Kiếm Châu Duyên

Chương 30: Một trường kịch đấu, anh hùng lại gặp anh hùng, Nửa mũi oan đao, ác báo lại hoàn ác báo



về phần Dạ Du Thần Giải Kim Lôi, hôm đó khi đươngđánh nhau cùng Lục Bất hòa thượng thì bỗng thấy tin báo là tiên nươngDiêm Thúy Liên bị chết. Hắn lấy làm choáng hồn kinh sợ, vội vàng bỏ bọnLục Bất ở đó, rồi tất tả chạy vào chỗ cơ quan, lẻn mình trốn ngay sangLưu Hương Uyển để xem.

Khi tới nơi, hắn thấy Thúy Liên mình mặc quần áo mỏng chẽn sát người, mà cổ thì bị đứt làm đôi, chàng ta vội đoán cho là Thúy Liên bịbọn nào hiếp hãm, đến nổi thiệt thân như thế.

Nhân vậy, hắn lấy làm cảm động xót thương, trong bụng lại càng căm tức bọn Lục Bất hòa thượng và lập tâm quyết quay ra tìm cho kỳđược, để liều sống thác một phen.

Ngờ đâu hắn lật đật quay ra, vừa mới đi tới trước điện TamTinh thì gặp ngay Lục Bất hòa thượng Bành Khải Lôi, Vân Trung Hạc NgụyChân cùng Viên Tôn sư thái, Hoàng Vân Nhi và Lưu Hướng tất cả năm ngườicùng đi tới đó.

Giải Kim Lôi thoạt trông thấy 5 người thì máu nóng bốc sựcngay lên, không kịp nói năng chi cả, vội phóng ngay phi kiếm ra trỏ đánh bọn kia lập tức. Đằng kia Lục Bất hòa thượng cùng Ngụy Chân cũng phóngra hai đạo kiếm quang đánh lại. Ba đạo kiếm cùng đánh nhau giữa trướcđiện Tam Tinh, làm cho mọi người đứng xem đều phải lắc đầu lè lưỡi kinhsợ vô cùng.

Kim Lôi lúc đó nhân thấy bọn Lục Bất đằng này người đông thếmạnh, liệu chừng một mình không thể địch nổi. Hắn bèn nhất diện phóngkiếm đánh luôn và nhất diện lại ấn cơ quan dưới chân, khua chuông báohiệu để gọi đồ đảng cùng vào giúp cứu

Thì quả nhiên sau khi tiếng chuông báo hiệu nổi lên, liền thấy ngay Ngọc Mĩ Nhân Hàn Dao Tử, Phi Hồ Điệp Chu Vân và Hoàng Yên ViênĐiệp Kỳ cùng chạy tới ngay trước điện để đánh giúp Giải Kim Lôi.

Kế đó lại thấy Trừ ma tôn giả Tả Pháp Thông, Giáng ma tôn giảPhan Tam Diệu, Phục ma tôn giả Tử Bình và Khu ma tôn giả Vương Quang,cùng theo lối phía trước điện Ngọc Hoàng xông đến. Viên Tôn sư thái cùng Hoàng Vân Nhi và Lưu Hướng thấy vậy, liền múa ba thanh kiếm xông rachống cự với bọn bốn người tôn giả mới vào.

Rồi chỉ thấy trong chốc lát thì lại có Phong, Hỏa, Lôi, ĐiệnNhật, Nguyệt, Tinh, Thần, tám vị pháp sư đều ở đâu trong chỗ cơ quan vềphía bên tả hăng hái xông ra. Lại thấy Hộ pháp linh Quan Doãn Thông, Trợ pháp linh Quan Doãn Thường, Bảo pháp linh Quan Triệu Bình, Thân pháplinh Quan Thạch Tam Nguyên, Chưởng pháp linh Quan Mã Long và Án pháplinh Quan Vương Nhất Bình, tất cả sáu vị linh quan đều theo cơ quan ởphía bên hữu hăng hái xông ra.

