Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 79: Chân không diệt sát đao



Chân không chạm đất, Diệp Trần nhẹ nhàng dẫm trên một ngọn dược thảo,

- Chân khí có hiệu quả ăn mòn, thân phận các ngươi chắc không thể lộ.

- Vậy thì đã làm sao, Thi quỷ chân khí đáng sợ vẫn chưa triển hiện ra ngoài, ngươi chết chắc rồi, ta sẽ luyện ngươi thành đồng giáp thi!

Hắc y nhân âm hiểm một quyền đánh ra, chân khí xám trắng cuồn cuộn cuốn theo tất cả, tựa như nước lũ phóng tới chỗ Diệp Trần.

Mặt đất trơ trụi, thảo dược bị đốt thành tro, phàm là những nơi chân khí xám trắng đi qua, vạn vật không còn, mở ra một tương lai đen tối.

Diệp Trần cười lạnh,

- Ngươi tưởng ta không giết được ngươi à!

Chân khí toàn thân bốc lên, Diệp Trần khí thế không ngừng tăng cao, cuối cùng bật lên khỏi mặt đất, vọt tới thiên không của Điệp Huyết Sâm Lâm, gần như đồng thời, hắn một quyền chậm rãi đẩy ra, tựa như đang kéo theo mười con liệt mã, vô cùng nặng nhọc.

- Bá quyền chiêu thứ nhất: Bá đạo hoành hành!

Quyết định tốc chiến tốc thắng, Diệp Trần không hề lưu thủ, trực tiếp thu triển địa cấp sơ giai quyền pháp mới tu luyện thành công - Bá quyền.

Âm vang!

Một quyền đánh ra, quyền kình cùng không gian phía trước ma sát với nhau, phát ra âm thanh như tiếng kim thiết nổ.

Thi quỷ chân khí đánh tới sau một phen phản kháng, tất cả đảo lưu, dùng tốc độ nhanh hơn đánh ngược trở về, không chỉ có vậy, Thi quỷ chân khí dưới sự ngưng luyện của Bá quyền quyền kình, từ đường kính vài mét co lại chỉ còn nửa mét, tựa như một đường quang trụ màu xám trắng.

- Sao có thể, đem Thi quỷ chân khí của ta dung nhập vào quyền kình của hắn.

Hắc y nhân âm hiểm trợn như muốn nứt mắt, con ngươi tràn ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng, không kịp làm gì đã bị quang trụ xám trắng đâm xuyên qua.

Thân thể hắc y nhân đứt thành hai nửa rồi bốc cháy, hóa thành tro tàn.

- Điền sư đệ!

Hắc y nhân đang chiến đấu với Vương Phong không dám tin vào mắt mình, Điền sư đệ mặc dù thực lực không bằng hắn, nhưng lực chiến đấu tuyệt đối không thể coi thường, cho dù là hắn cũng phải trên trăm chiêu mới có thể đánh bại, hơn nữa Thi Quỷ Sơn Võ giả Ngưng Chân Cảnh rất nhiều, chỉ có đệ tử tinh nhuệ nhất mới có thể trở thành hạ cấp quỷ vệ, ra ngoài rèn luyện, vốn tưởng với thực lực của bọn chúng, đụng phải đệ tử tông môn đủ để ganh đua cao thấp, như đám tiểu nhân vật trước mắt đối phó dễ như trở bàn tay, muốn giết lúc nào cũng được.

Hôm nay, sự thật đã cho hắn một cái tát.

Tỉnh cả mộng.

Vương Phong từ nãy đến giờ bị Hắc y nhân áp chế ở hạ phong, lúc này thấy đối phương thất thần, trong lòng biết thời cơ đã đến, một đao quyết đoán bổ ra, đao kình lạnh thấu xương gào thét cuộn tới.

Vụt vụt vụt vụt vụt...

Hắc y nhân cầm đầu dù sao cũng là Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì, vừa cảm nhận thấy đao kình, chân khí trong cơ thể lập tức bùng phát, nổi lên một vòng quang hồ màu xám trắng, đánh úp lại đao kình băng hàn bạo liệt.

- Thi vương quyền, chết cho ta.

Mắt đỏ ngầu, hắc y nhân một quyền chính diện đánh ra.

Vương Phong sớm đã lĩnh giáo qua Thi vương quyền, uy lực bá đạo vô song, lại có thêm tác dụng ăn mòn, có thể phá trừ chân khí, không dám đón đỡ, lòng bàn chân điểm lên mặt đất, bay lùi ta sau, đồng thời, Tân tuyết đao trong tay một khắc cũng không dừng, lập tức bổ ra mười ba đường đao quang.

