hắn lộn một vòng ra phía sau. Hai chân giơ lên đặt ở trên sợi dây lớn quấn quanh cả bọn.

Lương Thế Nhân vừa nhìn liền biết hắn làm cái gì, hai tròng mắt kinh hãi, kêu lên:

“A Thiên.”

“Bảo vệ cho mọi người, đừng lo cho ta.” Vân Chính Thiên hai chân phát lực thật mạnh, đem cả đội đạp về phía trước, còn bản thân hắn thì ngã ra phía sau, trực tiếp rơi xuống vực sâu, rơi xuống biển máu bên dưới.

Đám sinh vật lạ nguyên bản đang bám vào đống dây kim loại, chợt thấy Vân Chính Thiên rơi xuống vực. Bọn chúng trí tuệ không giống như nhân loại, khi thấy Vân Chính Thiên rơi xuống lập tức cả đám buông bỏ cho đống dây nhợ kia, cấp tốc phi xuống vực, đuổi theo thiếu niên đó, để lại phía sau vô số thanh âm thê lương.

Long Thần thành đội ngũ tuy mất đi Vân Chính Thiên hai cánh, nhưng vẫn còn Mã Thiên Hoa và Tiếu Phong, cộng thêm lực đẩy từ hai chân hắn mang lại, thuận lợi đáp xuống bình đài thứ hai. Ngay khi vừa đáp xuống, Mã Thiên Hoa cấp tốc cởi dây quấn quanh, trực tiếp xông tới mép vực sâu, rõ ràng muốn lao xuống.

Lương Thế Nhân thấy vậy kinh hãi, hắn trong đội phản xạ nhanh nhất, trực tiếp nhảy tới ôm lấy nàng, ngăn không cho nàng lao xuống.

“Thiên Hoa, ngươi bình tĩnh đi.” Lương Thế Nhân quát lên.

“Buông ta ra, ta phải xuống đó cứu hắn.” Mã Thiên Hoa rống lên, trên mặt đã có nước mắt trào ra. Nàng ra sức giẫy giụa bất quá tinh thần cùng sức lực đã hoàn toàn kiệt quệ, Lương Thế Nhân giữ chặt khiến nàng không thể thực hiện được ý định.

Ngồi sụp xuống, Mã Thiên Hoa khóc rống lên.

Sắc mặt các thành viên còn lại đều tái nhợt, tình huống vừa rồi quá sức nguy hiểm, nếu như không phải Vân Chính Thiên nhanh trí, e rằng cả đội đã rơi xuống vực sâu rồi. Tuy bản thân mình được cứu nhưng lão đại... hắn rơi xuống rồi.

Can Hữu Long tức giận, nắm đấm đập xuống mặt đất, tròng mắt có vô số tia máu hiện ra. Hoa Quyển Sinh cùng Tiếu Phong trực tiếp ngồi xuống đất, gương mặt đầy vẻ thất thần không tin được. Hàn Thanh Chi đã chạy tới ôm lấy Mã Thiên Hoa, trên mặt cũng có lệ nóng. Nàng bây giờ, nhìn có phần kiên cường hơn Mã Thiên Hoa một chút.

Lương Thế Nhân trong lòng thập phần rối bời, nhưng nhìn thấy đồng đội đang mất đi tinh thần, hắn chỉ có thể cố gắng hết sức để duy trì tâm trạng bình tĩnh. Quét nhìn mọi người một lượt, nói:

“Các ngươi không tin đội trưởng sao?”

Can Hữu Long ngẩng mặt lên nhìn hắn, có chút miễn cưỡng nói:

“Tình huống này ta muốn tin cũng không được a. Bên dưới sâu như vậy, lão đại lại bị đám sinh vật đó truy đuổi, thực không dám nghĩ nữa.”

Can Hữu Long lời nói hợp lý, khiến cả đám nhất thời không biết nói gì, chỉ đưa mắt nhìn xuống vực sâu không đáy bên dưới, ánh mắt mơ hồ mông lung. Bên dưới vẫn một màu đen kịt như mực, cũng không có bất kỳ thanh âm chiến đấu nào vang lên. Không lẽ Vân Chính Thiên thực sự đã xong rồi sao.

“Hắn không dễ dàng như vậy mà chết đi được.” Đột nhiên Mã Thiên Hoa đứng lên, lấy tay dụi dụi mắt nói. Sau đó nàng quay lại trực tiếp khoanh chân ngồi xuống.

“Chúng ta phải tiếp tục lên đường, hắn đã nói như vậy.”

Mã Thiên Hoa dứt lời, lập tức chìm vào minh tưởng. Nàng hiện tại không muốn công sức của Vân Chính Thiên đổ sông đổ biển, chỉ có thể tiếp tục xông lên phía trước, mới là tốt nhất.

Trong thời khắc này, nàng lại tỏ ra mạnh mẽ như vậy, điều này xuất phát từ sự tín nhiệm với hắn. Nhất thời cả đội ánh mắt thêm phần mãnh liệt. Vân Chính Thiên là người hay sáng tạo kỳ tích, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.