Những bọn người này không ai là biết kiếm thuật, song võ nghệcũng đều đứng vào hạng khá giỏi, nên đều xúm lại để đánh bọn Viên Tôn sư thái, Hoàng Vân Nhi và Lưu Hướng.

Lúc đó Âu Dương Vĩnh Minh thấy thế lực đằng kia quá đông màbọn này chỉ có ba người nên vội vàng phóng phi kiếm ra để giúp ba ngườicùng đánh bọn kia.

Rồi chỉ trong một lát, ở phía sau Tam Tinh điện lại thấy Phụcma tôn giả Lãnh Nạ Sương ở đâu kéo đến cùng xông vào để đánh bọn này.Đương khi đánh nhau túi bụi thì thấy Đại Hóa thiền sư ở đâu đằng điệnTam Tinh vù vù bay đến. Khi thiền sư thấy bọn ba người Hoàng Vân Nhicùng Viên Tôn và Lưu Hướng bị đám kia vây đánh ầm ầm thì vội vàng thétlên một tiếng to rằng:

- Bọn kia không được vô lễ thế! Có ta đến đây ta cho biết tay...

Nói đoạn liền múa hai tay áo sấn vào giữa đám đông người cùngra một đạo huyền quang, nhằm khí giới của mọi người đánh cho một trậnrất hăng. Chỉ trong chốc lát thì thấy khí giới của bọn kia phần nhiềuđều bị rơi bắn giập gãy tất cả, không còn mấy người là giữ vững được khí giới trong tay. Mười tên hộ pháp tôn giả, tám lên pháp sư và tám tênpháp quan, thấy vậy thì đều hoảng hốt kinh sợ, song cũng vẫn còn gắngsức đánh chống chưa thôi.

Ngờ đâu đương khi ấy thì lại thấy Lương Hưng Đạo cũng hăng hái xông đến, phóng ngay phi kiếm ra để giúp bọn Viên Tôn sư thái. Rồi thấy bên kia cũng có hai người đồ đệ rất giỏi của Giải Kim Lôi là Thần LinhThử Tưởng Quy và Thông Thiên Hầu Phùng Chiếu cũng đều phóng phi kiếm rađể giúp bọn tôn giả mà đối địch với bọn Đại Hóa cùng Lương Hưng Đạo.

Đương lúc mười đạo kiếm quang hăng hái đánh nhau ở giữa NgọcHoàng đại điện thì lại thấy có bốn tên pháp sư nữa cùng bốn tên linhquan nữa, cũng vác khí giới hăm hở xông vào để đánh.

Đại Hóa thiền sư thấy vậy, cười lên sằng sặc mà quát lớn lên rằng:

- Được lắm, các ngươi càng đến nhiều càng thú vị cho ta... ông nói dứt lời thì lại thấy một bọn có tới 20 người nữa kẻ thì dùng khígiới tay, kẻ thì phóng phi kiếm ra để giúp bọn kia chống cự. Đại Hóathiền sư vẫn cứ vững vàng như thường tinh thần lại càng hăng hái, múađôi tay áo sồng vù vù như gió như chớp, quay bên đông chuyển bên tây,trỏ bên tả sang bên hữu, hễ tay áo phất đến đâu thì lại thấy khí giớirơi gãy và có người bị ngã bị thương đến đó.

Hoàng Vân Nhi cùng Lưu Hướng và Viên Tôn sư thái thì vẫn múaba thanh kiếm loang loáng đánh nhau với bọn kia, khí thế cũng đều cóphần hăng mạnh, làm cho 16 tên đại pháp sư, 14 tên Hộ pháp tôn giả, cùng 14 tên pháp quan đều phải luống cuống kinh hoàng, chỉ che đỡ cũng không sao kịp.

Đương khi ấy thì thấy phía sau Tam Tinh đại điện, bỗng có mộtngười như bay như biến chạy đến. Người ấy chính là Tây Vương Mẫu Camnương nương, tay xách một cái đầu vừa mới chém xong, nhằm giữa mặt GiảiKim Lôi ném cho một cái và thét lên rằng:

- Ngươi xem pháp bảo của ta đây...

