Kiếm Ca

Chương 8: Vắng lạnh bóng hồng nhan



Đêm.

Trong màn mưa tung hoành nghiêng ngả, một bóng đen vô thanh vô tức tựa như tia chớp lướt xuống ca lâu, nhẹ nhàng chạm khẽ vào chuông gió dưới mái lâu vang lên tiếng đinh đương, sau đó lại hạ xuống dưới nhai đạo bên dưới lẹ đến kinh người, rồi tức tốc bỏ chạy thật nhanh.

Nước mưa dày đặc đáp xuống trên người trên mặt, nhưng tựa hồ như không hay biết, gã chỉ muốn chạy trốn và chạy trốn. Gió thét gào bên tai, phảng phất mơ hồ lúc xa lúc gần có ai đó đang cười nhạo chế giễu gã, Phương Chi Giới, ngươi vẫn còn nằm mộng ư? Hãy tỉnh lại đi!

Bỗng nhiên, cảm giác ẩm ướt thấm vào thân mình lạnh không sao diễn tả được, rất nhiều rất nhiều năm về trước, loại cảm giác tịch mịch và thê lương đó lại ùn ùn kéo đến, tựa hồ lại một lần nữa bao bọc lấy gã, không còn đường có thể đi. Thậm chí khuôn mặt tươi cười thân thiết sáng sủa như vậy trong kí ức cũng dần dần biến mất, không sao nhìn thấy được.

“A!” Không biết chạy đến nơi nào, thanh y thiếu niên đột nhiên dừng lại, ngửa mặt lên màn trời đen mù mịt mà thét vang một tiếng, song đáp lại gã chỉ là tiếng sấm từ trên bầu trời mưa dội xuống.

“Đến đây! Đến hết cả đây! Ai sợ?” Ma Cung thiếu chủ cười rộ lên một tràng lạnh lẽo, đối mặt với bầu trời đêm mưa lạnh không ngừng mắng lớn, “Cái gì cũng muốn đoạt về! Cái gì cũng đều không có! Lão trời già, đến đây! Ta giết ngươi, ta giết chết ngươi!”

Gã cười ha hả, đột nhiên dùng sức phóng trường kiếm trong tay lên bầu trời, Anh Hùng kiếm rạch một đường sáng lóa chói mắt, giống như tia chớp từ dưới phóng lên.

“A, Ngươi điên rồi à?” Trong khoảnh khắc thấy trường kiếm rời tay phi lên, bên ven đường dưới mái hiên có một người bật miệng ngạc nhiên hỏi.

Anh Hùng kiếm mang theo tiếng xé gió rạch phá màn mưa, rồi nặng nề rơi xuống, cắm vào tảng đá bên chân gã. Ma Cung thiếu chủ hơi ngỡ ngàng, theo hướng âm thanh phát ra mà quay đầu lại, thấy trong ngôi đình ven đường là một tử y nữ hài thân vận kình trang.

Nghiêm Linh Nhi giữ trường kiếm trong tay, nhìn một màn trước mặt mà kinh nghi bất định, chứng kiến ánh mắt của gã trống rỗng, đột nhiên nàng khẽ cười như trút được một gánh nặng, nàng vỗ tay, “Nếu ngươi thật sự điên, khi ngươi thực sự điên! Vậy thì hết thảy đều sẽ dễ xử lý rồi”.

“Ai nói ta điên?” Ma Cung thiếu chủ thần trí dần dần ngưng tụ, nhận ra thiếu nữ trước mặt chính là kẻ bị bắt làm con tin trên đỉnh Hoàng Sơn, bỗng y cười lạnh, “Dù ta có điên cũng có thể giết chết ngươi, nha đầu còn không nhanh xéo!”

“Ta không đi” Mặc dù đã từng nếm mùi đau khổ trong tay y, Nghiêm Linh Nhi nhìn thấy y, trong mắt lại không hề có chút sợ hãi nào, nàng án kiếm ngạo nghễ nói, “Phương Chi Giới, đêm nay ta tìm ngươi để quyết chiến! Ta ở ngoài hành quán của các ngươi, chờ ngươi đến hơn nửa đêm, ngươi đi đâu vậy? Bổn tiểu thơ không có nhẫn nại nhiều như vậy đâu!”

“Quyết chiến?” Trong mưa, thiếu niên có chút kinh ngạc thấy tử y thiếu nữ khẩu xuất cuồng ngôn, gã không nhịn nổi cười khẩy: “Ngươi không phải ngay cả kiếm cũng không rút ra được hay sao? Sao lại vội vã muốn tìm cái chết như vậy?”

“Muốn chết cũng phải liều mạng lôi ngươi xuống ngựa!” Nghiêm Linh Nhi giương mày hoành kiếm, quả nhiên không có một chút trù trừ, đôi mắt lóe sáng, “Ta đương nhiên biết kém xa ngươi, nhưng đánh một chiêu là được một chiêu, có thể làm tiêu hao nửa thành công lực của ngươi cũng tốt! Tên ma đầu nhà ngươi đừng mơ tưởng ngày mai thắng được Trầm đại ca!”

Khi nói những lời như vậy, thân hình Nghiêm Linh Nhi hơi nhẹ run, hiển nhiên là tâm tình kích động nhưng trong mắt lại có tia sáng kiêu ngạo và tự hào.

“Ha ha... ha ha ha!” Ngẩn người một hồi lâu, Ma Cung thiếu chủ nâng kiếm đứng trong mưa, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt như vậy của Nghiêm Linh Nhi, đột nhiên lại không nhịn được cười, cười đến gập cả lưng, “Tại sao mọi người đều giúp đỡ hắn! Ngươi là vì hắn? Nha đầu ngu ngốc, nha đầu ngu ngốc!.....”

