Kiếm Chủng

Chương 3: Thanh linh huyền diệu tùy tâm huyễn



Nhật nguyệt luân chuyển, chiếu khắp thiên địa tang thương

Từ trước tới nay, Kim Tượng Đế chỉ biết thổ nạp theo bản năng, thiên địa nguyên khí bị hút vào cơ thể không nhiều hơn nữa có hơn nửa là tản mạn ra ngoài. Cho nên những năm gần đây hắn tuy tu luyện cần mẫn nhưng nếu đấu pháp cùng đệ tử Đạo Môn tu luyện mười năm thì nhất định sẽ thất bại, đây chính là điểm khác biệt giữa tu hành có pháp môn và tu hành không có pháp môn.

Tuy nhiên nhờ vào những năm tháng tu hành này mà tâm tư của hắn lại thanh linh hơn rất nhiều. Rất nhiều thứ trước kia không biết thì bây giờ đã biết, trước kia không nhớ bây giờ sẽ nhớ.

Đó là quá trình khai trí của yêu tộc, rất nhiều yêu tộc cả đời này cũng chỉ có linh trí thuộc về giai đoạn sơ khai. Nhân loại còn phải thông qua học tập để mở rộng linh trí huống chi là yêu tộc.

Rồi đã tới lúc tuyết tan hoa nở.

Suốt mùa đông lão phu tử đã giảng kinh văn này cho hắn thế nhưng đối với Kim Tượng Đế thì kinh văn kia vẫn còn quá huyền ảo, cho dù lão phu tử giải thích tận tình nhưng hắn vẫn không cách nào lý giải được, hơn nữa trong kinh văn còn có nhiều điều huyền diệu khó có thể giải thích bằng lời ..., căn bản là không thể nào giải thích nổi. Nửa mùa đông cũng mới chỉ có thể giải thích được bốn câu đầu tiên thôi, còn Kim Tượng Đế thì vẫn cứ cái hiểu cái không.

Đầu tuân tới, lão phu tử lại thu một đám đệ tử, Kim Tượng Đế vẫn cứ tiếp tục nghe giảng đều đặn, hiện tại hắn nghe dễ dàng hơn nhiều, cũng không cần cố gắng nhớ những ký tự kia nữa, cũng phát hiện những thứ trước kia mình không nghe được hoặc không để ý tới. Mỗi lần nghe được những thứ trước kia mình không biết sẽ sinh ra cảm giác hưng phấn, bất kể có hữu dụng với mình hay không.

Lúc nhàn rỗi lão phu tử sẽ giảng cho Kim Tượng Đế môt số chuyện, giản môt ít kinh nghĩa dễ hiểu. Còn “Thái Thượng vi ngôn” cứ một thời gian ngắn thì lại giảng một đoạn.

Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, gió thu thổi lá diệp đỏ tung bay, thổi đi cỏ úa, lại tới lúc tuyết bay tán loạn.

Khí tức trên người Kim Tượng Đế càng lúc càng tinh khiết, hắn cũng đã hiểu vì cái gì mà người trong thông cứ làm đi làm lại những việc đó và vì sao họ lại bận như thế. Nhưng vẫn có rất nhiều thứ hắn không hiểu, ví dụ như lão nhân nhìn có vẻ yếu ớt mà lại có thể mắng những thanh niên khỏe mạnh kia mà họ không dám hó hé gì. Còn có rất nhiều thứ nữa.

Hắn vẫn cố gắng tu hành chẳng phân biệt được ngày đêm, ngoại trừ tu hành thì còn nghe lão phu tử giảng bài, hoặc trốn trên nóc nhà cao nhất trong thôn xem thôn dân lao động. Tuy nhiên hắn vẫn chưa thể học được pháp môn tu hành trên “Thái Thượng Vi Ngôn” thậm chí còn không hiểu nổi ý nghĩa của nó, nhưng trong lòng hắn có cảm giác rằng chỉ cần lý giải được cuốn sách là có thể học được pháp môn tu hành.