Giải Kim Lôi thấy vậy, né mình tránh sang một bên, làm cho cái đầu người ném không thể dính được vào hắn mà bị rơi ngay xuống đất. Kim Lôi liếc nhìn cái đầu ấy thì chính là cái đầu của một đứa đồ đệ rấtgiỏi của chàng tên là Tiểu hoa Thần Đương Tử An, mới bị Cam nương nươnggiết chết.

Giải Kim Lôi lấy làm giận dữ vô cùng, toan xông ngay lại đểđánh Cam nương nương thì thấy Cam nương nương đã thổi ra một đạo kiếmquang cho bay thẳng tới để đánh Giải Kim Lôi.

Giải Kim Lôi bèn cũng trỏ ngay ngọn kiếm quang của mình cho bay sang để đánh Cam nương nương.

Bất chợt hai ngọn kiếm vừa mới giao chiến với nhau thì đã thấy Lục Bất hòa thượng cười khanh khách mà nói to lên rằng:

- Này Giải Kim Lôi, ngươi hãy trông pháp bảo của ta đây, chớ có cậy tài mới được.

Nói dứt lời, ông khẽ lắc đầu một cái thì thấy có một đạo hồngquang loang loáng bay ra. Đằng kia Hàn Dao Tử, Chu Vân, Diệp Kỳ, TưởngQuy cùng Phùng Chiếu trông thấy như vậy thì cũng phóng luôn năm đạo phikiếm để đối địch với đạo hồng quang. Nhưng không ngờ chỉ trong chốt lát, năm đạo phi kiếm đều bì hồng quang của Lục Bất hòa thượng đánh cho tanmất ngay đi, rồi đạo hồng quang, là là bay xuống, làm cho năm cái đầucủa năm người ấy đều bị rơi đứt ngay ra không sao tránh được !

Giải Kim Lôi trông thấy quang cảnh như vậy, tức giận lộn hồn,vội vàng trỏ đạo kiếm quang của mình che xoay sang toan đánh giết LụcBất hòa thượng để báo thù cho bọn đồ đệ. Dè đâu đạo kiếm quang của hắnchưa kịp bay sang thì đạo hồng quang của Lục Bất hòa thượng đã vun vútsấn đến, loang loáng bay múa xung quanh, làm cho kiếm quang của hắn cứthấy dần dần thu lại.

Giải Kim Lôi nghĩ trước nghĩ sau, thấy thế lực của bọn Lục Bất hòa thượng mạnh mẽ hơn cả bọn mình thì trong bụng lấy làm lo ngại. Tựnghĩ nếu đánh nhau nữa thì tất là mình phải bị thua mà tính mệnh cũngkhó toàn được. Nhân vậy, hắn bèn thừa thế nhảy lên một cái rất cao, rồingười cùng kiếm quang hợp ngay làm một, mà vùn vụt bay đi, thẳng rangoài điện Tam Tinh.

Lục Bất hòa thượng trông thấy, lại cười sằng sặc mà quát lên rằng:

- Nhà ngươi định trốn đi đâu cho thoát? Ta xem ngươi chạy đến đâu.

Nói dứt lời thì hóa ngay làm một đạo kiếm quang vù vù bay ra đuổi Giải Kim Lôi.

Bấy giờ Ngụy Chân trông thấy Giải Kim Lôi bay trốn như vậy thì cũng ra dáng tức giận, bảo Cam nương nương rằng:

- Phen này nếu lại để cho thằng này trốn đi được thì rồi bõ về sau rất phiền. Vậy bần đạo cũng phải đuổi theo nó để mà xử trị cho dứtngay đi mới được... Ông nói xong thì cũng bay vụt ngay lên hợp vào đạokiếm quang, cùng theo sau Lục Bất hòa thượng để đuổi theo Giải Kim Lôi.

Rồi thì Cam nương nương, Âu Dương Vĩnh Minh và Lương Hưng Đạocũng sợ Kim Lôi trốn mất, bèn bảo nhau cùng hóa kiếm quang đuổi theo một thể.

