Kiếm Chủng

Chương 43: Tĩnh



Cho tới bây giờ Kim Tượng Đế cũng không biết tên của lão Tiên Nhân là gì, hắn vẫn chưa có cơ hội để hỏi vị sư huynh kia của mình. Nhìn vị sư phụ đặt cho mình cái tên Như Hối cùng hình tượng trong lòng dần chồng lên nhau rồi biến thành một người hoàn toàn xa lạ.

Lúc chưa vào Phương Thốn sơn, hắn từng nghe Tuệ Ngôn sư huynh nói đến Linh Đài tông Tổ Sư theo ý nghĩ của hắn thì ông nhất định là một vị Tiên Nhân ẩn dật, đúng là hình tượng Tiên Nhân hoàn mỹ trong lòng hắn. Về sau lại gặp được Trí Thông sư huynh, lại thông qua lời kể của Trí Thông hắn lại hình dung ra hình tượng của sư phụ Linh Đài tổ tông kia nhất định là một vị Tiên Nhân không quan tâm đến chốn thị phi, hiện tại khi tận mắt nhìn thấy sư phụ, hắn chỉ cảm thấy người giống như một đoàn khí, một đoàn khí có sinh mạng, chẳng khác gì một ngọn núi, đứng yên bất động, chịu đựng mưa gió ngang qua.

Cuối cùng ba người hợp nhất, trở thành một đoàn mơ hồ, thần thần bí bí, bồng bềnh mịt mù mịt mù, không thấy rõ.

"Tất cả tâm niệm, đều do tâm mà ra nếu muốn tiến xa, cần phải trầm được khí”

Khi lão tiên nhân mở miệng nói câu đầu tiên, Kim Tượng Đế còn tưởng rằng sẽ giống như lần trước giảng những thứ nghe mà không hiểu, chỉ có thể cảm nhận. Cho nên khi nghe được lời nói của lão Tiên Nhân, có phần thấy bất ngờ.

Lão Tiên Nhân cúi đầu, hai mắt rủ xuống, Kim Tượng Đế lại có cảm giác người đang nhìn hắn, chỉ nghe ông nói: "Khí này không phải Ngũ Hành Linh Khí, không phải Địa Phủ Âm khí, cũng không phải Tử Phủ đan khí, mà là Tâm khí."

"Nếu muốn trường sinh, trước hết phải trầm( *) được Tâm khí sau đó mới có thể bay vút lên."
(*) Trầm: Hạ xuống một cách tự nhiên

Lão tiên nói không nhanh không chậm , phía dưới mọi người yên lặng lắng nghe, không có người nào mở miệng nói chuyện.

"Để ta kể cho các ngươi một câu chuyện xưa. Trước kia ở nhân gian, có một vị khắc thư, tuổi tuy còn trẻ nhưng lại có một tay khắc chữ điêu luyện, chữ do hắn khắc ra rất có thần thái. Hắn ở khắc thư phường cũng có phần danh tiếng, rất được người cùng lứa trong nghề khen ngợi, khâm phục. Bỗng có một ngày, ông chủ nói với hắn Chỉ cần hắn khắc xong hết bộ sách [tế thần diệu truyện ký] dài đến trăm vạn chữ kia thì sẽ cho hắn một số tiền gấp mười lần tiền lương hàng tháng mà hắn đang nhận. Trong khi đó, bộ [tế thần diệu truyện ký] nọ đã in được tới đến bảy mươi vạn chữ rồi. Khắc thư thật cao hứng, vì được số tiền lớn như vậy là thứ hắn trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Sau khi trở về nhà, hắn liền thông báo tin tức này cho cha mẹ vợ con biết, cha mẹ vợ con hắn cũng rất là cao hứng. Dựa vào tốc độ khắc chữ của hắn, chỉ cần vài tháng nữa là hắn đã hoàn thành xong bộ sách, lúc đó liền có thể thu vào số tiền gấp mười lần thu nhập hiện tại. Hắn chỉ cần ráng nhịn, sống tiết kiệm vài tháng nữa là được."

Kim Tượng Đế lẳng lặng nghe, muốn tìm ra ngụ ý trong đó.