Một năm rồi lại một năm.

Lão Phu tử đã giảng xong “Thái Thương vi ngôn” cho Kim Tương Đế, lão phu tử hỏi Kim Tượng Đế đã hiểu ý nghĩa trong kinh văn chưa thì Kim Tượng Đế hết gật đầu rồi lại lắc, sau cùng thì im lặng.

Lão Phu Tử cười nói: “Ta đã giải thích kinh văn cho ngươi một lần vậy thì ngươi cũng nên hiểu “Đạo khả đạo phi thường đạo” là gì, ý nghĩa mà ta đã nói rất thô, chủ yếu là giúp ngươi nhập môn, nhìn ngươi bây giờ thì hẳn cũng đã sờ đến đại môn rồi cho nên ngươi cũng đừng có luôn suy nghĩ những gì ta giải thích cho ngưoi mà phải tự mình suy nghĩ, tự mình nhìn, tự mình nhẩm. Ngôn ngữ tinh tế ý nghĩa sâu xa, phải tự mình hiểu được”

Kim Tượng Đế suy nghĩ rồi khẽ gật đầu.

Lão Phu Tử nói thêm: “Có một ngày ngươi có lý giải của chính mình về cuốn sách thì có lẽ đã có thể biến hóa được rồi”

Kim Tượng Đế nhớ kỹ lời của Lão Phu Tử…, đọc thuộc lòng cả quyển sách, sau đó cố gắng lý giải từng câu từng câu một. Tuy phần lớn thời gian là mờ mờ mịt mịt, chăng hiểu được gì nhưng niệm lâu, suy nghĩ nhiều, thi thoảng sẽ có linh quang chợt hiện khiến hắn nghĩ ra vài thứ, lúc này hắn sẽ hưng phấn chạy tới nói cho Lão Phu Tử còn Lão Phu Tử sẽ vuốt nhẹ chòm râu bạc trắng, mỉm cười gật đầu. Vì vậy hắn càng cao hứng hơn tuy nhiên hắn không để ý rằng thân thể Lão Phu Tử càng lúc càng kém, vẩn đục trong mắt càng lúc càng nhiều, tốc độ đi lại cũng càng ngày càng chậm, thậm chí đã phải chống gậy rồi.

Kim Tương Đế niệm Thái Thượng Vi Ngôn cả ngày lẫn đêm, nhũng thứ nghĩ ra cũng càng ngày càng nhiều, thời gian nhập định cũng càng lúc càng dài, có khi tỉnh lại thì khắp núi đã nở hoa cũng có khi là tuyết bay đầy trời.

Đột nhiên có một ngày, hắn cảm thấy làm người kì thực cũng không phức tạp, chỉ là có thêm tay chân thôi, trong lòng nghĩ rằng ta cũng sinh ra hai tay thì hai tay bông mọc ra. Hắn mừng thầm nghỉ: “Thì ra là đơn giản như vậy”

Rồi muốn có chân thì hạ thân chợt lưu chuyển rồi biến thành một đôi chân. Sau đó tưởng tượng ra một người thì lập tức biến thành người, mặc trên mình bộ quần áo màu hoàng kim. Trong lòng hắn cực kì cao hứng, muốn khoe với Lão Phu Tử, cho ông biết mình đã biến hóa thành công.

Cơ thể khẽ động thì mới phát hiện ra mình chỉ cao cỡ chiếc đũa, trong lòng muốn mình lớn hơn, thân thể cũng theo đó mà to ra, hóa thành một thiếu niên.

Hắn cúi người nhìn thân thể của mình, trái xoa phải bóp, trong lòng kinh hỉ. Lập tức chạy tới chỗ Lão Phu Tử, lúc đầu không quen thân thể cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, lắc trái lắc phải nhưng sau khi đi được vài bước, cố gắng thẳng người, đi chậm một chút thì cũng có thể xem như là bình thường.

