Kích Ái Tiểu Thần Phụ

Chương 7



Diệp Phương Diêu đã tốt nghiệp đại học bốn năm.

Bởi vì lòng ghen tị cùng ham muốn chiếm giữ điên cuồng của chủ nhân mà Diệp Phương Diêu dù đã tốt nghiệp một trường đại học danh giá cũng chưa từng có cơ hội làm việc trong xã hội.

Đương nhiên, điều đó cũng không có nghĩa cậu chỉ là con mọt gạo ở nhà ăn không ngồi rồi.

“Diệp chủ nhiệm, đây là sản phẩm mới phát hành, ngài xem qua một chút.” Cách Nỉ cung kính đem một đống thứ hiếm lạ cổ quái đặt lên bàn cậu.

Đúng vậy, tự nhận là thiên hạ đệ nhất anh tuấn tiêu sái – Diệp đại linh mục( __”____ anh ở lâu vs ck lây nhiễm thật nặng), công việc trước mắt chính là phụ trách quản lý bộ phận nghiên cứu đống sextoy kiêm đạo cụ SM của “Câu lạc bộ muốn làm muốn làm”.

Ô… Chúa trời nhân từ, con không phải sa đọa mà là bị ác ma kia bức bách, đây thật sự không phải ý nguyện của con a…

“Đây là cái gì?” Diệp Phương Diêu bất đắc dĩ cầm lên một vật hình dạng kì quái.

“Ách, đây là tâm huyết mới nhất của bộ phận nghiên cứu năm nay “Ái đích tiểu bạch tuộc” ( O_o)

“Cái gì? Bạch tuộc? Công ty chúng ta khi nào đã bắt đầu bán hải sản?” Diệp Phương Diêu ngạc nhiên hỏi.

“Hắc hắc, để chủ nhân nói rõ cho.”

Một nam nhân cao lớn cà lơ phất phơ đi đến.

“Không cần nói cho ta biết, “sinh vật” quỷ dị này lại là chủ ý thối chủ ngươi?” Diệp Phương Diêu bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã.

“Đúng vậy, Diệp linh mục, cậu cũng thật hiểu lão Đại nha, đây là ngài ấy yêu cầu bộ phận nghiên cứu đặc biệt thiết kế. Cậu cũng biết, lão Đại của chúng ta không dễ dàng ra tay, vừa ra tay tuyệt đối là phát minh không bao giò có (vô tiền khoáng hậu)!” Cách Nỉ cực kỳ nịnh nọt nói.

“Hừ, ta thấy là biến thái chưa từng có mới đúng.” Diệp Phương Diêu hừ lạnh một tiếng.

“Giỏi, tiểu nô lệ lâu lắm không được chủ nhân dạy dỗ thì phải? Dám mắng ta biến thái? Hừ, hôm nay chủ nhân ta sẽ cho em biết sự lợi hại của tiểu bạch tuộc!” Tần Chấn Dương hắc hắc cười lạnh.

“Ngươi… Ngươi muốn làm gì? Nơi này còn có người a.” Diệp Phương Diêu nhìn về phía Cách Nỉ cầu cứu.

“Tôi không phát hiện. Tôi không nhìn thấy cái gì cả.” Cách Nỉ thực không nghĩa khí che mắt lại. “Lão Đại, Diệp linh mục, các người chậm rãi nghiên cứu sản phẩm mới, tôi còn có việc phải đi trước. Hẹn gặp lại!”

Cách Nỉ vô cùng thức thời mà chuồn mất.

“Ngươi đúng là loại người không có dũng khí!” Diệp Phương Diêu tức giận mắng to sau lưng hắn.

“Tiểu nô lệ mắng đủ chưa? Còn không lại đây xem sự lợi hại của tiểu bạch tuộc.”

“Hắc hắc… Chủ nhân ta rất mẫn cảm với hải sản, ngươi tự mình từ từ hưởng dụng đi.” Diệp Phương Diêu vừa nói vừa đi về phía cửa.

“Muốn trốn? Không có cửa đâu.” Tần Chấn Dương một tay kéo cậu vào trong lòng.

“Ô… Chủ nhân… Ta thật sự không muốn ăn hải sản…”

“Như vậy a, có thể, chúng ta đổi món khác. Em thấy “Ái đích tiểu công kê” được không, cắm vào phía sau còn có thể kêu. Thích không?”

Biến thái mới có thể thích! Ô…Tên ác ma này!

“Ân không cần, chủ nhân, ta cũng không thích ăn gà.”

“Không được, tiểu nô lệ rất kén ăn, nếu quá gầy, chủ nhân sẽ đau lòng.”

“Hắc hắc, ở nhà chủ nhân là lớn nhất, về lí nên để chủ nhân thưởng thức trước. Còn dư… thì sẽ đến ta.”

Căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, để tránh nỗi khổ thân xác, Diệp đại linh mục cũng phi thường biến chất mà nịnh nọt.

“Không được, hai cái chọn một, bằng không thì ăn cả hai.”

“Không cần, ta không chọn, ngươi đừng lại đây.”

Rinh… rinh…

Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên. Cắt ngang vui đùa ầm ĩ giữa hai người.

“Alô.” Tần Chấn Dương không kiên nhẫn tiếp điện thoại.

“Lão đại không tốt rồi! Không thấy lão phu nhân đâu cả!”

###

Bầu trời trong xanh đột nhiên nổi một tiếng sấm, dường như báo trước một điều gì đó…

Nhận được điên thoại của Cách Nỉ, Tần Chấn Dương và Diệp Phương Diêu nóng như lửa đốt vội vã chạy như bay đến bệnh viện.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mẹ ta đâu? Nói rõ ràng!” Tần Chấn Dương chạy vào phòng bệnh, không biết nặng nhẹ nắm chặt cánh tay Cách Nỉ.