Hắc y nhân cũng không nhìn kết quả, xoay người, quyền kích địa địa.

- Minh hoàng ba!

Mặt đất hơn mười trượng vuông lắc lư điên cuồng, đá vụn nhảy lên điên cuồng, một khắc sau, khí lưu màu xám trắng hìn cây nấm phun phát, nuốt chửng lấy Vương Phong.

Diệp Trần nhíu mày, định ra tay tương trợ.

Nhưng đã không cần, Tân tuyết đao trong tay Vương Phong bổ ra một tấm bình phong bằng khí lưu, từng bước đi ra, lăng không một đao chém xuống, liền sau đó là đao thứ hai, đao thứ ba, đao thứ tư...

Liên tiếp ba mươi tám đao, mỗi một đao đều hạ xuống cùng một chỗ, hình thành đao cương cự đại, đao cương hút sạch không khí trước mặt, hình thành trạng thái chân không không có lực trở ngại, khiến tốc độ phách trảm nâng cao ba lần, nổ vang như sấm rền tại vị trí hắc y nhân.

Crắc!

Đại địa bị chém ra một vết sâu, hoa cỏ cây cối gần đó rụng lả tả.

Diệp Trần ánh mắt ngưng trọng, công kích thật đáng sợ, dưới loại công kích này, cho dù Tôi Ngọc Cường Thân Quyết của hắn đạt đến đệ tam quyết đỉnh phong cũng không ngăn được, chỉ có tiến nhập đệ tử quyết mới có khả năng, đối diện với một đao này, chỉ có một khả năng duy nhất là không bị chém trúng.

Đệ tử nội môn Bắc Tuyết Sơn Trang, quả nhiên không phải dễ đối phó, lực chiến đấu không hề thua kém Phỉ Thúy Cốc, trên một ý nghĩa nào đó, thậm chí còn có chỗ vượt qua.

Hắc y nhân thi cốt không còn, ngay cả mảnh vụn cũng không sót lại, tốc độ đao cương quá nhanh quá mãnh liệt, mà tốc độ của hắc y nhân chỉ hơn tên đã bị Diệp Trần giết chết.

Phốc!

Ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, Vương Phong sắc mặt tái nhợt, quỳ một chân xuống đất.

Ngăn không cho Diệp Trần tới, Vương Phong nói:

- Ta không sao, đây là di chứng sau khi cưỡng ép thi triển Chân không diệt sát đao, khí huyết đảo lưu, ngươi đi xem Viên Tuyết Mai đi!

Chân không diệt sát đao!

Cái tên thật phách khí.

Diệp Trần gật gật đầu, đi sang địa điểm chiến đấu khác. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://thegioitruyen.com

- Xuân vũ liên miên!

Bên trong bụi cỏ tươi tốt, Viên Tuyết Mai chân không chạm đất, nhẹ như vô vật, Tuyết ngân tế kiếm trong tay rung động với tốc độ cực nhanh, mắt thường không thể nắm bắt tung ảnh, chỉ có thể nhìn thấy từng đường kiếm khí lơ lửng bay ra, chi chít rậm rạp, tựa như những cơn mưa nhỏ mùa xuân, tí tách bắn ra.

Xuy xuy xuy xuy xuy xuy...

Bụi cỏ dưới chân hắc y nhân hung ác bị bắn thành trăm ngàn lỗ thủng, như vừa qua nạn châu chấu, còn bản thân hắn không thể không khởi động tráo phòng ngự, ngăn cản kiếm quang liên miên trùng kích.

- Hạ vũ trùng trùng!

Thấy hắc y nhân chặn được đợt kiếm quang thứ nhất, Viên Tuyết Mai diện sắc như thường, kiếm thế trong tay thoáng biến, từ liên miên dịu dàng đổi thành cuồng bạo vội vàng.

- Không thể nào, sao ta có thể bị áp chế được.

Dưới sự bao phủ của kiếm quang, hắc y nhân rõ hơn ai hết sự đáng sợ của nó, nếu như nói trước đây mới chỉ là mưa xuân thì bây giờ là mưa rào mùa hạ, trút xuống rào rào, không ngừng cọ rửa tráo phòng ngự của hắn.

- Thu vũ lôi đình!

Không để cho hắc y nhân bất cứ cơ hội nào, Viên Tuyết Mai kiếm thế lại biến, trong kiếm quang ẩn hàm ý cảnh lôi đình, như lôi vũ mùa thu, kinh diễm đìu diu.

Tạch!

Tráo phòng ngự nứt ra một đường, hắc y nhân hoảng sợ hô:

- Ta nhận thua, ta lập tức cút, đừng giết ta, xin nàng đừng giết ta.