Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Chương 3: Bất lực



Editor: ChieuNinh

Lỗ Đạt Mã lại lần nữa mở ra một khu vực nhỏ, tập trung cỏ và cành cây đêm qua chưa có đốt hết lại, thận trọng tháo dây chuyền thủy tinh trên cổ xuống rồi điều chỉnh góc độ. Hiện tại vật này chính là bảo bối của nàng. Bởi vì bề ngoài của lá cỏ có chút ẩm ướt, rất khó nhóm lửa, Lỗ Đạt mã mân mê rất lâu, rốt cuộc từ khói đen sặc người dâng lên, thì đống lửa cũng bốc cháy, Lỗ Đạt Mã cũng bị sặc gần chết.

Nàng thật sự muốn nấu chín con châu chấu lớn kia ăn hết. Nhưng mà làm sao làm đây? Cây cỏ và nhánh cây thật nhỏ không chống đỡ được sức nặng của con châu chấu này, không có công cụ thích hợp để nướng chín nó, trực tiếp ném vào trong đống lửa? Nó không chạy nhảy được, thì cũng bị cháy khét rồi.

Ách...... Hai mắt Lỗ Đạt Mã tỏa sáng, nàng đi vào trong bụi cỏ, đào ra một chút bùn, một tầng lại một tầng dán lên trên thân châu chấu, cho đến khi dán nó thành một quả cầu bằng bùn, sau đó ném tới cạnh đống lửa.

Xem chừng đã đến lúc, nàng móc quả cầu bùn từ trong đống lửa ra ngoài.

Trong thời gian này, nàng lại dùng rễ cỏ dập nát sền sệt như hồ để hạ nhiệt độ cho Dã Nhân huynh một lần nữa, rõ ràng thân thể Dã Nhân huynh không có nóng hầm hập như ngày hôm qua. Đây là hiện tượng tốt, nàng cũng không muốn hắn phát sốt đến chết, hoặc là sốt nóng thành một người đần độn. Tuy nói nàng cũng không có ôm lấy bao nhiêu hi vọng đối với sự thông minh của người nguyên thủy chưa khai hóa, nhưng nói chung cũng không hy vọng là một người ngu ngốc.

Đã có tảng đá có thể đựng nước, rốt cuộc Lỗ Đạt mã lại lấy khăn tắm bao bọc trở về trên người, kết quả nàng cũng không có dáng vẻ văn minh lắm. Khi mặt trời lên thẳng đến đỉnh đầu, đất đai vốn được sương mai thấm ướt lại trở nên cứng rắn hơn nữa lại khô ráo.

Lỗ Đạt Mã dùng cây cỏ miễn cưỡng chống đỡ thành một cái liều cỏ, thật ra thì cũng không gọi lều, chỉ là một đống cỏ rỗng ruột, ít nhiều cũng có thể để cho nàng và Dã Nhân huynh chống đỡ ánh mặt trời mãnh liệt một chút.

Ngày thứ hai đi tới địa giới nơi này, Lỗ Đạt Mã và Dã Nhân huynh cùng nhau vùi ở bên trong đống cỏ, canh chừng đống lửa, dựa vào một con châu chấu khổng lồ và một rãnh nước cạn, mà vượt qua được.

Trong thời gian này Dã Nhân huynh mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần, ánh mắt lúc nhìn thấy Lỗ Đạt Mã thì có chút sững sờ, khi ánh mắt quét đống lửa thì có vẻ e ngại rõ ràng, cũng có động tác lui về phía sau. Chỉ với một cái ánh mắt một cử động này, Lỗ Đạt Mã đã hiểu, nàng đi tới thời đại này là một thời đại mà ngay cả lửa người ta cũng không biết sử dụng, thời đại Man Hoang lạc hậu cực độ.

Sau khi Dã Nhân huynh uống qua mấy ngụm nước lại ngủ mê man.

Lỗ Đạt Mã xem ra, có thể tỉnh táo thật là hiện tượng tốt.