Hiển nhiên là bị tràng cuồng tiếu kỳ quái như vậy làm sững sờ, Nghiêm Linh Nhi thậm chí có chút thẹn quá mà hóa giận, “ba” một tiếng, trường kiếm phạt ngang, nàng nhảy ra khỏi ngôi đình: “Ta ngu ngốc hay không cũng không liên quan đến ngươi! Hiện giờ ta chính là đến để giết ngươi!”

Trường kiếm nhanh chóng đâm tới, Ma Cung thiếu chủ đầu cũng không thèm ngẩng lên, chỉ nghe thế tiến đến, đợi đến khi trường kiếm đâm tới bên người thì nhanh chóng trở tay chụp lấy, liền chụp ngay trúng cánh tay. Thế nhưng trong mắt gã cũng không có nửa tia sát khí, nhìn thích khách, đột nhiên khóe miệng lộ ra ý cười bi thương mà kỳ dị, “Thực buồn cười, có kẻ võ công cao hơn ngươi rất nhiều, nàng ta lại không hề lỗ mãng tìm đến động thủ như người, ngươi thực là nha đầu ngốc ngếch... ngươi cho dù vì hắn mà mất cả tính mạng, trong lòng hắn cũng sẽ không có nửa điểm nhớ đến ngươi”.

“Ai nói vậy?” Ra sức vùng vẫy, Nghiêm Linh Nhi giận bản thân mình vô dụng, nhưng cũng lại ngắt lời phản bác gã, “Trầm đại ca nếu như biết ta chết vì huynh ấy, huynh ấy sẽ rất khổ sở! Còn sẽ nhớ đến một điểm nhỏ nữa! Một điểm đó thôi cũng đã đủ rồi!”

“Vì một điểm nhỏ ấy mà ngươi dùng tính mạng để đánh đổi?” Ma Cung thiếu chủ ngược lại sững sờ, nhìn thiếu nữ trước mặt đang phí sức giãy giụa, trong mắt y lần đầu tiên thu lại vẻ khinh thị, đột nhiên lại cười lớn đẩy nàng ra xa, “Đúng vậy! Đúng vậy! Cũng đủ rồi... vậy cũng đủ rồi!”

Nghiêm Linh Nhi bị đẩy đến lảo đảo ra ngoài ba trượng thì ngã xuống, nhưng khi quay đầu lại thì đã không còn thấy bóng dáng của thanh y thiếu niên đâu. Trong mưa lớn, nàng chán nản vung tay điên cuồng đập lên mặt đất, dùng sức đập đến mức bật máu tươi.

* * * * *

Trạm Bích lâu vốn là danh lâu của Lâm An, soi bóng xuống Tây hồ, đối diện không xa là Bạch Đê, phong cảnh như tranh vẽ, nơi này bình thường hấp dẫn vô số du khách các nơi đến du sơn ngoạn thủy, thế nhưng hôm nay số người đến Trạm Bích lâu lại vượt quá bất kỳ khi nào trước đó.

Các du khách bình thường sớm đã đã tránh đi còn không kịp, bởi vì nhân vật các lộ anh hùng tụ tập đông đúc, sát khí bức người. Trong lâu không ngồi được bao nhiêu người, Chưởng môn các phái đi vào còn kỳ dư những người khác thì chỉ đành đứng ở khoảng đất trống ngoài cửa thành một khoảng đông nghịt.

Ánh sáng sắc lạnh của đao binh chiếu xuống hồ bích thủy, khiến cho người ta nhìn thấy mà trong lòng phát lạnh.

“Sao còn chưa đến? Chẳng lẽ Ma Cung sợ hãi đã bỏ chạy trước rồi sao?” Rất nhanh đã đến giờ Ngọ là thời khắc quyết đấu, nhưng vẫn không thấy người của Ma Cung đến, hào khách giang hồ đã có một vài người không nhẫn nại được, cười khẩy: “Nghe nói Ma Cung thiếu chủ kia là con nít miệng còn hôi sữa, cũng dám khoe khoang khoác lác tỷ kiếm với Trầm đại hiệp!”

“Đúng vậy, Trầm đại hiệp là thiên hạ đệ nhất kiếm, Ma Cung lần này thật sự là ăn no mà muốn tìm cái chết!” Bên cạnh có người ứng thanh, thần sắc mọi người giống như sắp được chứng kiến một vở kịch hay, rục rịch nhốn nháo.

Ngồi trong sảnh đường, Nghiêm lão minh chủ đôi mắt cũng vì lo lắng mà tiều tụy. Không giống với đám hào khách giang hồ thiển cận mà vui sướng kia, các Chưởng môn nhân thập đại môn phái và nguyên lão Giang Hồ Minh đều biết được sự đáng sợ của Ma Cung thiếu chủ, hơn thế nữa đối với trận chiến này cũng không hề nắm chắc, Trầm Tuân nếu như chiến thắng, dĩ nhiên hết thảy đều dễ dàng, vạn nhất nếu Trầm Tuân thất bại, chỉ sợ rằng võ lâm Trung Nguyên sẽ không ai có thể chế trụ được khí diễm của Ma Cung!

Dưới áp lực lớn như vậy, Nghiêm Linh Nhi chỉ muốn khóc, muốn chạy đến bên cạnh Trầm đại ca, cùng đi với y, nhưng dù sao nàng cũng vẫn còn nhẫn trụ được.

