Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 11: Thiên hạ băng cực vô song



Vân Chính Thiên theo sau lưng Tiểu Mã mà di chuyển. Trong cuộc chiến của những người không phải hồn sư, Tiểu Mã như sói nhập đàn cừu. Bất quá võ hồn của hắn phẩm chất muốn kém một chút.

Võ hồn của Tiểu Mã chỉ là một cây gậy mà thôi, tuy rằng đạt tới hai hoàn cảnh giới nhưng hồn hoàn của hắn chỉ có tác dụng bổ sung hồn lực là chủ yếu, hồn kỹ không mạnh mẽ. Cho nên dù hắn là đại hồn sư cấp bậc, đánh với những tên đại hán này kỳ thực chỉ nhỉnh hơn không có là bao.

“Tiểu Mã này ở trong đội bảo tiêu có lẽ không phải để chiến đấu”

Vân Chính Thiên trong lòng nhận xét.

Mắt thấy Tiểu Mã vung tay quơ gậy không theo bất cứ một nhịp điệu nào, chứng tỏ khả năng thực chiến của hắn không tốt, không những vậy còn mang theo Vân Chính Thiên ở phía sau, làm cho hắn có phần luốn cuống, cuối cùng đã bị những tên Lâm Minh trại vây ở bên trong.

Bên cạnh Tiểu Mã và Vân Chính Thiên lúc này, chỉ còn lại năm đại hán thuộc đội bảo tiêu, năm người còn lại đều bị chém chết. Sắc mặt Tiểu Mã vô cùng khó coi, thân là một tên hồn sư, đối mặt với những người bình thường lại có chút vô lực, nhất thời hai mắt hắn tối sầm lại, như đang trông chờ một phép màu xảy ra cứu lấy sinh mạng nhỏ nhoi của hắn.

Cự Viên võ hồn thực lực quá mạnh, từ lực bộc tác cho đến sức bền. Lâm Chấn càng đánh càng hăng, ép cho Chu đội trưởng không thể nào thở nổi.

Một quyền xung ra đánh văn Chu đội trưởng ra xa, ngay lập tức đệ tam hồn hoàn ánh sáng lấp lóe, là hồn hoàn ngàn năm thứ hai của Lâm Chấn.

“Cự Viên Hóa Cuồng Bạo”.

Lâm Chấn lần nữa ngửa mặt lên trời hai tay vỗ vào lồng ngực tạo ra thanh âm “binh binh”. Sau đó chỉ thấy hai mắt của hắn đỏ ngầu, hô hấp dồn dập, gân cơ nổi lên khắp nơi, từng thớ thịt như có sinh mệnh riêng.

Cự Viên võ hồn vốn am hiểu lực lượng chi lực cho nên hồn hoàn của hắn chủ yếu là tăng phúc. Đệ nhất hồn kỹ là Chấn Động, đệ nhị hồn kỹ là Cự Viên Kim Cương Biến, tăng khả năng phòng thủ và tấn công, đệ tam hồn kỹ là Cự Viên Hóa Cuồng Bạo, đưa Lâm Chấn vào trạng thái cuồng bạo, tăng toàn bộ thuộc tính thêm 20% trong 5 phút.

Lấy tu vi hồn tôn 37 cấp, hiện tại hắn đã có sức đánh một trận với hồn tông bốn hoàn. Thấy một màn này Chu đội trưởng trong lòng thất kinh, bởi vì chêch lệch phẩm chất võ hồn và cấp bậc hồn hoàn, khiến hắn hoàn toàn không còn tư cách đem Lâm Chấn cùng đồng vu quy tận.

Chu đội trưởng thân gấu cũng gầm lên một tiếng, đệ tam hồn hoàn đồng dạng sáng lên, ngay lập tức Chu đội trưởng phóng người lên cao, một đấm hung hăng nện xuống vị trí Lâm Chấn đang đứng.

“Đại Hùng Lưu Tinh Vũ”.

Nương theo tiếng hét của Chu đội trưởng, bên cạnh xuất hiện vô số đạo lưu tinh đi theo đấm của hắn mà ồ ạt tấn công Lâm Chấn. Đệ tam hồn hoàn của hắn là ngàn năm, Đại Hùng Lưu Tinh Vũ có khả năng sát thương trên diện rộng, hoàn toàn đem mọi thức trong chu vi 20 mét hoàn toàn phá nát.

Lưu tinh hình ảnh trong đồng tử Lâm Chấn cấp tốc phóng to, chỉ thấy Cự Viên khẽ rít lên, hai tay buông xuống tự ôm lấy người, tức thì cả thân thể Cự Viên có vô số điểm sáng hiện ra, một giây sau Lâm Chấn dùng hết sức vung hai cánh tay sang hai bên.

“Chấn Động”.

“ẦM ——”

Một cỗ kình lực bá đạo theo hai tay của Cự Viên tàn sát bừa bãi ra xung quanh, khí thế so với Đại Hùng Lưu Tinh Vũ thì hung bạo hơn một bậc, chấn kình làm cho Lưu Tinh Vũ của Chu đội trưởng còn chưa kịp chạm đất đã hoàn toàn biến mất trong không khí.

