Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 120: Lên đường



Nói xong, người lóe lên, một giây sau đã thấy xuất hiện trên tấm lưng bằng phẳng của Thiên phong thứu.

Đợi mọi người lên hết, Đại trưởng lão nhắc nhở nói:

- Tranh thủ ổn định thân thể, Thiên phong thứu bay rất nhanh.

La Hàn Sơn cười nói:

- Đại trưởng lão nói không sai, ta lần đầu tiên cưỡi Thanh phong thứu, suýt chút nữa rơi xuống, tốc độ của nó nhanh đến khó tin.

Nghe vậy, Diệp Trần và Từ Tĩnh không dám chủ quan, thầm vận chân khí.

Ào ào ào ào...

Vỗ cánh mấy cái, Thiên phong thứu nhún mạnh chân, lao lên bầu trời nhanh như tên bắn, hai cánh thu lại sau lưng, giảm bớt lực cản, tốc độ tiếp cận âm chướng đó rất khó tưởng tượng, giống như ngồi trên hỏa tiễn, không khí lướt qua trước mặt chẳng khác gì dao găm, cắt da cắt thịt.

Diệp Trần chân như mọc rễ, vận chân khí hộ thể, ngăn cản khí lưu như đao cắt vào mặt.

Rất nhanh, Thiên phong thứu bay vào giữa những tầng mây, hướng về phương xa.

Trên vân hải, Thiên phong thứu vỗ cánh, một lướt hàng trăm mét, sau lưng bạo thanh sắc bén kéo dài liên miên nhưng không truyền vào tai mọi người, bởi vì tốc độ phi hành của Thiên phong thứu đã vượt qua tốc độ âm thanh.

Đại trưởng lão và Tứ trưởng lão như hai tòa đại sơn sừng sững trên lưng Thanh phong thứu, giảm nhẹ áp lực cho ba người Diệp Trần, nếu không, chỉ riêng khí lưu cường kinh cho tốc độ mang đến đã có thể dễ dàng thổi bay họ, ném xuống cao không vạn trượng.

- Diệp sư đệ, lần này đến Phỉ Thúy Cốc đệ phải chuẩn bị sẵn tinh thần, có lẽ đệ cũng biết bên trên tại sao lại muốn đệ đi cùng.

Từ Tĩnh đột nhiên chân khí truyền cho Diệp Trần.

Diệp Trần gật đầu nói:

- Sao Chu Mai sư tỷ không đến?

- Tứ đại tông môn đại đệ tử đều sẽ không đi, trừ phi có ai bước qua Bão Nguyên Cảnh, sánh vai với Phỉ Thúy công tử.

- Thì ra là vậy!

Diệp Trần nghĩ cũng thấy đúng, Chu Mai sư tỷ nếu như đi, khó tránh bị mang ra so sánh với Phỉ Thúy công tử, bây giờ nàng không đi, mọi người chỉ có thể so sánh nhị đệ tử và thiên tài của các tông môn với nhau.

Lúc này

Tứ trưởng lão chân khí truyền âm cho ba người Diệp Trần, nói:

- Phía trước có một đàn nhục yêu, cẩn thận đừng bị hút đi.

Nhục yêu?

Diệp Trần sững người, đây là một loại yêu thú không trí tuệ phiêu phù trên không trung, hình dạng giống như một quả bóng thịt khổng lồ với một cái miệng dữ tợn, trong tình huống bình thường, ba miệng là nhục yêu cấp một, sáu miệng là nhục yêu cấp hai, chín miệng là nhục yêu cấp ba, cứ vậy mà phân loại.

Nhục yêu sống dựa vào việc thổ nạp thiên địa nguyên khí, thỉnh thoảng cũng ăn mặn.

Chưa kịp ngẫm nghĩ, phía trước vân hải đã xuất hiện những quả bóng thịt xấu xí, những quả bóng thịt này màu nâu đỏ, trên người mọc đầy những răng, con lớn nhất thể hình chẳng khác gì một ngọn núi nhỏ, con nhỏ nhất thì bằng một con trâu nước, chúng theo gió mà động, phiêu phù trên cao không, nếu như có chim muông bay qua, chúng sẽ mở miệng, phát ra lực hút đáng sợ, nuốt đối phương vào bụng.

- Phần thiên chưởng!

Thiên Phong thứu tốc độ cực nhanh, thấy sắp xông vào đàn nhục yêu, Tứ trưởng lão hét lớn một tiếng, đẩy ngang một chưởng.

Ầm ầm!

Đàn nhục yêu nổ tung, cháy thành hư vô, sóng xung kích xé vân hải thành một cái miệng lớn.

Trong lòng Diệp Trần thất kinh: Võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì quả nhiên phi phàm, giơ tay nhấc chân đã có lực phá hoại băng sơn nứt địa.