Lại qua một đêm kinh hồn bạt vía, Lỗ Đạt Mã nghênh đón buổi sáng thứ hai sau khi nàng đến nơi này.

Nàng cũng giống như ngày trước, đổi chỗ khô ráo cho Dã Nhân huynh, sau đó lấy sương, nổi lửa......

Nhưng mà, chỉ là hôm nay không được may mắn giống như ngày hôm qua, không có bắt được cái gì có thể ăn. Lỗ Đạt Mã đang suy nghĩ, có phải nàng có thể đào một cạm bẫy ở địa phương có dã thú đi qua, có lẽ có thể bắt được một con gì đó cũng chưa biết chừng, dù sao cũng còn hơn là ngồi chờ đói chết. Nhưng mà, lấy cái gì tới đào lại là một vấn đề, cũng không thể dùng tay chứ, vì sinh tồn, dùng tay cũng không phải là không thể. Lỗ Đạt Mã quyết định, phải đào hố đặt bẫy, trước khi bị mặt trời hong khô thì thừa dịp đất đai coi như còn ướt mềm mà làm. Lỗ Đạt Mã tìm được một thứ tương tự như con đường bị động vật dẫm đạp lên, thật ra thì cũng không gọi là đường được, chỉ là nơi này cỏ mọc không cao, hơn nữa sinh trưởng nghiêng ngã, rất rõ ràng thường bị giẫm đạp.

Lỗ Đạt Mã bắt đầu cố gắng lấy tay đào móc, mà sự thật chứng minh, lý tưởng rất tốt đẹp mà thực tế quá tàn nhẫn. Khi đào sâu không tới nửa thước nàng đành vứt bỏ, bởi vì cứ tiếp tục đào xuống như vậy nữa, tay của nàng liền hỏng hết.

Phờ phạc rã rượi trở lại ngồi xuống trong đống cỏ, hiện tại nàng cái gì cũng không muốn làm, có lẽ chờ chết là biện pháp tốt nhất, ở trên cái thế giới này ngay cả thức ăn nàng cũng không tìm được, dựa vào cái gì mà sống sót?

Lỗ Đạt Mã cuộn tròn co rút thành một cục, vùi đầu vào bên trong đầu gối yên lặng rơi lệ. Nàng có chút tuyệt vọng, theo cảm giác tuyệt vọng lan tràn ở trong lòng, vết thương trên tay và chân bị Lỗ Đạt Mã cố gắng xem nhẹ cũng nhảy ra quấy rối, từng cơn đau tan lòng nát dạ khiến nàng bất lực và tuyệt vọng càng sâu......

Lúc này, Dã Nhân huynh ở bên cạnh giật giật.

Lỗ Đạt Mã nghiêng đầu, phát hiện Dã Nhân huynh đang nhìn nàng, ánh mắt tỉnh táo, không có hỗn độn khi tỉnh lại như ngày hôm qua. Nàng vội vàng lau nước mắt một cái, dùng lá cỏ đựng chút nước nghiêng qua.

Dã Nhân huynh uống chút nước, sau đó hé miệng “Huyên thuyên” cố sức nói gì đó mà nàng nghe không hiểu. Lỗ Đạt Mã cảm thấy cái này giống như không phải tiếng người mà càng giống như Thú Ngữ.

Dã Nhân huynh cũng không quản Lỗ Đạt Mã có thể nghe hiểu hay không, sau khi nói một trận xong, lại an tâm đi ngủ.

“Thật tốt vì có ngươi làm bạn.” Lỗ Đạt Mã nhẹ giọng nhắc đi nhắc lại rồi nằm xuống tựa vào bên cạnh Dã Nhân huynh, có thể ngủ cũng là một chuyện rất hạnh phúc. Nàng từ từ nhắm mắt lại, cầu nguyện, khi tỉnh dậy có thể nhìn thấy thế giới mà bản thân quen thuộc kia. Bị mệt mỏi và đói bụng tập kích, Lỗ Đạt Mã bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ......

Hết chương 3.