Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 113: Không rời nữa bước



Dưới con mắt kinh hãi của mọi người, U Minh Bạch Hổ gương mặt vô cùng thỏa mãn, bất quá cũng có một chút thèm thuồng chưa đủ. Mà ngay khi U Minh Bạch Hổ vừa chén xong Vong Yêu, nó liếm môi một cái, thân thể cấp tốc thu nhỏ lại bằng một con mèo, nhảy lên người Lương Thế Nhân vùi đầu âu yếm.

“Tiểu Bạch, ngươi ăn ngon lắm sao?”

Lương Thế Nhân nhẹ giọng hỏi, thế nhưng hai mắt hắn đằng đằng sát khí. U Minh Bạch Hổ bị dọa liền lượn lên chui thẳng vào mi tâm của hắn mà biến mất.

Đáp xuống bên cạnh đồng đội, Lương Thế Nhân nhìn Vân Chính Thiên gãi đầu nói

“A Thiên, thật ngại quá, tiểu Bạch ăn nó rồi”

Vân Chính Thiên gương mặt thoáng ngây ra bởi vì tình huống vừa rồi, hắn thực sự không thể đoán được cụ thể là làm sao mà thành. Hồn linh mặc dù có thể ngưng hình theo bản thể hồn thú thực sự nhưng vẫn chân chính là một dạng năng lượng hóa hình mà thôi, là cách nào có thể chén sạch một đầu hồn thú cơ chứ.

Hoa Quyển Sinh đột nhiên lên tiếng

“Ta đoán là do Vong Yêu là một loại hồn thú đặc thù, lấy linh hồn người chết làm gốc, nguyên bản nó vẫn là một loại năng lượng kỳ lạ gần giống với hồn linh, cho nên với có việc tiểu Bạch của Thế Nhân cắn nuốt”

Tiếu Phong bên cạnh gật đầu đồng ý, nói

“Ta đang thắc mắc một điểm, U Minh Bạch Hổ vốn là thần thú sở hữu thần thánh thuộc tính, mà Vong Yêu kia không nghi ngờ gì sở hữu hắc ám thuộc tính. Ăn vào như vậy có tiêu hóa được hay không?”

Vân Chính Thiên lúc này ngẩng đầu lên nhìn Lương Thế Nhân, nói

“A Nhân, ngươi cảm thụ một chút tiểu Bạch tình trạng xem, nếu có vấn đề gì chúng ta lập tức cứu vãn kịp thời”

“Ân” Lương Thế Nhân vội vàng tập trung tinh thần lực dò xét một thoáng bên trong cơ thể, từ kinh mạch, đan điền cho tới tinh thần hải và cuối cùng là đệ nhất hồn linh của hắn.

Lương Thế Nhân võ hồn song thuộc tính, cho nên tinh thần lực tốc độ tăng lên cũng không chậm, hiện tại hắn cũng bước vào Linh Thông Cảnh cấp bậc tinh thần lực, so với Vân Chính Thiên cũng không kém nhiều lắm.

Trong thể nội của hắn, U Minh Bạch Hổ giống như một con mèo con đang lặng yên nằm ngủ, giống như ăn no liền ngủ ý tứ. Sóng linh hồn từ U Minh Bạch Hổ tỏa ra có phần dày đặc hơn một chút, thần thánh khí tức có phần mãnh liệt hơn.

Cảm nhận mọi thứ không có gì lạ, Lương Thế Nhân lắc đầu nhìn Vân Chính Thiên nói

“Trước mắt hoàn toàn không có gì, tiểu Bạch năng lượng lúc này rất dồi dào”

Vân Chính Thiên vỗ vai hắn vài cái, mỉm cười nói

“Có chuyện gì cứ nói với ta” sau đó hắn quay sang Linh Tôn Thượng nói

“Tôn Thượng huynh, chúng ta tiếp tục đi”

“Được” Linh Tôn Thượng gần như ngay lập tức gật đầu đáp ứng. Năng lực của Long Thần thành đội ngũ vượt ngoài dự đoán, khiến Linh Tôn Thượng hoàn toàn không còn lộ ra một tia ra vẻ nào nữa. Trong cuộc đua khảo nghiệm năm nay, hẳn Long Thần thành liền có tư cách đe dọa Tu La thành, Nhật Nguyệt thành vị trí.

Dựa theo hồn đạo khí dò hướng của Linh Tôn Thượng cùng trí nhớ về vị trí sào huyệt Vong Yêu, bọn hắn tiếp tục tiến sâu vào hạch tâm phía Bắc Đại Nhật Sâm Lâm. Đụng mặt Vong Yêu lúc nãy càng chứng minh bọn họ đã tiếp cận rất gần với sào huyệt rồi, hy vọng bắt đầu dâng lên.