Hồn kỹ bị phá, Chu đội trưởng cảm thấy máu nóng dâng lên từ trong cuốn họng nhưng hắn cắn chặt nuốt hết xuống, ngước mắt nhìn lên chỉ thấy một quyền bạo vũ của Lâm Chấn đã đánh tới nơi.

“BINH! BINH! BINH ——”.

Vô số cảm giác đau đớn truyền thẳng vào trên đại não của Chu đội trưởng, hắn hai mắt nhắm lại, không biết đã trúng tất cả bao nhiêu đấm, cơ thể từ từ thu nhỏ lại, như diều đứt dây nện thẳng xuống mặt đất. Máu tươi lúc này đã không kiềm chế nổi mà phun lên thành vòng.

Trầm đội phó cảm nhận được tính mạng Chu đội trưởng đang nguy kịch, hai mắt hắn rốt cuộc lóe hung quang.

“Sương Mù Phong Bạo”.

Hắn vừa dứt lời, sương mù vốn đang bao phủ toàn bộ khu vực lại dùng tốc độ nhanh nhất thu lại cơ thể Trầm đội phó, nhất thời cảnh vật lần nữa hiện lên rõ ràng.

Ở phía sau lưng, Tiểu Mã đang hỗn chiến với hơn 20 tên Lâm Minh trại, ở trước mặt là hai tên đầu sỏ cứng cựa mãi không dứt ra được. Xa xa là một thân ảnh đầy máu nằm dưới dất, gần đó là một đầu Cự Viên hung hãn, hai mắt đỏ ngầu.

“Khốn nạn”.

Trầm đội phó hét lên một tiếng, một lần nữa sương mù lại phát ra, bất quá lần này chỉ bao trùm lấy hai tên đầu sỏ trước mặt hắn, ngay khi sương mù vừa phủ xuống, lập tức vô số tiếng nổ vang lên.

“ẦM ẦM ẦM ——”.

Hai tên đầu sỏ với ánh mắt kinh ngạc, cả thân thể bị nổ tung thành một đống huyết nhục bầy nhầy, hoàn toàn không nhận ra được hình dạng nữa. Trầm đội phó đệ tam hồn kỹ, là chân chính sát chiêu hiện tại của hắn.

Trầm đội phó đệ nhất hồn kỹ chính là Sương Mù Bao Phủ, đệ nhị hồn kỹ là Sương Mù Ngưng Kết và cuối cùng là Sương Mù Phong Bạo, khóa chặt đối thủ, sau đó dùng phương thức áp súc hồn lực, đem thân thể đối thủ hoàn toàn chấn nát.

Chỉ có điều thi triển loại này thủ đoạn, sẽ khiến hồn lực của hắn tiêu hao rất lớn.

Lâm Chấn bên kia thấy hai tên đầu sỏ trong nháy mắt bị miểu sát, hắn gầm lên một tiếng sau đó phóng như bay tới vị trí Trầm đội phó.

“Ngươi mau dẫn anh em chạy đi, mặc kệ ta”

Thanh âm yếu ớt của Chu đội trưởng vang lên.

Trầm đội phó nghe vậy nhưng không có bất kỳ bỏ chạy dấu hiệu nào, hắn nghiến răng nói.

“Anh em có nạn cùng chịu, hôm nay ta liều chết với hắn”.

Trầm đội phó thúc dục hồn lực còn xót lại một chút, muốn tiếp tục thả ra Sương mù nhưng đã không kịp, Lâm Chấn trong trạng thái cuồng bạo đã ập tới, một quyền đánh thẳng vào lồng ngực của hắn.

“ẦM ——”.

Cả người Trầm đội phó như một viên đạn pháo bắn ngược ra sau, va thẳng vào môt tảng đá mới dừng lại được, ngã sấp mặt. Chưa dừng lại ở đó Lâm Chấn lại phi người lên không trung, hai chân tụ lực hướng vào lưng của Trầm đội phó mà phi đến.

“KHÔNG!”

Thanh âm Tiểu Mã và Chu đội trưởng gần như vang lên cùng một lúc, nhưng tất cả đã quá muộn. Cự Viên hung bạo đáp thẳng hai chân vào lưng Trầm đội phó, chỉ thấy một cỗ kình lực truyền thẳng xuyến mặt đất. Thân thể Trầm đội phó lập tức đứt đôi ra, sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc chỉ còn lại một mảnh máu thịt.

“Ta liều mạng với ngươi!”

Chu đội trưởng dùng hết sức đứng lên, Đại Hùng võ hồn lần nữa phóng thích thẳng về Lâm Chấn mà xông tới.

Lâm Chấn lúc này hoàn toàn chìm trong cuồng bạo trạng thái, cứ như đã mất đi nhân tính, một lời cũng không có nói, chỉ nhìn về phía Đại Hùng một cách hoang dã.