Lão Tiên Nhân tiếp tục nói: "Nhưng rồi một ngày kia, có một nhà khắc thư phường sắp mở cửa đột nhiên cử người đến tìm hắn. Họ nói muốn mời hắn qua làm tiên sinh khắc chữ cho bọn họ. Vị khắc thư này liền hỏi đối phương có thể trả hắn bao nhiêu tiền. Bên kia liền báo ra một số lương hàng tháng còn muốn cao hơn lương của ông chủ hiện tại mà hắn được nhận. Khắc thư tuy động tâm, nhưng ngoài miệng vẫn nói lương này còn thấp, nếu các ngươi muốn mời ta qua chỗ các ngươi thì phải tăng thêm nữa mới được. Bên kia bảo chờ bọn họ trở về xem xét rồi sẽ báo lại. Về đến nhà, khắc thư liền nói cho cha mẹ biết việc này, cha mẹ của hắn cũng rất động tâm, nói hắn nên đồng ý với bên kia."

"Nhưng khắc thư lại nói hiệu sách bên kia chỉ mới chuẩn bị mở, nếu hắn qua đó làm việc thì mạo hiểm quá lớn. Không bằng ổn định ở lại chỗ cũ, với lại ông chủ hiện tại cũng khá tốt. Trong lòng khắc thư lúc này không biết nên quyết định ra làm sao, thì họ hàng người quen của hắn nghe được tin tức này, liền mồm năm miệng mười đến khuyên bảo hắn. Chủ yếu đều nói là: Tiền lương bây giờ của ngươi vẫn đang rất thấp, mấy tháng sau kể cả ngươi có khắc xong sách thì chắc gì ông chủ đã giữ lời cho ngươi số tiền kia. Chờ cái lời hứa hẹn hư vô kia không bằng nắm chặt thứ sẵn có trong tay. Chỉ có giữ chặt công việc có tiền lương hàng tháng cao hơn vào tay mới là việc làm chắc ăn. Với cả làm việc ở đâu mà chả giống nhau."

"Lòng khắc thư dần nghiêng về bên kia, hắn chợt nghĩ tới đủ loại hứa hẹn do hiệu sách sắp mở kia nói. Hắn nghĩ thầm, nếu bên đó đồng ý cái giá mà ông chủ bây giờ không thể cho, ta liền qua đó làm việc. Vài ngày sau, đối phương đồng ý với điều kiện của khắc thư, chẳng qua bọn họ muốn khắc thư ký một bảng khế ước ba năm với họ. Với đề nghị này, khắc thư có chút mâu thuẫn, thầm nghĩ ta qua chỗ ngươi làm việc tất nhiên sẽ dốc hết sức để giúp ngươi, ngươi còn bắt ta ký cái này làm cái gì? Sau đó hắn lại đi nói chuyện với ông chủ hiện tại của hắn, nghĩ thầm nếu ông chủ làm gì đó giữ hắn lại thì hắn sẽ cự tuyệt bên kia. Nhưng cuối cùng, ông chủ lại chẳng thèm làm gì để giữ hắn lại cả. Sau đó, khắc thư đã chọn ký khế ước với bên kia."

"Sau khi ký khế ước xong, hắn mới chợt nhận ra, chủ mới là một nhà hiệu sách sắp mở cửa nên sách do hắn khắc ra phải có một quãng thời gian rất dài không có người đọc. Thời gian trôi qua, một năm sau hiệu sách này khai trương. Thân phận của khắc thư ở trong hiệu sách này tuy cao hơn ở hiệu sách lúc trước, nhưng danh tiếng của hắn cũng đã không còn nổi trội như trước. Mà ở hiệu sách ban đầu, không ít đồng nghiệp lúc trước thua xa hắn, thì bây giờ ai ai cũng có danh tiếng vang dội hơn xa hắn rồi."

"Khắc thư tiên sinh có một ngày ngửa mặt lên trời thở dài: thiên phú của ta vốn không thua ai, ta cũng rất cố gắng miệt mài, không dám lười biếng dù chỉ một chút. Nhưng không biết tại sao lại gặp bất lợi thế này."

Lão Tiên Nhân đưa mắt nhìn qua chúng đệ tử, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Kim Tượng Đế, lên tiếng nói: " Lần thứ hai nghe ta giảng đạo, ngươi thử nói xem đã nghe được những gì."

Mặc dù Kim Tưởng Đế đã đứng lên nhưng chỉ cao chưa đến một xích, sau khi hắn thi lễ, mới chậm rãi nói: "Đệ tử nghe được cực hạn cùng nhân tâm."

"Nói rõ một chút". Lão Tiên Nhân nhắm hai mắt lại lên tiếng nói.