Chỉ cần nhìn thấy sào huyệt Vong Yêu, tức thì một phần ba đơn vị hối đoái hồn ấn liền năm trong túi Vân Chính Thiên. Thiên cấp nhiệm vụ mang đến tổng cộng năm ngàn đơn vị hồn ấn, nhưng để nuốt xuống thực sự không dễ dàng.

Từ khi tiến vào Đại Nhật Sâm Lâm tới giờ đã hơn mười tiếng, hung hiểm tình huống xảy ra không ít thế nhưng sào huyệt Vong Yêu vẫn chưa nhìn thấy, làm người khác có chút nản lòng.

Hiện tại sắc tối che phủ bầu trời, Đại Nhật Sâm Lâm trong đêm càng thêm tĩnh lặng, đêm nay chỉ sợ phải qua đêm ở trong rừng. Di chuyển vào ban đêm không phải là ý hay, cho nên mọi người đều đồng ý.

Chọn lấy một địa điểm trống trải, hai đội ngũ lần lượt chia nhau dựng lều, hạ trại, làm một chút đồ ăn lót dạ. Ban đêm cũng là lúc hồn thú hoạt động mạnh mẽ nhất, tuy nói Đại Nhật Sâm Lâm bên trong cẩm nang có nói sự tồn tại của vạn năm hồn thú và mười vạn năm hồn thú, nhưng may mắn bọn chúng đều không ở nằm ở phía Bắc này.

Bên ánh lửa lập lòe, Vân Chính Thiên nhắm mắt ngưng thần, tuy nói đội của hắn từ khi bắt đầu đệ nhất khảo nghiệm vẫn chưa bộc lộ toàn bộ thực lực của mình, chủ động bảo toàn lực lượng để hướng tới Thiên cấp nhiệm vụ, nhưng ngày hôm nay kỳ thực tiêu hao không nhỏ, nếu như không phải từ đầu kiên trì thực hiện chiến lực đó, e rằng hôm nay có chút chịu không nổi với tần suất chiến đấu như vậy.

Điển hình rõ ràng nhất, chính là Linh Băng đội ngũ bên cạnh, bọn hắn mặc dù tu vi có chút thua kém Long Thần thành nhưng đồng dạng đều là binh sĩ ưu tú nhất, thế nhưng hôm nay chiến đấu lộ rõ sự mệt mỏi, hoàn toàn không thể hiện được thực lực chân chính của mình. Ngay cả Hồn Vương như Linh Tôn Thượng cũng không có ngoại lệ.

Bất quá chiến lược như vậy sẽ đánh đổi rất nhiều thứ, đầu tiên chính là số lượng hồn ấn. Trên bảng xếp hạng, vị trí đứng đầu là của Tu La thành với hơn 8000 đơn vị hồn ấn, nếu Vân Chính Thiên hắn muốn soán ngôi vị này, trong một năm ít nhất phải thực hiện trên năm cái nhiệm vụ Thiên cấp, đây chính là khó khăn trùng trùng a.

“Một cái đã muốn chết lên chết xuống, làm thêm mấy lần nữa chắc vào vòng trong hết chơi”

Vân Chính Thiên trong lòng tự vấn, bất giác hắn nhìn sang Mã Thiên Hoa đang nằm ngủ ngon lành, trong lòng có chút ý niệm lo lắng dâng lên. Sinh mệnh của hắn và của nàng vốn đã tương hợp từ lần trước nàng vì hắn mà để Tà Hỏa xâm chiếm, tiến vào Đại Nhật Sâm Lâm thường xuyên, hắn cảm nhận được Tà Hỏa trong người nàng đã có dấu hiệu muốn trỗi dậy, e rằng lúc đó phải tốn một ít công phu đem nó trấn áp xuống.

Mà lo lắng nhất của hắn không phải trấn áp như thế nào, mà chính là thời gian Tà Hỏa bộc phát, sợ nhất là trong chiến đấu, Tà Hỏa bùng lên sẽ vô cùng phiền toái.

Thế nhưng nàng không muốn cả đội lo lắng, cho nên vẫn âm thầm chịu đựng Tà Hỏa trùng kích kia, hẳn vô cùng khó chịu, nghĩ đến đây Vân Chính Thiên chỉ muốn đem nàng qua một bên, trực tiếp sử dụng băng thuộc tính đem tới áp chế.

Bất quá bây giờ thời điểm không thích hợp, đêm tối rừng sâu, chỉ cần có một chút xíu động tĩnh cũng sẽ thu hút hồn thú sự chú ý.

“Thiên Hoa hãy đợi ta, một ngày sớm thôi ta sẽ đem băng thuộc tính tiến hóa thành cực hạn, khi đó Tà Hỏa sẽ không đáng lo ngại nữa”

Vân Chính Thiên mỉm cười nói, bàn tay khẽ vuốt lên mái tóc đỏ rực của nàng, mà Mã Thiên Hoa đang ngủ, không biết tại sao lại nở một nụ cười hạnh phúc.