Rời xa mọi người, Trầm Tuân thời khắc này đang đứng bên cửa sổ của nhị lâu, chắp tay nhìn mặt hồ xanh biếc trong tiết trời thu mát mẻ, thần sắc bình thản. Bên cạnh y chỉ có một mình Tạ Hồng Ảnh, tố y nữ tử đó mặc dù yên lặng cùng y nhìn phong cảnh một hồi lâu nhưng vẻ mặt không ngừng lo lắng, nếu như Tiểu Giới chết dưới kiếm của Trầm Tuân.... nghĩ đến chỗ đó, nàng không kềm hãm được rùng mình phát lạnh.

“Thời gian qua rất nhanh phải không?” Trầm Tuân đưa mắt nhìn những gợn sóng mùa thu dập dờn bên ngoài, điềm đạm hỏi, “Phương Chi Giới sao vẫn còn chưa đến?”

Đang lúc rút Hồng Nhan kiếm ra, lần cuối cùng giúp y kiểm tra binh khí, Tạ Hồng Ảnh khẽ run tay một chút, lưỡi kiếm cắt vào đầu ngón tay nàng, máu tuôn hồng thẫm.

“Ta đã đến”. Thanh âm của Trầm Tuân vừa mới tiêu thất trong không khí thì bên ngoài đột nhiên có người lẳng lặng đáp một câu.

Trên mái lâu bên ngoài cửa sổ Trạm Bích lâu, thanh y thiếu niên ôm kiếm lâm phong nhi lập, ánh mắt lạnh lùng giống như lần đầu gã xuất hiện.

Trầm Tuân khe khẽ mỉm cười, giơ tay hướng vào bên trong, “Mời”.

Khách xem dưới lâu đều rối loạn bất an, mỗi người đều thấy thanh y thiếu niên xuất hiện trên Trạm Bích lâu giống như tiên ngoại phi tiên. Nhiều cặp mắt vẫn luôn nhìn lên trên lâu như vậy, lại không có một ai nhìn ra người này đến như thế nào, tiếng nghị luận khe khẽ trong đám người lan truyền đi nhanh như gió, mang theo cả nỗi khiếp sợ và khủng hoảng.

Ma Cung thiếu chủ khẽ vươn vai, ôm kiếm lướt vào trong song cửa, lặng lẽ hạ xuống mặt đất vô thanh vô tức.

“Nếu như mọi người đều đã đến, thời giờ cũng vừa đúng lúc, vậy bắt đầu đi”. Nguyên lão các phái trong sảnh đường dưới lâu đều đứng cả dậy, dưới sự đái lĩnh của Nghiêm lão minh chủ, mọi người bước lên lầu, lão nhân trông thấy Ma Cung thiếu chủ, ánh mắt thoáng trầm.

“Được”. Trầm Tuân từ bên song cửa sổ xoay người lại, điềm đạm đáp một câu, đưa mắt nhìn Tạ Hồng Ảnh rồi nhẹ giọng nói, “Tiểu Tạ, đưa kiếm cho ta”.

Bước đến đặt Hồng Nhan kiếm lên tay Trầm Tuân, tố y nữ tử sắc mặt trắng bệch, nàng liếc nhìn thiếu niên trước mặt, trong mắt có thần sắc phức tạp. Gương mặt của Ma Cung thiếu chủ hôm nay cũng trắng nhợt một cách khác thường, hai mắt thâm sâu, có vẻ tiều tụy, chắc là đêm qua gã cũng trải qua một đêm không ngủ được.

Khi thấy Tạ Hồng Ảnh trao Hồng Nhan kiếm cho Trầm Tuân, cánh tay Phương Chi Giới bất giác rung nhẹ, ôm chặt lấy trường kiếm vào ngực.

“Lần này quyết đấu, không chết không dừng, song phương không cần phải kiêng kỵ, cũng không hạn định thời gian, người sống sót xuống khỏi Trạm Bích lâu là kẻ chiến thắng”. Nghiêm lão minh chủ mở miệng tuyên bố, thanh âm trầm ổn, nhưng là dùng nội công truyền ra, nói cho tất cả võ lâm quần hào quan chiến nghe thấy, “Lần quyết đấu này là ân oán cá nhân giữa hai bên, vô luận bên nào chiến thắng, lão hủ đảm bảo người chiến thắng sẽ được bình an rời đi”.

Lần này Phương Chi Giới đơn thân phó ước, nhân mã của Ma Cung không biết đã đi đâu, có mai phục ở vùng phụ cận hay không? Nghiêm lão minh chủ chứng kiến tuyệt đại đa số người quan chiến là nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên, vì tỏ vẻ công bằng nên mới nói một câu như vậy.

Sắc mặt tái nhợt giống như vừa qua cơn bệnh nặng, thế nhưng Ma Cung thiếu chủ chỉ ôm kiếm khẽ cười lạnh, dường như hết thảy đều không để vào trong lòng, ánh mắt cũng không nhìn đối thủ mà lại lặng lẽ nhìn tố y nữ tử ở một bên, mắt không hề chớp, tựa hồ như sợ chỉ nháy mắt là Tạ Hồng Ảnh sẽ liền biến mất.

Mặc dù mang diện sa, nhưng vẫn nhìn ra được vẻ khẩn trương của nàng, nữ tử vốn luôn luôn bình thản và trầm tĩnh lúc này trong mắt lại ẩn chứa ánh quang mang phức tạp, lay động không ngừng, vẫn cứ một mực không liếc nhìn hai người sắp quyết chiến lấy một cái, tay nàng nắm chặt.

Tiểu Tạ tỷ tỷ... Nàng rất lo lắng phải không?

