Kiếm Chủng

Chương 37: Xây linh đài



Kim Tượng Đế ngồi ngay ngắn trong sương mù trắng, phảng phất như có một dòng nước chảy trước mặt.

Trên tuyết sơn trong linh đài có một quyển sách văn tự màu vàng đen phảng phất như được khắc trên đó, hắc bạch giao thoa hết sức bắt mắt. Hắn nhìn từng chữ rất rõ ràng, bởi vì là trong linh đài cho nên chỉ liếc nhìn đã có thể nhớ kỹ, còn lý giải thì cần có thời gian.

"Hiển mật viên thông chân diệu quyết tầng thứ nhất kiến linh đài" hiển nhiên quan trọng nhất là quan tưởng, quan tưởng linh khí trong thiên địa có sinh mạng, cảm giác linh khí tồn tại. Những thứ này Kim Tượng Đế đã sớm có thể cảm thụ được chỉ là không phức tạp như vậy.

Nếu như nói gạch đá là thể rắn có thể chồng lên nhau có thể xây thành phòng ở thì linh khí là vô hình không thể làm như thế được. Thế nhưng Kim Tượng Đế cần phải dùng linh khí quanh người để xây một linh thất.

Liên tục ba ngày Kim tượng Đế vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích. Sương mù quanh thân ngoại trừ nồng đậm thêm một chút ra thì căn bản cũng không có biến hóa gì. Khi hắn mở hai mắt ra nhìn sương mù chung quanh thì khẽ nhíu mày.

Hắn lại nhắm mắt lại từ bên trong cảm giác thì linh khí bên ngoài thân thể rất nồng đậm nhưng rất phiêu hốt, huyền huyễn, tuy chỉ trôi nổi ở đó nhưng không cách nào ngưng kết thành linh thất.

Ba ngày không ngừng câu thông linh khí, muốn linh khí ngưng kết thành vật thể khiến cho hắn có cảm giác uể oải. Lần nhắm mắt này chỉ quan tưởng Linh Đài hút vào linh khí. Trong lòng buông lỏng, lập tức khiến hắn có cảm giác vô cùng sảng khoái, việc này hắn chưa bao giờ trải qua, phảng phất như cảm ứng được tốc độ linh khí nhập vào cơ thể như nước xuyên vào trong thổ nhưỡng. Cảm giác mệt mỏi trong lòng tựa như băng tan vào nước, tiêu tán nhanh chóng.

Trong lòng hắn mừng rỡ, linh khí khiến cơ thể thoải mái, loại cảm giác này trước kia cực kỳ mông lung thế mà lúc này lại rõ ràng như vậy. Một lúc lâu sau, cảm giác này mới dần biến mất.

Khi hắn mở mắt ra lần nữa thì đã không còn chút mệt mỏi nào.

Đương nhiên hắn lại bắt đầu tiếp tục ngưng kết linh khí.

Lặp đi lặp lại, không biết bao nhiêu năm tháng trong núi.

Lão tiên nhân đã đăng đàn diễn giải mấy lần, Kim Tượng Đế vẫn chưa đến lần nào, phảng phất như không có người như thế. Còn lão tiên nhân cũng không hỏi qua, sư huynh của hắn cũng không có người nào tới quấy rầy chỉ có Tuệ Thanh thường xuyên đến quan sát hắn.

Hôm nay hắn lại tỉnh lại lần nữa, nhìn linh khí quanh thân tuy đã ngưng tụ lại nhưng vẫn chưa thể hóa thành thực chất.

Bên ngoài sương mù nồng đậm truyền tới thanh âm

“Như Hối sư đệ”

Thanh âm rất thanh tú, Kim Tượng Đế biết đó là thanh âm của Như Vi

“Là Như Vi sư huynh à”

“Ừ, sư đệ cảm thấy như thế nào?”

Kim Tượng Đế lập tức đáp: “Sư huynh, ta còn chưa biến hóa, trước kia hút linh khí vào cơ thể sẽ tràn ra bên ngoài tuy bây giờ đã khá hơn rồi, nhưng không hiểu sao lại biến mất, không rõ là vì sao?”

Thanh âm của Như Vi bên ngoài sương mù truyền tới: “Sư đệ đừng lo, trước kia là vì ngươi không đủ lực trói buộc linh khí cho nên linh khí mới bị hoành cốt ngăn trở, không thể hình thành một chu thiên tuần hoàn do đó mới tràn ra khỏi cơ thể, còn bây giờ niệm lực của ngươi tăng lên nên linh khí không trở lại trong thiên địa mà bị hoành cốt của ngươi hấp thu”

“Chẳng lẽ trước kia không bị hoành cốt hấp thu sao?”