Ban đầu hắn ở trong thôn, về sau núi ở trong núi tu hành, lúc này lại từ sau núi quay trở lại, đối với xà thân thì vài dặm đường chỉ trong nháy mắt nhưng đối với Kim Tượng đế mới học cách đi lại thì phải mất một thời gian ngắn, bất quá hắn không quan tâm. Trên đường gặp người đốn củi thì lập tức chào hỏi nhiệt tình còn bọn họ cũng mỉm cười đáp lại sau đó quay đầu hỏi người bên cạnh có biết Kim Tượng Đế hay không.

Đi được hai ba dặm thì hắn đã quen với cách đi đứng của loài người, rất nhanh đã tới trong thôn, bộ quần áo vàng khiến người trong thôn nhìn chằm chặp nhưng hắn làm như quen biết, chào hỏi tất cả bọn họ. Hắn quên rằng mình nhận ra họ nhưng họ không biết mình.

Đi thẳng tởi chỗ lão phu tử, còn chưa tới gần hắn đã hô: “Lão sư, lão sư, đệ tử đã biến hóa rồi”

“Lão sư…” Hắn vừa hô vừa chạy tới muốn đẩy cửa ra.

Nhưng tay hắn còn chưa chạm vào cửa gỗ thì cừa đã mở.

Từ trong nhà một người khoảng bốn mươi tuổi bước ra, mặc trên mình bộ quần áo thư sinh màu trắng, đầu đội khăn, dưới cằm là một chòm râu đen, nhìn qua có vẻ hòa ái, trên tay cầm một quyển sách hiển nhiên khi nãy đang đọc dở.

“Lão …” Tiếng gọi lão sư kẹt trong cổ Kim Tượng Đế rồi biến thành : “Ngươi là ai, tại sao lại ở trong phòng của lão sư”

Gã cũng ngẩn người ra, đánh giá Kim Tượng Đế từ trên xuống dưới rồi nói: “Ngươi tìm Lý lão à”

Kim Tượng Đế ngẫm nghĩ một chút rồi nhớ tới hình như sư phụ của mình họ Lý, tới tận lúc này hắn mới nhận ra mình không biết tên sư phụ, lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy, lão sư đâu rồi?”

“À, Lý lão đã quy tiên từ một năm trước rồi”

Kim Tượng Đế ngẩn ra, lặp lại: “Quy tiên rồi, sao lại quy tiên.” Hắn ngẫm nghĩ một lát thì hiểu ra " quy tiên" có nghĩa là chết, trong tư tưởng của hắn chưa từng nghĩ tới việc lão phu tử sẽ chết, theo hắn thì người tốt sẽ không bị người khác giết thế thì sao mà chết được.

Đến khi sự thật xuất hiện trước mắt hắn, hắn liền nghĩ tới việc làm người rồi cũng sẽ phải chết cho dù không phải tranh đoạt đồ ăn, không bị thương, cũng sẽ chết già.

Thầy đồ mới tới nghe Kim Tượng Đế lẩm bẩm thì cau mày nói: “Ngươi là đệ tử của Lý lão?”

“Đúng vậy, ta là đệ tử của lão sư” Kim Tượng đế không biết mình bị làm sao, cảm thấy trong lòng cực kì khổ sở.

“Vậy ngươi tên gì?” Thầy đồ hỏi

Kim Tượng Đế có chút ngơ ngác, hắn đã từng hỏi qua lão phu tử "thương tâm" là gì? Lão phu tử lúc đó nói: “Đến khi ngươi mất đi một đồ vật yêu quý thì sẽ thương tâm”. Lúc đó hắn dụng tâm tìm hiểu nhưng không nghĩ tới mình có thứ gì để quan tâm, ngoại trừ “Thái Thượng Vi Ngôn”, thế nhưng sau khi ghi nhớ kinh văn kia thì cũng sẽ không còn quan trọng rồi. Cuối cùng hắn kết luận mình không có thứ gì đáng để quan tâm nên cũng sẽ không thương tâm.