Bao Lão kiến thức uyên thâm, đem tới cho Vân Chính Thiên vô vàng điều mới mẻ, trong đó tâm đắc nhất vẫn là cách thức tu luyện thuộc tính. Hắn lựa chọn ‘băng’ làm thuộc tính tu luyện đầu tiên, một phần vì đó là năng lực do hồn hoàn thần ban mang lại, mà hồn hoàn này có khả năng tiến giai theo tu vi của hắn, cực kỳ dễ dàng tu luyện.

Điều còn lại chính là mối trăn trở của hắn đối với Mã Thiên Hoa. Ngày đó Tà Phượng tiến hành đoạt xá để lại ấn tượng khó quên trong lòng hắn, mà hình ảnh Mã Thiên Hoa nhập ma cũng đã ăn sâu vào tiềm thức, đó chính là viễn cảnh hắn không muốn thấy nhất.

Vì vậy lựa chọn băng thuộc tính để tu luyện, hắn không hề suy nghĩ nhiều.

Hưu Hưu!

Gió lạnh từng cơn đột nhiên thổi qua, đem lại cái lạnh thấu xương, ngay cả Vân Chính Thiên vốn quen thuộc với băng thuộc tính cũng cảm thấy có chút lạnh lẽo. Đây không phải là lạnh bên ngoài mà chính là sự lạnh lẽo từ trong linh hồn truyền ra.

Có chút không đúng, Vân Chính Thiên đột nhiên hai mắt sáng lên, tinh thần lực như bạo vũ ngưng tụ, tiến hành dò xét khu vực xung quanh.

“Vong Yêu tập kích, mọi người dậy mau”

Vân Chính Thiên chợt quát lên một tiếng vang vọng đánh thức những người còn đang say ngủ. Ngay sau đó hắn không dự tiến lại canh chừng cho Mã Thiên Hoa.

Thiên Hoa dụi mắt tỉnh dậy, nhìn hắn hỏi

“Chuyện gì thế?”

“Thiên Hoa, Vong Yêu tấn công, ngươi cẩn thận một chút”

Vân Chính Thiên vừa dứt lời, Băng Đế Kiếm lượn lên, băng phong ồ ạt kéo tới làm sáng rực cả một vùng trời. Mà dưới ánh sáng lam sắc này, cả hai tiểu đội đều nhìn rõ mồn một trong màn đêm đen kia, có gần năm mười đầu Vong Yêu đang lù lù tiến tới.

Vô số cặp mắt trắng dã nhìn thẳng vào bọn hắn, trong đó chỉ có sự vô hồn, giống như những con rối bị Tà hồn lực khống chế vậy. Suy cho cùng bọn nó cũng chỉ là những linh hồn khốn khổ bị dày vò không thể siêu thoát được thôi.

U U U!

Thê lương thanh âm vang lên, mang theo vô tận đau nhức truyền vào trong đại não bọn hắn. Ngay lập tức Lương Thế Nhân động thủ, U Minh Bạch Hổ hồn linh trực tiếp bay ra, hổ gầm thanh âm vang lên làm Vong Yêu đại quân thoáng tán loạn, tiếng gầm này không hề gây ra sát thương đáng kể cho bọn chúng, nhưng cũng đủ để binh sĩ hai bên triển khai được võ hồn.

Tiên phong không ai khác ngoài Lương Thế Nhân, Lôi Ảnh Quang Minh Kích xoay vòng, cùng với U Minh Bạch Hổ to lớn xông thẳng ra ngoài, đối mặt với Vong Yêu đại quân.

Ngay sau đó, mấy người còn lại cũng đồng loạt chiến đấu.

Đặc điểm của Vong Yêu chính là không bị vật lý công kích ảnh hưởng, cho nên bọn hắn sử dụng toàn bộ đều là hồn kỹ nguyên tố, mặc dù như vậy sẽ làm cho hồn lực tiêu hao rất nhanh, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Mã Thiên Hoa triệu hồi Tà Hỏa Phượng Hoàng, ngay lập tức nàng đinh xông lên gia nhập vòng chiến, thì bị Vân Chính Thiên một tay nắm lại, nàng kinh ngạc nhìn hắn

“Làm sao?”

Vân Chính Thiên lắc đầu nói

“Hôm nay ngươi ở yên một chỗ, theo sát sau lưng ta, tuyệt đối không được rời nữa bước”

Vân Chính Thiên ý tứ chính là xuất phát từ sự lo lắng Tà Hỏa sẽ mượn cơ hội trỗi dậy nếu nàng tiếp xúc với đám Vong Yêu kia quá lâu, thế nhưng Mã Thiên Hoa dường như không hiểu được suy nghĩ của hắn, nàng hai má đột nhiên đỏ bừng bừng, nhìn Vân Chính Thiên ngại ngùng nói

“Ta sẽ bám theo ngươi, không rời nữa bước”