" Vị khắc thư kia có chút thiên phú ở việc khắc chữ nhưng hắn không có con mắt nhận thức thời cuộc, ít nhất lúc lựa chọn hắn không có, hoàn cảnh sống của hắn cũng ảnh hưởng tới lựa chọn của hắn, đó là cực hạn. Tại thời điểm quyết định lựa chọn của mình, lại nghe theo phần đông người khuyên bảo, bọn họ chỉ thấy được tiền tài trước mặt, còn những người thân kia của hắn trong lòng chỉ có hoàng kim, điều này cho thấy bản chất tham lam vốn đã tồn tại trong nhân tâm.”

"Ừ!" Lão Tiên khẽ gật đầu, nói thêm: "Còn có ai nghe được gì nữa không?"

Trong đó có một vị đệ tử đứng dậy hành lễ nói: "Đệ tử đã nghe được, thời cơ cùng lựa chọn."

Lão Tiên Nhân gật đầu, nhắm hai mắt lại.

Vị đệ tử kia tiếp tục nói: "Thất tình lục dục cho dù là Tiên Nhân ngày ngày ngồi xuống tĩnh tâm cũng không có cách nào trừ tận gốc, huống chi là lòng tham của con người nổi trôi trong cõi trần thế. Lòng tham cũng không sai, sai ở chỗ tại hắn không chọn đúng thời cơ, cho nên hắn chỉ cầu được phú quý nhất thời, mà không cách nào cầu được phú quý cả đời."

Lão Tiên nhân mở mắt ra, gật đầu, lại hỏi: "Còn có ai nghe được gì nữa không?"

Lập tức có thêm một vị đệ tử đứng dậy hành lễ, lên tiếng: "Đệ tử nghe được phù phiếm cùng bản ngã."

"Ừ" Lão Tiên Nhân lại lần nữa nhắm mắt lại.

Đệ tử kia nói tiếp: "Gã khắc thư kia vốn là người cần cù thật thà, cũng không có bao nhiêu lòng tham, cho nên hắn có thể ở trong tiệm sách nổi danh, có điều về sau lòng tham từ từ tăng lên, tất cả chỉ vì dã tâm của hắn bắt đầu bành trướng, đây là do hắn nhận được quá nhiều lời khen, những lời khen đó chỉ là phủ phiếm, theo gió đến, theo gió đi, những lời khen ngợi đã khiến hắn dần mất đi khả năng định vị bản ngã, tuy hắn vẫn cố gắng nhưng lại đã lên sai thuyền.

Lão Tiên Nhân lần nữa mở mắt, nói: "Chỉ sau vài ngày từ khí cái người khắc thư kia tự mình phát ra cảm khái, hắn lại nói với người khác: Lúc trước khi mà ta đang phân vân về chọn lựa của mình thì không có người nào dám nói cái mà ta lựa chọn đó là đúng hay sai bởi vì không ai có thể nhìn trước được tương lai cả, Phật Tổ cũng không thể. Rất nhiều sự tình mà ta không thể nào nắm chắc, điều duy nhất ta có thể nắm là chữ dưới đao mình, ta biết chữ của ta tốt hơn trước rất nhiều, măc kệ trong mắt người khác… những chữ này đáng giá bao nhiêu, ta vẫn dùng ngàn vàng để khắc. Có một ngày, chữ do ta khắc sẽ phá tan lồng giam tự do bay lượn.

Kim Tượng Đế lắng nghe lời nói của lão Tiên Nhân, có chút suy tư, lão Tiên Nhân lại nói tiếp: "Tĩnh khí, trầm tâm, mới có thể không mất Phương Thốn. Muốn bay lên, cần phải đứng vững trước cuồng phong mưa bão. Đối với người tu hành mà nói, Tĩnh công là căn bản, nếu mất đi Tĩnh công, muôn vàng Đại Đạo, vô cùng diệu pháp, cũng chỉ là mây mù che mắt, tâm mê hoàng bạch (1). Dục vọng như cuồng phong, như sóng biển, lúc nào chỗ nào cũng có thẻ phá tan sự bình tĩnh của tâm trí, cho nên tĩnh tâm còn chưa đủ, phải trầm được, tới lúc tĩnh như bàn thạch, như núi sông thì mưa rào cuồng phong bất quá chỉ tăng làm tăng theeo trạng thái tĩnh mà thôi. Hết thảy đều trọn vẹn một khối, tròn trịa như ý, diễn hóa thành một tấc vuông thiên địa.”
(1) Tâm mê Hoàng Bạch: Trong pháp luân công có câu: Hồ (Hồ ly) Hoàng( Hoàng tử lang) Bạch ( Bạch quỷ), Liễu ( Liễu Xà), Khổ, Tập, Diệt, Đạo: câu này ý nói đến lòng người chỉ chú tâm tìm cách thoát khỏi khổ nhục, ý luôn tìm cách để cuộc sống tốt hơn.