Sau khi đó, bọn Hộ pháp tôn giả, bọn Pháp quan cùng bọn Phápsư thấy Kim Lôi chạy trốn mất rồi thì ai nấy đều có vẻ hoảng hốt kinh sợ cũng muốn bảo nhau tháo chạy lấy thân.

Không ngờ Đại Hóa thiền sư đoán biết tâm lý bọn họ, liền thổingay một đạo kiếm quang ra trỏ sang đánh vung lên một lúc thì liền đóthấy bọn Pháp sư cùng bọn Pháp quan đều cuống cuồng líu chân tay lại,rồi bị kiếm quang giết chết hàng 7, 8 người luôn ngay một lúc.

Viên Tôn sư thái thấy bọn kia đã núng thế lắm rồi thì cũng múa kiếm xông chém luôn mấy người một chập, rồi thì Hoàng Vân Nhi cùng LưuHướng cũng đều giở hết tinh thần đánh giết rất hăng, làm cho hết thảybọn kia đều luống cuống không biết lối nào mà tránh.

Trong khi ấy thì đạo kiếm quang của Đại Hóa thiền sư lại cứlia lịa vung ra, đưa đến đâu là đầu người rơi đến đó, ít ai đã tránhđược kịp.

Một lúc lâu lâu trong bọn hộ pháp tôn giả, bọn pháp quan, cùng bọn pháp sư thấy tình thế quá ngặt, chết hại mất nhiều, trong số ngót100 người mà chỉ độ mười lăm người là còn sống sót lại được, nhưng tínhmạng cũng khó lòng mà giữ được yên.

Bọn họ tự nghĩ, bây giờ nếu còn loanh quanh chống cự thì trong một vạn phần, cũng khó lòng mà có được một phần sống nữa, nhân thế bọnhọ liền thừa cơ hội vừa đánh vừa lùi rồi nhảy vào một chỗ cơ quan cùngtrốn thẳng ra ngoài Tam Tinh điện.

Đằng kia Lục Bất hòa thượng đuổi Giải Kim Lôi ra khỏi Tam Tinh Quán thì thấy Giải Kim Lôi cưỡi đạo kiếm quang hăng hái bay về hướngđông. Lục Bất hòa thượng cũng vù vù đuổi theo không cho Kim Lôi chạythoát. Được một lát ra khỏi núi Long Hổ chừng mười dặm đường thì Lục Bất hòa thượng đã lần theo kịp Giải Kim Lôi. Giải Kim Lôi thấy vậy có ýkinh sợ, vội vàng quay lại giơ tay áo phất ra một cái trỏ thẳng vào mặtLục Bất hòa thượng.

Thì liền đó thấy có một trận gió từ tay Giải Kim Lôi vang raào ào thổi đến trước mặt Lục Bất hòa thượng chẳng khác gì trận bão rấtto. Trận gió ấy tức là một trận Lôi hỏa phong của Giải Kim Lôi đã dùngtà thuật luyện nên, khí thế mạnh mẽ có thể rung cây đổ núi, ví phỏngnhững người tầm thường gặp phải thì đã bị tan nát người mà chết ngay lập tức.

Nhưng đối với Lục Bất hòa thượng thì lại khác hẳn. Khi ông ta thấy ngọn gió thổi ra thì ông cười sằng sặc mà nói lên rằng:

- Nhà ngươi chết đã đến cổ lại còn toan dùng tà thuật để hại ta sao?