Nếu như ta dùng Thiên Ma Đại Pháp giết chết Trầm Tuân, nàng sẽ rất thương tâm đúng không? Hạnh phúc mà đêm qua nàng vừa mới hy vọng có được, có thể hôm nay sẽ nát vụn... Ca ca ta từng khiến nàng tuyệt vọng mười năm như vậy, mười năm sau, chẳng lẽ ta lại một lần nữa phá tan toàn bộ hy vọng của nàng sao?

Ta đã từng kiên định nói với nàng như vậy, ta quyết sẽ không giống ca ca ta, thế nhưng, lẽ nào ta lại muốn làm ra chuyện so với ca ca ta năm đó càng khiến nàng tuyệt vọng hơn? Không, tuyệt đối không. Ta không thể không phó ước, tỷ tỷ, như chiến thư đã nói, ta nếu như không phó ước thì sẽ là kẻ hèn nhát, làm nhục đến thanh danh của Phương gia.

Nhưng nàng không cần phải lo lắng, máu chảy trên mặt đất sẽ là máu của ta! Sau khi gặp Nghiêm Linh Nhi, ta đã suy nghĩ cả đêm mà ra quyết định này. Nha đầu kia còn có thể làm được như thế, ta chẳng lẽ lại thua kém ả sao?

Ta sẽ rất cẩn thận, rất cẩn thận, sau khi để cho đám người quan chiến được hân thưởng một trường kịch chiến, rồi sẽ không mảy may để lộ ra sơ hở nào mà bại dưới kiếm của y. Sau khi ta bại vong, Anh Hùng kiếm đương nhiên sẽ thuộc về Trầm Tuân, từ nay về sau Anh Hùng Hồng Nhan có thể song kiếm hợp bích.... được rồi.

Tiểu Tạ tỷ tỷ... nàng có từng lo lắng cho ta một chút ít nào hay không? Tiểu Tạ... Tiểu Tạ tỷ tỷ.

Trong nhất thời, trên Trạm Bích lâu, lại xuất hiện trạng thái yên tĩnh đến kỳ lạ.

Bạch y nam tử và thanh y thiếu niên ôm kiếm đứng đối diện, song ánh mắt thủy chung chưa từng giao hội với nhau. Thế nhưng, vào lúc tĩnh lặng như vậy, dường như có một áp lực cực lớn khiến cho trái tim mọi người đang quan chiến như bị bóp nghẹt.

“Vậy, bắt đầu đi”. Trong tĩnh lặng, Nghiêm lão minh chủ ho khan vài tiếng phá vỡ sự yên tĩnh mà tuyên bố, đồng thời vung tay lên, “Đây là ân oán cá nhân, thỉnh những người không phận sự lui xuống khỏi nhị lâu”.

Mọi người phục tùng phân phó của Giang Hồ Minh minh chủ, các vị Chưởng môn, bang chủ đều hối hả thối lui. Tạ Hồng Ảnh sắc mặt trắng bạch, nàng liếc nhìn hai người một lần cuối, ánh mắt sâu thăm thẳm không thấy đáy, song chung vu cũng không nói một lời nào, xoay mình bước đến thang lầu.

“Chư vị xin dừng bước”. Khi quần hùng vừa mới muốn thối lui, Trầm Tuân lại lên tiếng ngoài dự liệu của mọi người, “Ta có lời muốn nói với Ma Cung thiếu chủ, phải nói có sự chứng kiến của chư vị”.

Những người đang muốn thối lui đột nhiên ngẩn người, ngay cả Nghiêm lão minh chủ trong mắt cũng có vẻ khó hiểu không giải thích nổi, ngừng bước quay đầu lại nhìn Trầm Tuân.

Ma Cung thiếu chủ thân hình cũng thoáng chấn động, nhìn bạch y nam tử lớn hơn gã mười tuổi, trong mắt đột nhiên sắc xanh biếc bừng lên, Trầm Tuân muốn nói gì? Mặc dù gã đã thầm hạ quyết tâm nhất định là phải chết, nhưng nếu như đối phương lần nữa khiêu khích làm nhục đến tiền nhân Phương gia, gã cũng tuyệt đối sẽ không dung thứ.

“Trầm Tuân?” Tạ Hồng Ảnh bật ra tiếng hô nhỏ, cho dù là người bạn tương tri như nàng, giờ phút này cũng không đoán ra tại sao trước khi quyết chiến y lại đột nhiên nói như vậy.

Thế nhưng Trầm Tuân lại bình thản nhìn các vị nguyên lão trong Giang Hồ Minh, nơi này cơ hồ tụ tập tất cả thủ lĩnh các đại môn phái có chút danh đầu trên võ lâm, mỗi người thường ngày đều là nhân vật dậm chân một cái là chấn động một phương. Giờ phút này, tất cả mọi người đều có chút nghi hoặc nhìn y.

“Tốt, các vị có mặt ở hiện trường, hy vọng các vị không nghe sót một câu nào giờ khắc này ta nói”. Dưới ánh mắt kinh nghi bất định của mọi người, bạch y nam tử ngược lại cười cười một chút, ánh mắt điềm tĩnh và bình thản, hoàn toàn không giống với người sẽ tức khắc cùng kẻ khác tử chiến, “Có lẽ những lời ta nói với Phương công tử sẽ khiến cho các vị giật mình kinh ngạc, thế nhưng xin hãy nghe cho rõ ràng”.

“Xin nói”. Nghiêm lão minh chủ cặp lông mày nhíu lại, ngay cả người đã quen phong ba bão táp giang hồ như lão cũng không hiểu được ý tứ của Trầm Tuân.