“Ta là Kim Tượng Đế” Hắn đáp nhưng trong lòng thì nghĩ “Chẳng lẽ đây là thương tâm ư.”

Thầy đồ nhìn Kim Tượng Đế lần nữa rồi nói: “Chỗ này có một bức di thư mà Lý lão gửi cho ngươi” Gã nói xong rồi trở lại phòng, Kim Tượng Đế cũng đi vào, bài trí trong phòng cũng không thay đổi nhưng lại khiến hắn có cảm giác lạ lẫm.

Thầy đồ đưa thư ra, trên thư viết mấy chữ “Kim Tượng Đế thân khải”

Kim Tượng Đế vội vã mở thư ra, hắn muốn biết lão phu tử viết gì cho hắn.

“Ta dạy học được bốn mươi hai năm, không nghĩ tới khi già lại gặp được ngươi tới trường, hi vọng đã tới. Khi nghĩ tới thánh hiền dùng lời giáo hóa muôn dân trăm họ, trong nội tâm cảm khái vạn phần, nay đại nạn của ta dã tới, ngươi mấy năm nay cũng không xuất hiện hẳn có điều lo lắng. Trong thư ta có lời tặng ngươi “họa khởi vi mạt khắc, hành sự tu vu tâm thanh thì” (họa sinh trong khoảnh khắc, làm việc phải thanh tâm). Xem cầm chi, hằng chi, nguyện người như tên, kết thành pháp tượng, tiên tịch vĩnh truyền”

Thư rất ngắn, chữ rất ít. Nhưng Kim Tượng đế lại nhìn rất lâu, một lần rồi một lần.

Thầy đồ nhìn thiếu niên ăn mặc quần áo màu vàng trước mắt, thấy một chút đau thương trên mặt hắn, tuyệt đối không phải giả vờ, trong lòng thở dài một hơi, biết mình không đưa thư cho nhầm người.

“Lão sư được chôn ở đâu?” Kim Tượng Đế hỏi

“Sa Công Sơn, ngươi có thể đến viếng”

Kim Tượng Đế xoay ngươi bỏ đi, quên rằng khi đi nhanh thân hình sẽ lắc trái lắc phải. Đằng sau thầy đồ cau mày nhìn thân hình lắc lư của Kim Tượng Đế, cũng không biết là nghĩ cái gì.

Chỗ ở của Lão Phu Tử tương đối vắng vẻ, còn Sa Công sơn thì lại ở trước thôn, một lần nữa đi vào trong thôn chỉ là lần này hắn không định chào hỏi người trong thôn… Người trong thôn chào hắn nhưng hắn cũng làm như không nhìn thấy, tuy vậy mọi người vẫn cứ dõi nhìn theo hắn.

Đột nhiên phía xa truyền tới một chuỗi tiếng chuông, âm thanh trong trẻo từ cửa thôn truyền tới.

Kim Tượng Đế chẳng thèm để ý tới, bước chân không ngừng, lát sau đã nhìn thấy một đạo nhân áo xanh không rõ niên kỷ, bên hông đeo một hồ lô có dáng dấp cổ xưa, tay phải cầm một tấm phiên màu vàng, trên đó có bốn chữ: “Bắt quỷ trừ yêu”. Chính giữa chỗ nắm tay của tấm phiên màu vàng có một cái chuông đồng đang phát ra từng chuỗi âm thanh trong trẻo.

Hắn vừa nhìn thấy Kim Tượng Đế thì dừng bước, cái chuông đồng thì vẫn ngân lên không ngớt.

Lúc này Kim Tượng Đế mới nhìn thấy đạo nhân kia, trong giây lát hắn nghĩ tới người đã từng chân giẫm hư không phất tay thu Bạch Hạc làm tọa kỵ năm đó, cũng ăn mặc như vậy, hơn nữa, cái cảm giác trên người cũng rất giống.

Đột nhiên trong lòng hắn có một cảm giác nguy hiểm.