Tiếu Phong cũng ngồi xuống minh tưởng khôi phục trạng thái, nhiệm vụ của bọn hắn bây giờ là đi hết đoạn đường này. Lương Thế Nhân đêm Lôi Kích cắm xuống đất, hiên ngang đứng hộ pháp cho bọn họ.

“A Thiên, ngươi phải sống.”

....

Nơi này ngập tràn mùi máu tanh, bốn phía ô yên chướng khí xuất hiện khắp nơi, một đống chất lỏng sền sệt dính vào người, cảm giác thật khó chịu, giống như bản thân đã bị rơi xuống địa ngục.

Trong màn đem tối đen như mực đó, thỉnh thoảng lại có ánh kiếm lóe lên. Mà mỗi lần như vậy, lại có một thân ảnh đổ gục xuống.

Rơi xuống vực sâu biển máu, Vân Chính Thiên rốt cuộc phát hiện được một bí mật. Bên dưới vực sâu tồn tại vốn dĩ không phải là biển máu, mà chỉ là một mặt đất bằng phẳng bị ngập bởi máu mà thôi, khoảng chừng đến đầu gối của hắn.

Có điểm đặt chân, Vân Chính Thiên như cá gặp nước, hắn bắt đầu bộc lộ năng lực chiến đấu điêu luyện của mình. Hắc kiếm uyển chuyển như một con rắn, chém tới, đâm lui. Trong nháy mắt số lượng sinh vật lạ chết dưới Hắc Kiếm vượt hơn hai mươi con.

Vân Chính Thiên trong thời khắc rơi xuống, dùng chính ý chí kiên định của mình triển khai hai cánh giảm đi lực hút, nhờ vậy bản thân không có bị thương, chỉ có hồn lực tiêu hao gần như cạn kiệt.

“Chết tiệt, đông như vậy đánh đến chừng nào.”

Vân Chính Thiên nội tâm gào thét, tuy sinh vật lạ thực lực không mạnh nhưng điểm cường hãn nhất đó chính là số lượng. Theo hắn phán đoán hiện tại bao vây hắn có tới hơn hai trăm đầu sinh vật lạ này. Tuy hắn ở bên trong chém giết vô số nhưng hình như sinh vật này không biết sợ. Bọn chúng còn giẫm lên thi thể của đồng loại mà tiếp tục xông lên.

Chỉ cần Vân Chính Thiên tiêu hao đến giọt hồn lực cuối cùng, ắt sẽ thành mồi ngon trong bụng bọn chúng.

“Chạy.” Không do dự, hắn một kiếm vung mạnh đánh văn một đám sinh vật lạ, lập tức xoay người bỏ chạy.

Bên dưới vực sâu địa hình tương đối bằng phẳng, những cột trụ đá khổng lồ có mặt ở khắp mọi nơi. Có thể nói Vân Chính Thiên bây giờ đã mất hoàn toàn phương hướng, hắn hiện tại có thể làm là chạy thật nhanh về phía trước.

“Rít.” Sinh vật lạ ở sau lưng gầm hét, sau đó cả đám triển khai truy đuổi. Có lẽ sinh sống ở nơi này thời gian quá lâu, bọn chúng so với Vân Chính Thiên lạ nước lạ cái kia thì di chuyển nhanh hơn nhiều lắm.

Vân Chính Thiên bây giờ thể lực tiêu hao quá độ, hắn hoàn toàn không có năng lực triển khai Hỏa Phượng Dực một lần nữa, mà cho dù có sử dụng được, chưa chắc có đủ hồn lực để bay lên trên lại. Cho nên chỉ có thể cắm đầu chạy như điên, trong lòng miên man suy nghĩ chiến thuật.

Đột nhiên đồng tử hắn lóe lên, Vân Chính Thiên cúi xuống nhìn máu tươi ở dưới chân mình, trong lòng bất giác nhận ra một điều gì đó.

Nguyên bản khu vực này đều là máu từ các dòng suối ở trên vách đá đổ xuống, nếu như quanh năm suốt tháng đều duy trì như vậy, thì không lý gì máu tươi ở dưới vực chỉ ngập tới hơn đầu gối mà thôi.

“Chắc chắn có một lối thoát nước nào đó.” Vân Chính Thiên âm trầm nói.

“Gào.” Lúc này, một đầu sinh vật lạ đã bám sát sau lưng, nó gào lên một tiếng sau đó phóng người chụp tới. Vân Chính Thiên mặc dù đang bận suy nghĩ nhưng tâm thái vẫn kiên định dò xét xung quanh.

Ngay khi sinh vật lạ cánh tay vừa chụp tới, hắn xoay người né tránh, Hắc Kiếm thuận theo chém ra phía sau, lập tức bổ đôi đầu của nó thành hai phần. Chưa dừng lại ở đó, Vân Chính Thiên một chân điểm lên thân thể của nó, mượn lực phóng lên cao. Ở trên không trung, đệ nhị hồn hoàn lóe lên, Hỏa Phượng Kiếm trùng hiện.