Phương Chi Giới lạnh lùng nhìn y, ánh mắt vẫn tựa tro tàn, không vì chút chuyện bất ngờ này mà dao động một chút nào. Thiếu niên thậm chí không nói một lời, chỉ nhìn đối thủ gật gật đầu, biểu lộ gã đang nghe.

“Phương công tử”, không hề lưu tâm đến thái độ vô lễ của đối phương, đôi mắt của Trầm Tuân thậm chí cũng không nhìn đến Tạ Hồng Ảnh bên cạnh, mục quang của y tập trung trên người thiếu niên, thanh âm bình tĩnh thư thả, “Nửa tháng trước, ta đã hạ chiến thư với các hạ, hẹn các hạ lúc này tại nơi đây quyết chiến một trận kết liễu ân oán, bởi vì trận chiến giữa chúng ta sớm muộn cũng không tránh được, hơn nữa, sớm ngày quyết chiến tối thiểu cũng có thể giúp cho song phương giảm thiểu thương vong máu chảy một chút”.

“Ừ”. Ma Cung thiếu chủ ánh mắt vẫn không ngẩng lên, khẽ ừ nhẹ một tiếng, đối với lời vừa nói cũng có chút gục gặc đồng ý.

Dừng một chút, ánh mắt của Trầm Tuân đột nhiên ngưng định, ngữ khí cũng dần dần nghiêm túc, “Thế nhưng, bởi vì Tạ cô nương mang theo Hồng Nhan kiếm trở về, khiến ta nhận thấy rằng, giữa chúng ta hoàn toàn không phải nhất thiết phải quyết chiến. Hơn nữa, cái nhìn của ta đối với các hạ trước đây hoàn toàn không chính xác, vì vậy đã dùng lời lẽ khá bất kính mà khiêu khích, cho nên, ta lúc này trước mặt các hạ, đồng thời hướng nhân sĩ võ lâm mà tuyên bố rằng: ‘Ta hướng các hạ nhận lỗi, thu hồi lại chiến thư’.”

Lời này y nói ra rất bình tĩnh nhẹ nhàng, ung dung không gấp gáp. Nhưng mấy lời đơn sơ bình thản đó, chúng nhân trên Trạm Bích lâu nghe thấy thì đích thực so với sét đánh còn kinh người hơn. Toàn bộ mọi người, bao gồm cả Nghiêm lão minh chủ đều trợn mắt há mồm.

Chỉ có Tạ Hồng Ảnh thoáng sững sờ, nhưng trong nháy mắt, thần thái trong mắt nàng lại bừng sáng lên, cảm tình phức tạp khó diễn đạt trào dâng trong mắt, nàng nhìn về phía bạch y kiếm khách trong lâu, khe khẽ than, “Trầm Tuân”.

Nghe thấy những lời như vậy, ngay cả người vẫn một mực âm trầm ôm kiếm cúi đầu là Ma Cung thiếu chủ cũng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn đối thủ quyết chiến đứng cách đó không xa, thần sắc trong mắt kịch liệt biến ảo, thâm chí bàn tay đang nắm chặt Anh Hùng kiếm cũng khe khẽ run rẩy.

Gã thế nào cũng không thể nghĩ đến, Trầm Tuân lại nói ra những lời này trước mặt anh hùng trong thiên hạ.

Từ khi biết được chân tướng chuyện tỷ kiếm mười năm về trước và việc đại ca bị chết cho đến nay, gã minh bạch rằng mình đã hận nhầm y, trong lòng cũng không muốn hồ lý hồ đồ cùng Trầm Tuân sống mái như vậy. Thế nhưng cho dù như vậy, ước hẹn của trận chiến này đã được truyền đi khắp thiên hạ, tên đã rời cung, vô phương vãn hồi! Một mặt gã muốn bảo tồn danh dự của gia tộc, mặt khác lại phải bận tâm đến Tiểu Tạ tỷ tỷ... không đường để lui, tối hậu chỉ nghĩ ra được biện pháp duy nhất, đó chính là vứt bỏ tánh mạng của chính bản thân mình.

Gã thế nào cũng không nghĩ đến, thân là Trung Nguyên đệ nhất kiếm khách như Trầm Tuân lại có thể nói ra những lời như vậy trước mặt mọi người trong thiên hạ! Thì ra, y lại có thể là người như vậy... có thể làm được người như vậy.

“Phương công tử, nếu các hạ không muốn hủy bỏ trận quyết chiến này, nhất quyết phải phân thắng bại, vậy thì, ta cũng có thể tự động nhận thua, danh xưng thiên hạ đệ nhất kiếm từ nay về sau thuộc về các hạ”. Chứng kiến vẻ mặt sững sờ xuất thần của thiếu niên, Trầm Tuân khe khẽ lắc đầu, tiếp tục nhượng bộ, “Dù sao, ta sẽ không vì tư oán mà hôm nay cùng với các hạ phải đánh đến một sống một chết, làm người không phạm sai lầm là tốt nhất, nhưng nếu đã biết sai thì không nên tiếp tục sai nữa”.

Không để ý đến xung quanh và tiếng hỗn loạn ồn ào của những người đến quan chiến dưới lầu, bạch y nam tử tra trường kiếm trong tay vào bao, cười cười rồi ném trở lại bên chân Phương Chi Giới, “Bảo kiếm này, vốn dĩ là nhờ các hạ cho mượn, bây giờ ta trả lại cho các hạ”.

“Ngươi!” Bảo kiếm rơi xuống bên chân, Ma Cung thiếu chủ vẫn đang ngơ ngác mới giật mình kinh tỉnh, đưa mắt nhìn Trầm Tuân một cái, trong mắt không biết là biểu cảm gì, “Ngươi... ngươi sao có thể như vậy....”