“Yêu quái” Đạo nhân lạnh lùng nói

“Ta không phải yêu quái” Kim Tượng Đế không dừng bước, vừa muốn bước qua bên cạnh hắn vừa trả lời.

“Từ khi nào mà tiểu yêu như ngươi cũng dám đến nhân gian thế” Thanh y đạo nhân lạnh lùng nói.

Trong thôn vẫn có người đang quan sát Kim Tượng Đế, nghe thấy đạo sĩ nói hắn là yêu quái thì cả đám người kinh hãi lui về sau, hô to gọi nhỏ trốn ở đằng xa, có người trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng còn nắm thật chặt nông cụ, xem ra muốn cùng đạo sĩ trừ yêu.

Đạo sĩ hành tẩu trong nhân gian rất nhiều, bất kỳ đạo sĩ nào cũng có vài thủ thuật, bọn họ đi khắp nơi, chỗ nào cũng đều trừ yêu bắt quỷ cả cho nên trong nhân gian thì địa vị của họ rất cao, bọn họ nói gì người dân cũng tin.

Ta là người, không phải yêu” Kim Tượng Đế nói lớn, quyết tâm vượt qua tên đạo sĩ kì quái này, hắn còn muốn đi tới Sa Công Sơn nữa.

Đạo sĩ cười lạnh nói: “Yêu thì vẫn cứ là yêu, cho dù biến ảo rồi thì vẫn cứ là yêu. Giống những tên ngu xuẩn như ngươi vậy, tưởng rằng huyễn hóa thành người là có thể thành người ư, làm sao có thể khám phá thiên cơ, thông đại đạo, không bằng sớm nhập luân hồi, kiếp sau làm người”

Kim Tượng Đế đột nhiên cảm thấy rất tức giận, rất muốn giết đạo sĩ trước mặt, trong mắt tỏa ra sát ý. Đúng lúc này tiếng chuông bên tai hắn đột nhiên thay đổi trở nên dồn dập và mông lung. Nếu lúc trước là thanh thúy dễ nghe khiến cho người ta có cảm giác thanh tâm thì bây giờ lại có một cảm giác buồn ngủ, tiếng chuông như quấn quanh linh hồn, trói buộc lấy nó, khiến cho người ta hít thở khó khăn.

Trong lòng Kim Tượng Đế kinh hãi, cho tới bây giờ hắn còn chưa gặp phải chuyên kinh hãi như vậy, đột nhiên hắn nhận ra, nhân gian kì thực cũng không an toàn hơn trong núi

*********

Đôi lời của dịch giả:
Chương này ta không dịch tên vì dịch ra cũng rất tối nghĩa nên để nguyên hán việt tùy người đọc xong mà cảm nhận truyện.
Cái chết của Lý lão phu tử kỳ thật rất có ý nghĩa, cả đời ông mong có thể dạy học trò không phân biệt tộc ta hay yêu tộc nhưng đó chỉ là mơ ước, cho tới khi gặp được Kim Tượng Đế, lúc đó ông đã có được cái kết viên mãn. Cái chết của ông cũng tác động đến tâm tính ngây thơ của Kim Tượng Đế, không giống như các truyện Tiên Hiệp khác giúp hắn có quyết tâm, có động lực, có thù hận mà là giúp hắn có được nhận thức về cuộc sống, có được tình cảm của nhân loại. Có thể nói cái chết của Lý lão là một cái chết đẹp. Bức thư của ông để lại ta cũng không thể dịch cho tròn vì quá khó hiểu như "cầm chi, hằng chi" theo ta là những lễ tiết cổ, hoặc gì gì đó thuộc về phong kiến, ngay cả câu hán việt trong thư ta cũng không dịch bởi khả năng nông cạn không đủ cắt nghĩa toàn bộ câu chỉ để phần dịch bên cạnh. Ngoài ra ta cũng không dịch tên chương bởi dịch ra khá tối nghĩa. Mong độc giả lượng thứ.