Vân Chính Thiên xoay ngược thanh kiếm, đưa mũi kiếm hướng xuống, ngay sau đó hắn rơi xuống, cắm thẳng Hỏa Phượng Kiếm vào mặt đất.

“ẦM”

Hỏa diễm bạo vũ mà ra, đem chu vi hai mươi mét xung quanh hoàn toàn thiêu đốt. Sinh vật lạ bị hỏa diễm bám vào, bọn nó điên cuồng lăn ra xa, ngâm mình trong máu để dập tắt. Vân Chính Thiên rốt cuộc có vị trí thuận tiện, hắn lại cấp tốc lao đi.

“Đây rồi.” Vân Chính Thiên kinh hỷ kêu lên. Bởi vì ngay trước mặt hắn bây giờ đã xuất hiện một cánh cửa khổng lồ. Đó là lý do vì sao lúc nãy Vân Chính Thiên triển khai Thiên Hỏa Đốt Thương Khung một kích.

Chủ yếu một kích này là để tìm được thứ mà vực sâu này đang che dấu.

Cánh cửa này vô cùng to lớn, chiều cao phải hơn năm mét, một màu đen kịt. Trên cửa có hoa văn chạm khắc cầu kỳ, còn có một bức họa đồ được vẽ lên. Đó là hình ảnh một nam nhân mặc áo choàng màu đen, trên người có huyết vân lượn lờ. Tuy không nhìn rõ mặt nhưng Vân Chính Thiên có thể cảm thấy diện mạo người này vô cùng anh tuấn.

Sau lưng nam nhân này có đeo một thanh kiếm màu đen to lớn, mà ngay khi Vân Chính Thiên nhìn vào thanh kiếm đó, Hắc Kiếm trên tay hắn khẽ run lên bần bật, tựa như đối với thanh kiếm trên đó cúi đầu qui phục.

Chuyện này làm Vân Chính Thiên có chút kinh tâm động phách, tuy Hắc Kiếm của hắn không có chưởng khống thuộc tính nguyên tố như Hỏa Phượng hay Băng Đế Kiếm, nhưng so về uy lực cận chiến và linh hoạt, Hắc Kiếm trước giờ đều chiếm thượng phong.

Hắc Kiếm nhiều năm qua tắm máu vô số hồn thú, đồng dạng sát khí ngập trời, thế nhưng đối mặt với thanh kiếm này, nó chỉ như một tiểu hài tử nhỏ bé.

“Gào.” Từ phía sau lưng vọng tới tiếng la hét của sinh vật lạ, Vân Chính Thiên lập tức quyết định. Tuy không biết sau cánh cửa này là thế giới nào, nhưng hiện tại hắn đã không còn lựa chọn nào khác.

Một tay đẩy tới, cánh cửa to lớn hé ra một khoảng vừa đủ để hắn lách mình chui vào, sau đó hắn lập tức đóng cửa lại.

Bên ngoài đám sinh vật lạ đang hung hăng phóng tới, Vân Chính Thiên thân ảnh vừa tiến vào trong, bọn chúng đột nhiên đình chỉ truy đuổi, cả đám lần lượt tản ra chỗ khác, tự mình chìm vào trong biển máu mà lặng xuống, tựa như hết thảy nãy giờ chưa từng có sự tình nào xảy ra.

Vân Chính Thiên cảm nhận bên ngoài có chút tĩnh lặng, trong lòng vô cùng khó hiểu, sau đó hắn xoay người nhìn vào bên trong, lập tức trợn mắt há mồm một phen.

Sau cánh cửa to lớn kia, không ngờ lại tồn tại một tòa thành khổng lồ, phố xá, nhà cửa chi chít, còn có cư dân sinh sống, di chuyển vất vưởng như hồn mà. Nơi này chìm ngập một bầu không khí thê lương, ảm đạm. Tông màu chủ đạo vẫn một màu đỏ thẫm.

“Xin chào, ngươi là người thứ 645 tới được Huyết Đô. Ta tên Vĩnh Lăng, phụ trách dẫn ngươi đi tham quan.”

Một thanh âm băng lãnh vang lên, Vân Chính Thiên kinh ngạc nhìn qua, thì phát hiện chủ nhân của thanh âm này là một thiếu nữ, nàng vóc người thon dài, làn da trắng như tuyết. Nàng vận một bộ trang phục màu đỏ, váy đỏ tới gối, trên mặt che một tấm mạng màu đen, làm hắn không thể nhìn kỹ được dung mạo của nàng.

Vân Chính Thiên có chút ngây ngốc, nàng vừa nói cái gì ‘Huyết Đô’. Vĩnh Lăng thấy biểu hiện của Vân Chính Thiên, nàng thở ra một hơi, lại nói:

“Lại là một người tiến nhập Huyết Đô không tự nguyện, được rồi, nể tình ngươi đẹp trai, để ta vì ngươi nói rõ một chút Huyết Đô tình huống.”