Ông nói dứt lời liền giơ cái tay áo bào rách rộng thùng thìnhkhẽ gạt một cái trở xuống rồi lại hất lên trỏ thẳng về phía Kim Lôi thìliền đó thấy ngọn gió kia quay thổi vù vù xuống đất, cuộn bốc cát bụi mù lên và đưa thẳng tới chỗ Kim Lôi làm cho xung quanh một vùng đó đều mùmịt âm thầm, không còn thể nào là trông được rõ. Giải Kim Lôi lúc đóđương đắc ý vui mừng cho là trận gió của mình thế nào cũng giết nổi LụcBất hòa thượng nhưng không ngờ trận gió đưa ngay cát bụi ném lại mắtmình, làm cho hắn không kịp đề phòng đến nổi hai mắt hắn bị rắc đầynhững bụi, không còn trông thấy vật gì được nữa. Đoạn rồi liền có đạohồng quang của Lục Bất hòa thượng từ ở phía sau vun vút đi lên đánh vàolưng Giải Kim Lôi một cái. Giải Kim Lôi lúc ấy đương mê hoảng tinh thần, lại bị đạo hồng quang đánh phải thì chàng giật mình đến thót, rồi đương bay bổng ở trên, bỗng ngã rơi ngay xuống.

Lục Bất hòa thượng bèn sấn đuổi theo thì thấy Giải Kim Lôi ngã rơi xuống một cái rãnh nước dẫy lên sùng sục ở đó. Chàng ta nhân cườiha hả trỏ vào Giải Kim Lôi mà nói lên rằng:

- Cái tội ác của nhà ngươi, cứ kể như thế cũng chưa xứng đáng. Nhưng ta nghĩ lại cùng là một bạn đạo học với nhau, ta cũng không nỡlàm cho quá tệ làm chi! Nhưng từ nay trở đi, hẳn ngươi cũng không cònquấy nhiễu nhân gian được nữa.

Ông nói dứt lời thì thất Cam nương nương cùng Ngụy Chân vàLương Hưng Đạo, cũng đều đi cả đến đó. Ba người ấy trông thấy Lục Bấthòa thượng đương đứng dưới đất thì cũng hạ cả kiếm quang xuống đấy đểhỏi xem Giải Kim Lôi ở đâu. Lục Bất hòa thượng nhân trỏ xuống rãnh vàbảo 3 người rằng:

- Thôi không phải quan tâm đến nữa, có lẽ cái rãnh này là mồ của họ Giải ở đây.

Ba người nghe nói đều cúi xuống trông, thấy Giải Kim Lôi đương dãy sùng sục ở dưới rãnh thì ai nấy đều tỏ ý vui mừng vô hạn. Trong đóduy còn Cam nương nương vẫn còn tức giận về sự Giải Kim Lôi toan trêughẹo Viên Tôn sư thái hồi trước. Cam nương nương liền rút thanh bảo kiếm đeo ở bên mình hăm hở toan xông xuống để tặng cho Kim Lôi mấy nhát.

Lục Bất hòa thượng thấy vậy vội gạt đi mà rằng:

- Một người đã đến lúc thế cùng thì mình không nên làm cho quá đáng, vả chăng hắn đã bị trận Lôi Hỏa Phong của hắn làm cho tan nát hồn rồi thì cái thần xác tuy còn ở đó, nhưng cũng chỉ trong chốc lát là bịchết thôi. Vậy ta cũng bất tất phải giết hắn làm chi thêm mang tiếng ác.

Nói đoạn liền đem chuyện lấy ngọn gió của Giải Kim Lôi để đánh lại ông lúc nãy, thuật cho mọi người cùng nghe. Mọi người nghe nói đềutỏ ý vui lòng, liền cùng nhau lại hóa kiếm quang cùng quay về Tam Tinhquán, để xem sự thể ra sao.

Khi về đến Tam Tinh quán thì thấy Đại Hóa thiền sư cùng bọnViên Tôn sư thái cũng vừa mới dẹp tan được bọn đồ đệ của Giải Kim Lôi và đương cùng nhau trông ngóng đợi bọn Lục Bất hòa thượng ở đó.

Khi Hoàng Vân Nhi trông thấy Lục Bất hòa thượng đã về thì hỏi vội lên rằng:

- Dám thưa sư phụ, sư phụ đã giết thằng ác đạo ấy đi chưa?

Lục Bất hòa thượng cười cười gật gật, đem chuyện vừa rồi thuật qua cho mấy người nghe. Hoàng Vân Nhi cùng mọi người nghe nói đều tỏ ývui mừng vô hạn.