“Ta bằng vào bổn tâm mà hành sự, không hổ thẹn”. Nhìn thiếu niên sắc mặt tái nhợt trước mắt, Trầm Tuân nhoẻn cười, vẻ mặt lại đột nhiên ngưng trọng, “Tư oán giữa chúng ta hôm nay toàn bộ xóa bỏ, thế nhưng vì tồn vong của giang hồ, nếu các hạ cố chấp vì Đại Quang Minh cung làm tay sai, đồ sát võ lâm Trung Nguyên, Trầm Tuân ta cũng sẽ tuyệt đối không tụ thủ bàng quan!”

“Không sai, ta cũng sẽ không tụ thủ bàng quan”. Tiếng nói thốt ra là giọng của một nữ nhân ở bên cạnh bổ sung, quét ánh mắt nhìn đám người đang nhốn nháo nghị luận xung quanh, nàng lên tiếng: “Hơn nữa, nếu như có người cho rằng Trầm công tử vì nhu nhược mà trốn tránh trận chiến này, Tạ Hồng Ảnh ta sẽ vui lòng dùng kiếm uốn nắn sai lầm của bọn họ”.

Ma Cung thiếu chủ nghe thấy, đột nhiên chấn động.

Tạ Hồng Ảnh ngước nhìn Trầm Tuân, trong mắt tràn ngập niềm sung sướng và kính mộ nhưng khi nàng quay đầu nhìn đám người nhân sĩ thì thầm to nhỏ trên mặt hiện vẻ khinh miệt thì lại vì bảo hộ sự tôn nghiêm của người mình ái mộ mà trong mắt bừng lên sát khí.

Trên lầu dưới lầu, những tiếng nghị luận nhốn nháo và cười nhạo toàn bộ dừng lại, Trâm Hoa Nữ Hiệp Hồng Nhan kiếm mặc dù đã tránh thế mười năm nhưng danh hào và tác phong nói là làm của nàng trong quá khứ cũng còn đủ để chấn nhiếp giang hồ.

Trầm Tuân khẽ thở dài, quay đầu nhìn nàng, trong mắt có chút tiếu ý: Tiểu Tạ, ta cuối cùng đã không phụ niềm sở vọng của nàng, nàng bị cuốn vào dòng chảy rắm rối phức tạp như vậy, nhưng lại tận hết sức lực giải trừ mối cừu hận đã bị đóng kết, không để cho chúng ta tàn sát lẫn nhau. Nàng tiết lộ bí mật mười năm trước để hóa giải cừu hận của thiếu niên kia, tuy là cảnh ngưỡng trong lòng hài tử đối với huynh trưởng có lẽ đã bị tiêu hủy. Hiện tại, đến lượt ta từ bỏ danh dự và tôn nghiêm để loại bỏ tâm ma của hài tử này.

Trong một mảng nghị luận kinh hãi, Trầm Tuân cười cười, y quay đầu đối mặt với thiếu niên hai mươi tuổi: “Phương công tử, nếu như các hạ cho rằng ta nhận lỗi đã đủ, kết quả đã hài lòng như vậy, vậy xin thu hồi Hồng Nhan kiếm, hôm nay đến đây là dừng”.

Nghe xong lời nói đó, Ma Cung thiếu chủ thân hình khẽ run rẩy, sắc xanh biếc như tia chớp xẹt qua trong mắt. Gã nhìn Trầm Tuân, hồi lâu không đáp, bất chợt cúi mình nhặt Hồng Nhan kiếm trên mặt đất lên.

Không đợi mọi người thở ra, Ma Cung thiếu chủ lại vung tay ném Hồng Nhan kiếm vào tay Tạ Hồng Ảnh.

Tạ Hồng Ảnh theo bản năng đưa tay tiếp lấy. Không đợi nàng có phản ứng gì, Ma Cung thiếu chủ lại một lần nữa vung tay lên, cũng lại ném Anh Hùng kiếm trong tay phải ra, rơi vào lòng Trầm Tuân: “Tặng ngươi, ngươi xứng đáng”.

Toàn bộ mọi người trên lầu đều giật mình động dung.

Tạ Hồng Ảnh cũng không kềm được chấn động, nhưng khi nàng quay đầu nhìn ánh mắt của thiếu niên, trong lòng lại kinh hãi, thần sắc của Tiểu Giới mệt mỏi và nhợt nhạt, thậm chí có ý tuyệt vọng thê lương. Nếu nói trước đây trong mắt gã còn có một tia quật cường vĩnh viễn bất phục, tựa như ngọn lửa ẩn ước không tàn lụi, thì bây giờ trong mắt gã chỉ là một mảng tro tàn vô vọng.

“Tiểu Giới”. Nàng không nhịn được bât thốt lên một tiếng, nhưng thanh âm còn chưa rơi ra thì thanh y thiếu niên đã như quỷ mị lướt ra ngoài cửa sổ mà đi, đầu cũng không nghoảnh lại. Gã đã bị bại bởi Trầm Tuân, bại đến triệt để.

* * * * *

Bởi vì hôm qua đã quyết lòng khi phó ước giao chiến sẽ chết, cho nên sáng sớm nay gã đã an bài xong xuôi hậu sự, lệnh Hỏa Dực Băng Lân mang theo nhân thủ của Ma Cung tức tốc ly khai Trung Nguyên, bí mật trở lại Tây Vực, cho nên thời khắc này khi lại tái phát bệnh, trong lữ quán tồi tàn không có một ai ở bên chiếu cố, thiếu niên sắc mặt đã trắng xanh.