Bỗng nhiên.

Thiên phong thứu lắc lư kịch liệt, tốc độ giảm đột ngột.

Mấy người quay đầu nhìn qua, không biết từ lúc nào, góc bên phải xuất hiện một quả bóng thịt lớn bằng ngọn núi nhỏ, cái miệng lớn nhất trên quả bóng thịt mở ra, không khí và vân hải bị hút vào theo hình xoắn ốc, tựa hồ như một cái động không đáy, nuốt chửng tất cả.

Ba người Diệp Trần tu vi hơi thấp, mắt thấy sắp bị hút vào trong.

Đại trưởng lão xuất thủ.

Tay phải hai ngón trỏ giữa chỉ ra, cắt vào hư không.

Xì xì!

Một đường quang tuyến tử kim sắc kéo dài ra, sắc bén như dao, cắt quả bóng thịt thành hai phần, vết cắt phẳng lì, không hề thô ráp.

Tứ trưởng lão bội phục nói:

- Lực phòng ngự của nhục yêu cấp năm còn đáng sợ hơn sơn phong chân chính, xem ra, Tử quang chỉ của huynh đã đạt đến cảnh giới cao nhất cắt sơn phong như vô vật.

- Ài, mất mười mấy năm mới luyện môn địa cấp trung giai chỉ pháp này đến cảnh giới cao nhất, không có gì đáng nói.

Đại trưởng lão cười khổ một tiếng.

Diệp Trần thẹn thùng, Đại trưởng lão rõ ràng đang nói hắn.

Nghe vậy, Tứ trưởng lão chẳng biết nói gì, thiên tài gì hắn cũng đều gặp qua, chỉ là chưa gặp thiên tài một tháng có thể học được một môn bí tịch địa cấp sơ giai, thật đúng là quái thai.

...

Trên một phiến vân hải khác, hư huyễn bạch quang như điện xẹt, chớp mắt đã đi được một dặm.

Quan sát kĩ mới có thể nhìn rõ bạch quang là một con bạch điểu khổng lồ, bạch điểu thể hình rất có lực, dưới bụng là một bộ móng màu vàng sẫm.

Trên lưng bạch điểu đứng bốn người, hai người phía trước tuổi trên bốn mươi, thân khoác bạch bào, viền bạch bào cẩn kim tuyến, tay áo có hoa văn hình bông tuyết, hai người phía trước là hai thiếu niên, thiếu niên bên trái lưng hổ bụng lang, cao hơn hai người phía trước một cái đầu, ánh mắt bá đạo dị thường, tựa hồ có một đường đao quang nặng nề bổ xuống; thiếu niên bên phải tướng mạo bình thường, toàn thân bạch y, nếu như ném hắn vào đám đông có lẽ sẽ không tìm thấy, nhưng nếu vào đôi mắt kia, sẽ cảm thấy hắn không hề bình thường, con ngươi trong suốt như thủy tinh mang đến một loại sức mạnh hút hồn, đao quang hư vô, có dấu hiệu diễn hóa thành đao ý, chính là Bắc tuyết khoái đao Lâm Kì, về phần thiếu niên lưng hổ bụng lang là Bắc Tuyết Sơn Trang hạch tâm nhị đệ tử, Bá đao Vu Nhạc.

- Bắc Tuyết Sơn Trang chúng ta từ xưa đến nay không thích tranh đấu, nhưng không thích tranh đấu là không thích tranh đấu, tụt phía sau người khác là việc đáng hổ thẹn, hai người các ngươi phải rửa mối nhục này.

Người trung niên giản dị bên tay phải cười tủm tỉm nói.

Vu Nhạc hắc hắc nói:

- Trang Phỉ đệ tử thừa nhận không phải đối thủ của hắn, nhưng trừ hắn ra, thanh niên Thiên Phong Quốc, Vu Nhạc ta không sợ bất cứ ai.

Lúc này, người trung niên râu quai nón có lẽ là thủ lĩnh mới thở dài,

- Mấy năm gần đây, Bắc Tuyết Sơn Trang bắt đầu trở nên vô lực, trên cuộc thi xếp hạng đệ tử nội môn cũng không xuất hiện thiên tài chói sáng, số mạng Lưu Vân Tông thì ngược lại, từ đâu xuất hiện một vị đệ tử lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com

Lâm Kì quắc mắt, hắn được Trang chủ Tiết Vô Nhận nhận định là người có hi vọng lĩnh ngộ đao ý nhất, bây giờ biết có người lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, cách kiếm ý chân chính chỉ còn một bước cuối cùng, trong lòng ít nhiều có chút kì vọng, chiến ý ám tàng.