Vân Chính Thiên đang đứng sát Tiểu Mã, sắc mặt ngưng trọng hẳn lên.

“Nếu không mau trốn đi, một lát tên đội trưởng chết đi, với thực lực của mình và Tiểu Mã hoàn toàn không chống lại được hắn”.

Không dám chậm trễ, Vân Chính Thiên một lần nữa phóng thích võ hồn, Thất Diện Kiếm một màu đen thâm thúy lần nữa xuất hiện, kiếm chiêu xuất ra tức thì hai tên Lâm Minh trại mất đầu gục xuống.

Tiểu Mã thấy vậy hai mắt hoảng sợ, lắp bắp nói.

“Ngươi cũng là hồn sư?”

Vân Chính Thiên hừ lạnh nói

“Đừng nói nhiều, mau chóng giải quyết đám này, đột phá vòng vây trốn đi”.

“Không được, ta phải cứu Chu đội trưởng”

Tiểu Mã lớn tiếng nói.

Vân Chính Thiên không có trả lời, Hắc Kiếm một lần nữa chém ra, lại có một tên Lâm Minh trại ngã xuống. Sau đó quay đầu nhìn Tiểu Mã thản nhiên nói.

“Hắn vốn là người đã chết, chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi”.

Tiểu Mã nghe vậy, hai mắt thất thần nhìn về phía Chu đội trưởng. Quả đúng như lời Vân Chính Thiên nói, Chu đội trưởng lúc này chỉ là hồi quang phản chiếu, cơ thể đã chết chỉ có tinh thần vẫn chưa tan đi, chạy được một đoạn lại gục xuống, hai mắt trợn ngược, sinh mạng đã trôi qua.

“Cùng ta trốn đi, nếu ngươi không muốn chết”

Vấn Chính Thiên vội vàng nói.

Tiểu Mã còn chưa kịp trả lời thì đột nhiên từ trên cao có một áp lực vô hình ép xuống, bốn người còn lại trong đội bảo tiêu lập tức thổ huyết mà chết, chỉ còn đứng vững là thành viên Lâm Minh trại không bị ảnh hưởng và hai người Vân Chính Thiên mà thôi.

Vân Chính Thiên lúc này sắc mặt kịch biến, ngước nhìn lên trên, thì ra là Lâm Chấn đang phóng tới, hai mắt sát khí tràn ngập, rõ ràng muốn đem bọn hắn đập ra bã.

Tiểu Mã lúc này hoàn toàn không còn ý chí, hai mắt dại ra.

“Khốn thật”

Vân Chính Thiên tức giận mắng một câu, ngay sau đó bàn tay hắn nắm chặt lại.

Một vòng hồn hoàn màu tím xuất hiện, ngay lập tức sáng lên. Vân Chính Thiên nắm trong tay Hắc Kiếm cũng đồng dạng phát sáng, hình dáng ngay lập tức thay đổi. Hắc Kiếm vốn là một thanh cự kiếm, lúc này cấp tốc thu nhỏ lại một chút, trở thành một thanh trường kiếm màu xanh ngọc, trên thân kiếm có một tầng băng quang lập lòe và vô số đạo cổ xưa văn tự.

Chỉ thấy trên thân kiếm là hình ảnh một con bò cạp màu xanh ngọc như ẩn như hiện, quang mang tràn ra bá đạo băng hàn khí tức.

Một kiếm này vừa xuất hiện, nhiệt độ không khí xung quanh ngay lập tức cấp tốc hạ xuống, ngay sau đó Vân Chính Thiên không do dự một kiếm quét ngang. Băng hàn khí tức như bạo vũ gào thét mà ra, một mảnh khu vực đã hoàn toàn bị đông cứng lại.

Từng lớp băng nhọn từ dưới đât mọc lên đâm xuyên cơ thể những tên Lâm Minh trại, bọn chúng tư cách tránh né cũng không có, rốt cuộc từng tên ngã xuống, máu tươi cũng không có chảy ra bởi vì chúng đã hoàn toàn bị đóng băng.

Thấy một kiếm này, Lâm Chấn nội tâm có chút run rẩy, theo bản năng muốn ngay lập tức ra tay miểu sát tên nhóc bên dưới. Bất quá hắn ở trên không trung động tác cũng chậm lại mấy phần, hồn lực trong thể nội di chuyển vô cùng khó khăn.

Một cỗ lạnh lẽo băng hàn theo không khí, xuyên qua lớp da cứng như thép của hắn, trực tiếp thâm nhập sâu vào trong từng sợi kinh mạch, hồn lực như bị đóng băng.

Cuối cùng chỉ có thể giương mắt trắng dã nhìn về thân ảnh Vân Chính Thiên và Tiểu Mã từ từ chạy mất. Lâm Chấn gầm lên một tiếng tức giận vang vọng của Bắc Long sơn mạch ngoại vi.

Chính một kiếm này đã cứu lấy sinh mạng hắn và Tiểu Mã.

Băng Đế Kiếm, Thiên Hạ Băng Cực Vô Song.