Vùng vẫy từ mặt đất đứng lên, thậm chí không kịp vận khí, gã liền đút ngón tay thẳng vào trong đỉnh. “Ti” một tiếng nhỏ vang lên, linh xà bị kích nộ, phóng đến như một tia chớp cắn lấy ngón giữa tay trái gã.

“Khái khái! Khái khái!” Dường như băng hỏa đồng thời xé rách thân thể gã, sắc mặt trắng xanh của thiếu niên càng thêm đáng sợ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn toàn thân gã run rẩy không thể tự kềm chế được, số lần thở gấp càng lúc càng nhiều... có lẽ, thời gian đã đến rồi. Ca ca gã năm đó cũng như thế này mà chết đi ư?

Ma Cung thiếu chủ khe khẽ cười, nhìn máu huyết của bản thân mình một dòng từ đầu ngón tay chảy ra, chui vào trong bụng linh xà. Từ trong bụng linh xà lại lưu chuyển một vòng, đến khi qua trái tim của con rắn thì dần chuyển thành màu hồng tươi rồi chảy ngược lại vào đầu ngón tay thiếu niên, Tiểu Tạ tỷ tỷ nói không sai, đây chính là ẩm trẩm chỉ khát... thế nhưng thỉnh thoảng, cho dù phải uống rượu độc thì cũng tính làm gì?

“Tìm thấy rồi! Tiểu ma đầu đó ở đây!” Đúng lúc gã đang trị thương tới giai đoạn khẩn yếu, ngoài cửa lữ quán đột nhiên có tiếng huyên náo của người ngựa, khí thế hung hãn. Một lời chưa dứt, cửa lữ quán đã bị đá tung, một nam tử cầm kiếm đứng tại cửa, đi theo sau là một đám nam nữ hào khách giang hồ, không dưới hai mươi tên.

“A, thì ra ngươi trốn ở nơi này, có đoán rằng sẽ bị chúng ta tìm ra không!” Phương Chi Giới ngẩng đầu lên, nhận ra đó là Chưởng môn Thanh Thành phái Hạ Thiên Tinh, kẻ đứng sau lưng y lại chính là người đã từng bại dưới tay gã, Nga Mi Diệu Tuyệt sư thái.

Đã biết vị Ma Cung thiếu chủ này võ công lợi hại, mỗi người đều như lâm đại địch, nhưng hôm nay vừa mới nghe được tin tức, nói rằng nhân thủ Ma Cung đã rút lui khỏi Trung Nguyên, ma đầu này rơi lại một mình, mọi người nào chịu bỏ qua cơ hội tốt đến thế này. Lúc này thấy thần sắc bệnh nhược của thiếu niên, mỗi người đều mừng rỡ khôn cùng.

“Tiểu ma đầu, nạp mạng đi!” Diệt Tuyệt sư thái bị bại dưới kiếm của tiểu nhi miệng còn hôi sữa này, đệ tử Nga Mi tử thương hơn một nửa, lúc này cũng không nhẫn nại được, quát lên một tiếng giận dữ rồi tuốt kiếm đâm tới, theo bản năng gã nâng mộc đỉnh lên ngăn cản, thế nhưng hàn lãnh cùng sí nhiệt trên mình dường như lại đang xẻ gã ra thành hai nửa, cánh tay run rẩy vô pháp để nâng mộc đỉnh lên, cảnh tượng trước mắt cũng đã là một mảng mơ hồ chợt xa chợt gần, ủ rũ ngã gục xuống đất.

“Sát” một tiếng, mộc đỉnh bị Diệu Tuyệt sư thái chém thành hai mảnh, linh xà bị kinh động, phi ra như chớp, đớp vào ngón tay cái của lão ni. Diệu Tuyệt sư thái kinh hô một tiếng, biết được lợi hại, lập tức không chút nghĩ ngợi, liền một kiếm chém rụng ngón tay cái!

“Sư thái cẩn thân!” Hạ Thiên Tinh cũng quát lên một tiếng lớn, mắt thấy linh xà vẫn còn cắn mẩu ngón tay không chịu buông ra, lão quyết định thật nhanh, cầm lấy chiếc chặn giấy trên bàn đập linh xà nát bấy. Đệ tử hai phái đều tranh nhau xông vào, vây chật kín bên trong một con kiến cũng không lọt qua. Diệu Tuyệt sư thái giận dữ cực điểm, không thèm quản đến việc sẽ mất hết phong độ tông sư mà giết chết một người vô lực phản kháng, một kiếm liền nhằm cần cổ thiếu niên chém tới.

“Dừng tay!” Lưỡi kiếm chỉ còn cách bên cổ nửa tấc, đột nhiên từ trong không có một luồng sáng lạnh tập kích đến, Diệu Tuyệt sư thái chỉ cảm thấy tay chấn động, luồng sáng màu trắng lướt qua, trường kiếm trong tay đã bị chém gãy một đoạn ngọt sớt, “Đinh”, bạch quang đâm vào trên vách, khe khẽ dao động, huyễn xuất vạn ngàn thanh ảnh.

“Anh Hùng kiếm!” Nhìn thấy rõ ràng thần binh hoành không mà đến, đệ tử hai phái không kềm được bật thốt kinh hô.

Y mệ phá không, bóng người song song lướt vào. Trầm Tuân nhổ Anh Hùng kiếm vừa mới phóng ra rồi hồi thân nhìn đám người Giang Hồ Minh, ánh mắt lãnh đạm: “Có ta ở đây, các ngươi không giết y được”.