“Trước kia cũng vậy nhưng rất ít, bởi vì khi đó linh khí ngươi hút vào trong cơ thể không tinh khiết, hoành cốt không sánh được với cơ thể nên phải hút vào linh khí thuần khiết mới được. Đến một ngày ngươi có thể cảm ứng được linh khí nồng đậm trong hoành cốt thì chính là lúc ngươi biến hóa”

Kim Tượng Đế biết Như Vi cũng không hay hoành cốt của mình là một ngọn tuyết sơn, trong lòng không khỏi suy đoán khi linh khí tràn đầy thì chẳng lẽ tuyết sơn sẽ tan chảy ư?

Hắn lại nghĩ tới linh khí hội tụ bên cạnh mình không khỏi hỏi: “Như Vi sư huynh, làm cách nào mới có thể ngưng đọng linh khí thành thực chất?”

“Tĩnh tâm cảm ứng, dần dà có thể cảm ứng được linh khí như thực chất, quan sát nó giống như quan sát núi sông cây cỏ vậy” Thanh âm của Như Vi truyền vào

Kim Tượng Đế ngẫm nghĩ rồi đáp: “Đa tạ Như Vi sư huynh, không biết linh thất của sư huynh được xây trong bao lâu”

“Ha ha, thiên tư của ta ngu dốt cho nên mất mười hai năm” Như Vi nói

Kim Tượng Đế thầm nghĩ nguyên lai là mười hai năm, mình mới có một năm mà thôi, sao phải xao động vội vàng đến vậy.

Rồi sau đó lại cùng Như Vi trò chuyện trong chốc lát, biết sư phụ đã đăng đàn giảng đạo vài lần, ngoài ra trong núi vẫn bình tĩnh như u đàm. Lúc Như Vi rời khỏi lại nói nếu như có gì không hiểu thì có thể mở miệng hỏi y, tuy kém Tuệ Thanh sư huynh nhưng vẫn có thể giải đáp được.

Kim Tượng Đế đương nhiên là đáp vâng, theo lời của Như Vi thì trước khi có thể cố định linh khí thành linh thất thì tốt nhất không cần ly khai bởi nếu li khai thì linh thất sẽ tản đi.

Cuộc trao đổi ngắn ngủi với Như Vi khiến cho ấn tượng của Kim Tượng Đế với y có thay đổi, trước đây hắn chỉ cảm thấy các sư huynh chỉ một lòng tu hành cầu trường sinh, có chút lãnh tĩnh, bây giờ nghĩ lại thì có lẽ cũng không phải thế.

Xây linh đài cũng là quãng thời gian để đánh bóng đạo tâm, lặp lại cùng một việc không ngừng nghỉ, ngày qua ngày, năm qua năm. Nếu không đủ tĩnh tâm thì cuối cùng chẳng những không thể tạo thành linh thất mà e rằng vĩnh viễn không còn cơ hội tu hành.

Lúc đầu sau mỗi lần mệt mỏi là Kim Tượng Đế lại thu nạp linh khí, nhưng hai năm qua đi cảm giác mát lạnh toàn thân khi hấp thụ linh khí vào cơ thể đã không còn nữa, linh khí trong thân thể đã đạt đến trạng thái bão hòa. Hắn cảm thấy mình không thể nào hấp thụ linh khí được nữa, trong lòng lại sinh ra một cảm giác bực bội.

Ngày qua ngày, không thấy bầu trời u ám chỉ có sương trắng mênh mông cùng với tuyết sơn trong Linh Đài. Có lúc hắn cảm thấy sợ phải quan tưởng linh đài, sợ cảm ứng linh khí.

Ngay khi hắn cảm thấy bực bội bất an, tâm viên ý mã thì bên ngoài có người hô: “Sư đệ, Như Hối sư đệ…”

“Như Vi sư huynh”

“Có phải sư đệ cảm thấy trong lòng bực bội bất an, tâm khó tĩnh, ý khó thu đúng không?”

“Đúng, sư huynh, gần đây ta có cảm giác như vậy, làm sao sư huynh biết?” Kim Tượng Đế có chút nghi ngờ hỏi.