Đoạn rồi Hoàng Vân Nhi lại hỏi Lục Bất hòa thượng rằng:

- Nhưng còn Tiêu Minh Phượng thì sao? Đại sư đã trông thấy hắn ở đâu hay chưa?

Bấy giờ Lưu Hướng cũng đứng ở đấy, vừa nghe thấy Hoàng Vân Nhi nói xong thì cũng vội vàng nói hớt lên rằng:

- Không khéo thằng ấy đã trốn được thoát thì sau này nó lại làm hại người ta chưa biết đến đâu mà kể.

Lục Bất hòa thượng lắc đầu quầy quậy, rồi cười sằng sặc lên mà rằng:

- Nó trốn làm sao thoát được? Ta đã sai Vu Anh đi thẳng conđường hẻm ở Long Hổ sơn để đón nó rồi... Chỉ trong chốc lát là thế nàocũng có tin tức về báo với ta.

Lương Hưng Đạo nghe tới đó cũng cười mà nói rằng:

- Thảo nào từ sớm đến giờ tôi không trông thấy mặt Vu Anh đâu cả. Ai ngờ Bành sư đệ đã sai hắn đi rồi...

Hưng Đạo vừa nói dứt tới thì thấy Hoàng Vân Nhi lại cau nét mặt mà nói tiếp lên rằng:

- Nhưng nếu Tiêu Minh Phượng không đi lối Long Hổ sơn mà lại quay đi lối khác thì phỏng Vu Anh biết đâu mà tìm đón được?

Lục Bất hòa thượng cười khanh khách mà rằng:

- Cái đó không ngại. Nếu Tiêu Minh Phượng không đi lối ấy màVu Anh không bắt được hắn thì ta xin cắt đầu ta để đền, chứ còn sao nữa! Bây giờ chúng ta hãy tìm những nhà bí mật của chúng để thả bọn phụ nữkia ra cái đã.

Nói đoạn liền nhủ tất cả mọi người quay đi xem khắp các nơi để phá các cơ quan, thả bọn phụ nữ cho ra và một mặt đợi chờ tin tức VuAnh đi bắt Minh Phượng.

Về phần Tiêu Minh Phượng từ lúc đương đùa với bọn con gái ởtrong cung Tiêu Dao rồi bắt gặp Lục Bất hòa thượng cùng bọn Viên Tôn sưthái sồng sọc đi vào thì chàng vội vàng nấp vào cơ quan trốn hẳn một nơi để nghe ngóng tin tức. Mãi sau chàng nghe thấy tin ở ngoài đánh nhaukịch liệt và Giải Kim Lôi đã phải bay trốn đi rồi thì chàng cũng lấy làm hoảng hồn kinh sợ biết rằng không thể yên thân ở đó được nữa. Chàng bèn lần theo đường ngầm chuồn ra lối đằng sau quán Tam Tinh, chạy lên LongHổ sơn để toan đi trốn .

Khi chàng ta đi đến chỗ sườn núi, liền đứng dừng lại nhìnquanh nhìn quẩn một tí thì thấy ở đó có một cái ngã ba chia rẽ đường ralàm ba ngả. Chàng nhân nghĩ thầm trong bụng quyết định theo lối conđường hẻm về phía sau núi, rồi qua cánh đồng bằng, đi sang địa hạt tỉnhkhác thì mới tránh thoát được thân.

Chàng nghĩ vậy, bèn săm săm rẽ về con đường hẻm Long Hổ sơn để quay ra phía đồng bằng.

Bất chợt chàng ta đi được một đoạn đường, bấy giờ ước chừngvào khoảng chiều hôm thì chợt thấy có một người trong bụi rậm nhảy ngayra, chắn ngang giữa lối đường đi. Tiêu Minh Phượng ngẩng lên nhìn thìngười ấy chính là Vu Anh, sư đệ của chàng. Chàng bất giác kinh sợ hoảnghốt, đứng thần hẳn người không dám bước đi mà cũng không nói câu gì được nữa.