Thấy phía sau bạch y nam tử, Tạ Hồng Ảnh vội vàng cúi mình nâng thiếu niên đã hôn mê dậy, Diệu Tuyệt sư thái và Hạ Thiên Tinh chần chừ trao đổi với nhau ánh mắt nghi ngại, trầm giọng trách hỏi, “Trầm thiếu hiệp, mặc dù lão ni kính ngươi cách làm người thường ngày, thế nhưng hôm qua vô duyên vô cớ trước mặt người trong thiên hạ hướng ma đầu này xin lỗi nhận thua, hôm nay lại trăm phương bảo hộ cho hắn, đó là ý tứ gì! Chẳng lẽ người muốn cùng một giuộc với loại tà ma ngoại đạo này hay sao?”

“Không cần phải giải thích với các ngươi”. Trầm Tuân chỉ lãnh đạm cười, ánh mắt có ý khinh thường, “Hạ thủ với một người không còn lực phản kháng, chỉ các ngươi mới làm được”.

“Trầm thiếu hiệp, đối với loại tà ma này không thể nương tay được!” Hạ Thiên Tinh trong lòng biết rõ, hai người trước mắt võ công cao tuyệt, nếu như động thủ thật sự không đánh lại, chỉ có thể dựa vào lý lẽ, “Hôm nay nếu vì lòng nhân mà để cho hắn chạy thoát, ngày sau võ lâm không biết sẽ phải chết bao nhiêu người nữa!”

“Trầm mỗ đã nói qua, y ngày sau nếu còn gây họa hại giang hồ, tại hạ nhất định toàn lực ngăn cản, thế nhưng hôm nay các ngươi muốn giết y thì cho dù là thập đại môn phái cùng kéo đến, ta và Tiểu Tạ cũng quyết không giao y ra”. Trầm Tuân trong tay nâng Anh Hùng kiếm, mũi kiếm chỉ xuống đất, thế nhưng mục quang lại tỏa sáng như tuyết, “Trầm mỗ không muốn cùng hai vị đối địch, bất quá hai vị cũng ngẫm nghĩ lại xem, bằng vào sức liên thủ giữa ta và Tạ cô nương, muốn bảo vệ vỏn vẹn có một người, chỉ sợ cũng không có khó khăn?”

Diệu Tuyệt sư thái trên khuôn mặt già héo hằn lên nét phẫn hận, nhưng Hạ Thiên Tinh kéo bà lại, lão khẽ lắc lắc đầu: Với sức một mình Trầm Tuân, bây giờ giang hồ đã hiếm tìm được đối thủ, lại có thêm Tạ Hồng Ảnh, mà nghe nói tạo nghệ võ công không hề kém y, Anh Hùng Hồng Nhan song kiếm hợp bích, chỉ sợ cho dù Chưởng môn thập đại môn phái liên thủ cũng vô pháp ngăn trở.

“Trầm Tuân, Tiểu Giới không xong rồi. Đừng nói nhiều nữa, chúng ta nhanh đi thôi!” Nữ tử sau lưng nâng thiếu niên dậy, ngón tay sờ vào cổ tay gã, cảm giác trong cơ thể đối phương có luồng khí như muốn nổ tung ra, Tạ Hồng Ảnh sắc mặt trắng nhợt, gấp gáp thúc giục.

“Được”. Trầm Tuân gật đầu, nhưng cũng không quay đầu lại, “Tiểu Tạ, nàng mang đệ ấy theo cửa sau mà đi, ta sẽ đến ngay”.

Thấy nữ tử đã dìu thiếu niên đang hôn mê đi khỏi, Trầm Tuân vung kiếm lên, “Xoẹt...” một tiếng, mũi Anh Hùng kiếm đã rạch một đường trên sàn lầu, lưu lại một vết thật dài trên ván sàn. Trầm Tuân quay người rời đi, nhưng thanh âm lại không có chút sát khí nào, “Các vị xin dừng bước, nếu bước quá vạch giới hạn đó, đừng trách Trầm mỗ không khách khí”.

Có đệ tử Thanh Thành không phục ngữ khí cao ngạo như vậy, thấy y đã quay mình liền rướn người đuổi theo. Cước bộ vừa mới đạp quá vạch giới hạn kia thì dường như có một lợi khí vô hình đâm trúng khiêu hoàn huyệt, mấy tên đệ tử đó kêu lên một tiếng tức thì liền đổ sụp xuống mặt đất.

Tất cả người trong phòng trơ mắt nhìn bạch y nam tử ung dung rời đi, không biết là bị điều gì chấn nhiếp mà không có một ai dám lướt qua vạch giới hạn lấy một gang tấc!

“Làm thế nào bây giờ! Hai người bọn họ, không ngờ lại dám làm như vậy!” Chờ sau khi không còn nhìn thấy thân ảnh của Trầm Tuân đâu, Diệu Tuyệt sư thái phẫn hận lên tiếng: “Căn bản là giúp đỡ Ma Cung đến đối phó với Giang Hồ Minh chúng ta! Ta đi tìm Nghiêm lão minh chủ bình xét chuyện này! Không phát giang hồ lệnh bắt ba tên đó lại là không được!”

“Không sai, chuyện này truyền đến giang hồ, xem người trong hiệp đạo còn dung được bọn chúng không!” Hạ Thiên Tinh vì che giấu thái độ hèn nhát vừa rồi của mình nên cũng hung hăng ném ra một câu, “Mạt Lăng công tử thứ gì chứ, Trâm Hoa nữ hiệp thứ gì chứ! Căn bản là cùng một bè ô hợp với đám Ma Cung”.