Chúng đệ tử lắng nghe, tất cả như có điều suy nghĩ.

Lão Tiên Nhân chưa bao giờ diễn giải cùng một thứ, nội dung như thiên mã hành không tuy nhiên lại khăng khít với đạo tu hành.

Kim Tượng Đế biết rõ việc xây dựng Linh Thất đúng là tu luyện Tĩnh công, luyện khí chỉ là thứ yếu. Hắn chẳng những nghĩ tới những thứ này mà trong lòng còn cho rằng tổ sư đang nói với mình rằng khi chưa tu thành đại thần thông thì đừng đi Linh Sơn cứu Trí Thông sư huynh. Nếu thiếu kiên nhẫn thì chỉ sẽ làm hại bản thân.

Sau đó lão tiên nhân bắt đầu diễn giải: “Tĩnh công là căn bản của Linh Đài tông ta, có điều muốn Tĩnh cũng không phải là chỉ Tĩnh tọa quan tưởng mà còn phải, Khô Tọa (2) cùng tuế nguyệt, mấu chốt ở một chữ ' Minh'. Bản thân “minh: bạch mọi thứ, kể cả dục vọng trong lòng. Minh kỷ (biết chình mình) chỉ là một bộ phận của tĩnh công, minh kỷ xong là tới minh thì (biết thời điểm), lúc này có thể biết thiên thời, cũng có thể nói là thế cục. TĨnh tọa quan tưởng, minh kỷ minh thì là để cho mình trầm xuống. Chỉ có thể trầm định mới có thể đạt đến chân “tĩnh””
(2) Khô tọa: Câu này ý nói đến Bồ Đề Đạt Ma tĩnh tọa 9 năm tĩnh tọa đến mức thân xác khô héo.

Kim Tượng Đế yên lặng lắng nghe, , cuối cùng cũng hiểu được tại sao trong cõi trời đất này lại có nhiều người tu hành đi lại trong thiên địa. Cũng hieur được con đường tu hành gian nan, bái nhập tiên môn, học được pháp môn luyện khí không có nghĩa là sẽ kết được Pháp Tượng.

Hắn không khỏi nhớ tới Tuệ Ngôn, nhớ tới Trí Thông, nhớ tới Hoa Thanh Dương. Đồng thời cảm thấy đáng tiếc cho Tuệ Ngôn và Trí Thông, trong mắt hắn cho dù là toàn diệt Huyền Thiên môn thì sao, căn bản cũng không khiến bọn họ trở về.

Đột nhiên giọng nói của lão tiên nhân biến đổi, trở thành bao la mờ mịt, trước mắt Kim Tượng Đế đột nhiên xuất hiện một vùng thiên địa bao la mờ mịt, không thấy rõ, một vùng mơ hồ. Trời đất vẫn là trời đất, nhưng không có bảy màu rực rỡ. Chỉ có hai màu đen trắng. âm tư, ý niệm của hắn bay bổng tự do trong trời đất đen trắng, hắn bay lên chín tầng trời, muốn nhìn Thiên Ngoại là gì, phảng phất như đã bay trăm triệu năm những vẫn không thể bay ra ngoài, trước mặt vẫn là một vùng bao la mờ mịt. Lại bay về một hướng khác, cứ thế bay, hắn muốn nhìn chân trởi ở đâu nhưng rồi lại trăm triệu năm qua mà vẫn không thể nhìn thấy.

Cuối cùng dừng lại trên một ngọn núi cao, ngước nhìn thiên hạ, không có sinh mạng, không có màu sắc. Mọi thứ giống như đang nhìn hắn, nhìn hắn bay vút lên nhưng hết thảy lại chẳng có chút biến hóa nào.

Đột nhiên hắn nhớ tới trầm tĩnh trong lời của lão Tiên Nhân, hết hảy trước mắt không phải đều biểu lộ trầm tĩnh sao, còn mình thì giống như dục vọng bay lên.

Đột nhiên hắn tỉnh lại.

Tất cả vẫn y nguyên, bên cạnh là Như Vi sư huynh đang tĩnh tọa nhắm mắt. Lão tiên nhân trên vân sàng đã ngừng lại.

Ông nhìn chúng đệ tử nói: “Những gì mà cách ngươi nhìn thấy đều là hư ảo nhưng cũng là chân thật, Linh Đài nhất niệm, giữa một tấc vuông, niệm đại thành thiên địa, niệm tiểu thành vi mạt, bất hiển âm dương.”