Vu Anh lúc đó ra dáng nghiêm nghị bảo Tiêu Minh Phượng rằng:

- Vu mỗ vâng lệnh Lục Bất đại sư đứng đón sư huynh ở đây đãlâu lắm rồi, xin mời sư huynh đi theo Vu mỗ về cho đại sư bảo có việc gì ...

Tiêu Minh Phượng nghe nói tới đó có ý tức giận không bằng lòng, bảo Vu Anh rằng:

- Anh không nghĩ đến tình nghĩa anh em từ trước đến bây giờ hay sao?

Vu Anh cười nhạt đáp rằng:

- Cái tình nghĩa từ xưa, đã đành tôi còn nhớ cả. Nhưng nhữnglời sư huynh chém cây dương liễu ở bên cạnh con đường ngoài thành TôChâu mà thề với tôi ngày trước thì tới nay tôi cũng chưa quên...

Tiêu Minh Phượng nghe nói tới đó toát hẳn mồ hôi đứng lặng người ra một lúc, rồi mới cất giọng run run mà nói lên rằng:

- Thôi, bây giờ chuyện cũ ta cũng không nên nhắc đến làm chi ? Chỉ xin Vu huynh nghĩ lại cho cái tôn tự nhà tôi, cả dòng họ Tiêu chỉcó mình tôi nối dõi. Nếu nay lại bắt tôi phải chết thì sau này cái tộicủa tôi lại càng to lắm... Vu huynh nghĩ lại cho tôi, từ nay trở đi,không khi nào tôi còn dám làm càn nữa...

Vu Anh lại nghiêm nghị nét mặt mà đáp lại rằng:

- Điều đó bất tất phải nghĩ làm chi! Ngày trước sư huynh hãmhiếp Chư Ỷ Phương đến nỗi cô ta có mang, rồi Lục Bất đại sư phải đem côta về động Lưu Xuân và người nói rằng cô ta tất đẻ con trai mà dòng dõihọ Tiêu sau này sẽ trông vào đó. Vậy bây giờ sư huynh hãy biết lấy thân, còn việc kế tự sau này, không cần nói nữa.

Tiêu Minh Phượng nghe rõ đâu đuôi như thế, trong bụng nghĩthầm: "Nếu thế thì tính mệnh của ta khó lòng toàn được! Hiện đây, chỉ có một mình Vu Anh đã đành, ta chống nhau với hắn cũng chẳng sợ chi...Nhưng còn Lục Bất hòa thượng người đã đoán biết rằng ta đi qua chốn nàymà đã cho Vu Anh đón đường như thế thì phỏng có khi nào lại để cho tacòn sống thoát được? Vậy trước sau cũng một lần chết, chi bằng ta xửtrước còn hơn..."

Tiêu Minh Phượng nghĩ tới đó, liền hăng hái quả quyết, rútngay thanh kiếm bên mình, lừa lúc Vu Anh không để ý, bèn giơ lên tự đâmvào cổ một nhát rất mạnh đứt hẳn cổ ra, ngã lăn xuống đất.

Vu Anh thấy thế, cũng không cách cứu lại được, chàng nhìn vào xác Tiêu Minh Phượng, thở dài mà nói lên rằng:

- Nếu sư huynh sớm biết nghe lời Vu mổ thì đâu đến nỗi có cái kết quả ngày nay...

Nói tới đó bất giác chàng rân rấn hai hàng nước mắt, tỏ radáng đau xót trong lòng. Đoạn rồi chàng ta chắp cái đầu Tiêu Minh Phượng lại, lấy áo của Tiêu Minh Phượng buộc cho liền lại rồi cõng lên lưng mà quay về Tam Tinh Quán.

Khi về tới cửa quán Tam Tinh thì đã thấy Lục Bất hòa thượng cùng hết thảy mọi người đương ở trong quán đi ra trông ngóng.

Vu Anh bèn đem xác Minh Phượng đến trình Lục Bất hòa thượng và thuật cho mọi người nghe.