“Ha ha sư đệ ngồi ở chỗ này, nếu Linh Đài thanh tĩnh thì ta chẳng cảm ứng được gì cả, chỉ là mấy ngày nay cảm thấy nơi này như một lò lửa đang cháy biết rõ sư đệ không thể bình tâm được”

Kim Tượng Đế vội hỏi làm sao để bình tâm.

“Ha ha, kỳ thực rất đơn giản, do sư đệ vội vã quá mức, trong Đạo môn thì ba năm cũng chỉ là ngồi yên luyện khí bởi đó là một quá trình luyện tâm. Chỉ khi trong lòng như mặt hồ phẳng lặng thì mới có thể chính thức học tập đạo pháp trong môn phái. Sư đệ chỉ cần tĩnh toa một thời gian ngắn là được rồi” Bên ngoài sương trắng, Như Vi lẳng lặng đứng đó giống như tên của y khiến người ta có cảm giác nhu nhuyễn. Sau đó y lại hỏi: “Sư đệ có biết đạo kinh không?”

“Ở nhân gian có học qua “Thái Thượng Vi Ngôn” Kim Tượng Đế hồi đáp

“À, vậy thì tốt, Thái Thượng Vi Ngôn được tạo thành khi đạo tổ thành đạo thuận miệng niệm, truyền trong nhân gian, tuy không ai có thể giải thích hết ý nghĩa nhưng niệm nhiều có thể bình tâm tĩnh ý. Ngoài ra còn có một biện pháp khác”

“Biện pháp gì?” Kim Tượng Đế hỏi

“Ta sẽ giảng đạo, giảng kinh cho sư đệ”

“Giảng đạo, giảng kinh? Giảng đạo gì, giảng kinh ở đâu?”

“Ha ha, ngay lúc này là được” Như Vi nói

Kim Tượng Đế hơi sững sờ, trong lòng cảm khái. Tuy hắn không thấy rõ Như Vi bên ngoài sương mù nhưng lại cảm thấy y đang mỉm cười. Vội đa tạ, Như Vi nói: “Sư đệ không cần thế, khi sư đệ mới vào sơn môn đã cầu sư phụ đi cứu Trí thông sư huynh, tâm tình này chúng ta cũng biết chỉ là sư huynh đệ chúng ta đạo pháp không bằng người, chỉ biết nỗ lực tu hành thôi. Chúng ta cũng biết sư đệ có khúc mắc với sư phụ và các sư huynh, nhưng đó là do sư đệ không hiểu gì về họ, về sau ngươi sẽ biết tính tình của bọn họ”

Từ đó về sau, mỗi khi Kim Tượng Đế cảm thấy tâm không thể tĩnh liền thầm đọc “Thái Thượng Vi Ngôn”, cái loại niệm pháp trong vô thức này lại có thể làm lo lắng theo miệng ra ngoài. Ngoài ra Như Vi giảng đạo ngoài sương trắng cũng giúp hắn giải đáp được nhiều loại nghi vấn.

Thêm một năm nữa qua đi, lòng hắn đã bình tĩnh lại, không hề có ý niệm lo lắng trong đầu nữa.

Hắn lại câu thông linh khí chung quanh, theo thời gian dần qua linh khí cảm ứng được cũng không còn phiêu huyễn vô hinh, mà dường như thành hạt bồng bềnh trong hư không. Lại có thể cảm ứng được những hạt ánh sáng kia tiến vào trong cơ thể nhập vào da, thịt, xương, máu.

Lúc này Tuệ Thanh đến.

Khi Kim Tượng Đế tĩnh tọa thì nghe thấy thanh âm của Tuệ Thanh.

“Như Hối sư đệ, cảm thấy linh khí như thế nào?”

Kim Tượng Đế hồi đáp: “Linh khí như ở trước mắt, không thể trói buộc”

“Ha ha đúng vậy, sư đệ có biết là cách nào để bọn chúng ngưng kết thành linh thất không?”

“Ngưng tụ từng chút một là có thể thành núi”

“Sự đệ quả là có ngộ tính tốt, đúng như thế, bất quá Linh Đài tông chúng ta lúc này có thể học rất nhiều phù pháp, ta sẽ truyền thụ cho ngươi” Thanh âm bình thản của Tuệ Thanh truyền vào trong tai Kim Tượng Đế.

Mười năm cầu đạo cuối cùng cũng đã tới lúc học đạo pháp