Bấy giờ những đám phụ nữ ở trong Tam Tinh quán đều được thả ra cho đi các ngả cả rồi, duy còn có một đống thây người của bọn đồ đệGiải Kim Lôi là còn vất ngổn ngang trong đó Lục Bất hòa thượng bèn saiVu Anh mang xác Tiêu Minh Phượng để cả vào quán Tam Tinh. Đoạn rồi ôngsai đồ đệ kiếm nhiều cây khô cỏ héo, chất xung quanh quán, châm lửa đốtlên. Chỉ trong chốc lát thì ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, khiến cho cáicông trình vĩ đại của Giải Kim Lôi đã từng vất vả trong mấy chục nămtrời, bỗng đã dần dần hóa theo khói lửa. Khi các việc xong rồi, Lục Bấthòa thượng liền cùng bọn Cam nương nương, Vân Trung Hạc Ngụy Chân, NgọcDiện Phật Đại Hóa thiền sư, Lương Hưng Đạo, Viên Tôn sư thái, Vu Anh,Lưu Hướng và Hoàng Vân Nhi, tất cả 8 người lại quay về Lâm gia từ.

Khi về tới nơi thì thấy Lưu Hồng Thái đã ra dáng khỏi hẳnđương đứng thơ thẩn ngoài cửa để đợi. Lưu Hồng Thái thấy mọi người đềucó vẻ hớn hở tươi cười thì đoán chắc là việc đã xong rồi, bèn kéo LưuHướng lại hỏi thăm các chuyện. Lưu Hướng thuật hết đầu đuôi cho HồngThái nghe. Hồng Thái lại càng vui mừng vô hạn.

Sáng sớm hôm sau, Ngụy Chân cùng Hồng Thái liền từ giã mọi người quay về sơn tự, Đại Hóa thiền sư cũng quay về chùa

Phổ Lợi ở núi Thiên Thai, Cam nương nương cùng Viên Tôn sưthái thấy Đại Hóa thiền sư ra về thì cũng theo sang chơi bên chùa PhổLợi mấy hôm rồi mới trở về Vũ Tiến. Âu Dương Vĩnh Minh cùng Lưu Hướnglúc đó cũng từ giã mọi người về đất Lạc Dương. Hoàng Vân Nhi nhân cũngvề quê nhà ở đất Kim Lãng cùng một đường đi với Âu Dương Vĩnh Minh, nênnàng cũng bái từ Lục Bất hòa thượng rồi theo Âu Dương Vĩnh Minh cùng đimột thể. Còn Lương Hưng Đạo thì lại quay về Nhất Nguyên quán ở đất Tương Dương.

Trong bọn đó duy còn Vu Anh thì hiện nay lênh đênh bốn bể. không có quê quán cửa nhà, Lục Bất hòa thượng liền bảo Vu Anh rằng:

- Nhà ngươi hiện nay dẫu muốn về quê, nhưng họ hàng thân thích không có một ai thì cũng chẳng có việc chi cần đến. Vậy nhà ngươi cómuốn theo ta cùng sang Tứ Xuyên một dạo hay chăng?

Vu Anh ra vẻ vui mừng mà đáp ngay rằng:

- Đệ tử được theo đại sư thì còn gì hay hơn nữa ! Nhưng đại sư sang đó định có việc chi, chẳng hay đại sư có cho đệ tử được biết haykhông?

Lục Bất hòa thượng cười ha hả mà đáp rằng:

- Nhà ngươi chắc cũng còn nhớ có đôi vợ chồng người kia, chưađược họp mặt với nhau. Vậy nếu ta không sang đó một phen thì bọn họ cònmong bao giờ có ngày sum họp.

Vu Anh nghe nói nhường như nhớ đến câu chuyện của vợ chồngDiêu Cương ngày trước, chàng bèn vội vàng vâng lời Lục Bất hòa thượngrồi thầy trò quay ra đi thẳng sang mạn Tứ Xuyên để tìm Diêu Cương cùngTấn Từ.