Mẹ của Tần Chấn Dương Alice đã nằm trên giường bệnh nhiều năm.

Từ vài năm trước họ đã dọn đến trấn nhỏ này, hắn bí mật chuyển mẹ đến bệnh viện lân cận để tiện cho việc chăm sóc.

Trong bảy năm qua tình trạng của bà không phải quá ổn định nhưng cũng không tính là quá xấu.

Không nghĩ tới bây giờ lại phát sinh chuyện kì lạ như vậy.

“Lão đại, tôi cũng vừa mới được bệnh viện thông báo. Bọn họ phát hiện giường bệnh trống không, người rốt cuộc đã đi đâu thì không ai biết, bọn họ cũng không rõ. Thật sự là một đám ngu ngốc! Vốn bọn họ muốn báo cảnh sát, nhưng ta đã ngăn cản.”

“Đúng, không thể báo cảnh sát.” Ở giang hồ lăn lộn nhiều năm Tần Chấn Dương căn bản không tín nhiệm cảnh sát.

Hơn nữa trực giác cho biết việc này không đơn giản như vậy, tuyệt đối không phải bắt cóc đơn thuần.

Nếu hắn phán đoán đúng, chủ mưu vụ này hẳn phải là… ( còn ai trồng khoai đất này >”<)

Diệp Phương Diêu ngay lúc đó cũng nghĩ tới.

“Chủ nhân… Chẳng lẽ việc này có liên quan đến gia tộc Alderaan sao?”

Thân thể hơi run rẩy, tránh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ vẫn bại lộ hành tung?

“Đừng sợ, có ta ở đây.” Tần Chấn Dương nắm chặt tay cậu.

“Bọn họ… có thể tổn thương đến mẹ không?” Trong lòng Diệp Phương Diêu đã sớm đem mẹ của chủ nhân trở thành mẹ của mình.

“Ta không biết…” Tần Chấn Dương tâm cũng loạn như ma.

“Ta rất sợ…” Diệp Phương Diêu rất sợ sẽ phát sinh bi kịch không thể vãn hồi, trong tâm càng không ngừng cầu nguyện.

Chúa trời nhân từ, van cầu người rủ lòng từ bi, ngàn vạn lần không thể làm người mẹ đáng thương của chúng con tiếp tục có bất cứ thương tổn gì.

Tần Chấn Dương làm sao không sợ hãi, nhưng hắn biết chỉ có tỉnh táo mới có cơ hội cứu mẹ của mình.

“Cách Nỉ, cậu ở lại bệnh viện cẩn thận điều tra dấu vết để lại, cậu phải tự đảm bảo an toàn, chúng ta về công ty trước.”

“Vâng, lão Đại, ngài cùng Diệp linh mục cũng phải cẩn thận.”

“Nơi này liền giao cho cậu, nếu cần thì điều người bên Chicago đến hỗ trợ.”

“Đã biết, lão Đại, tôi sẽ xử lí, ngài yên tâm.”

“Ừ.”

Tần Chấn Dương lôi kéo Diệp Phương Diêu rời khỏi bệnh viện.

Dọc đường đi sắc mặt nam nhân tái nhợt, không mở miệng nói một chữ.

Diệp Phương Diêu nhìn thấy tâm như đao cắt, rốt cuộc nhịn không được mà khóc ra. “Ta đi cầu ông nội… Ta có thể quỳ xuống cầu ông…”

“Đứa ngốc. Cũng chưa xác định có phải gia tộc Alderaan làm không, em gấp cái gì?”

Lời tuy như thế, nhưng trong lòng hai người kỳ thật đều hiểu được, trừ bỏ bọn họ, ai sẽ bắt cóc một nữ nhân nhược bệnh?

#######

Mấy ngày tiếp theo, Alice vẫn bặt vô âm tín.

Nàng tựa như bốc hơi, không lưu lại chút dấu vết.

Diệp Phương Diêu lặng lẽ trộn thuốc ngủ vào canh mang cho vị chủ nhân đã nhiều ngày không nhắm mắt.

Vuốt ve gương mặt tiều tụy của nam nhân, Diệp phương Diêu đau lòng không ngớt, không biết làm sao cho phải.

Làm thế nào bây giờ? Rốt cuộc là nên làm cái gì bây giờ?

Chúa Trời nhân từ, gia tộc Alderaan đã tạo ra nhiều nghiệp trướng lắm rồi, van cầu Người đừng để bọn họ mắc thêm nhiều lỗi lầm nữa…

Cốc cốc.

“Diệp linh mục, là ta.” Ngoài cửa phòng truyền đến âm thanh của Cách Nỉ.

Kỳ quái, đã trễ thế này, Cách Nỉ đến đây làm gì? Chẳng lẽ có tin tức của mẹ?

Diệp Phương Diêu vội mở cửa phòng. “Cách Nỉ, chuyện gì?”

“Vừa có phong thư để trên cửa sổ, người nhận là thiếu gia gia tộc Alderaan.”

“Cái gì? Mau. Cho ta xem!”

“Là bọn họ!” Bọn họ rốt cuộc có hành động!

Diệp Phương Diêu vội đoạt lấy phong thư trên tay Cách Nỉ, lo lắng xé ra.

Rất nhanh đọc thư, đọc đi đọc lại từng lời.

“Thế nào? Trong thư viết cái gì?” Cách Nỉ lo lắng hỏi.

“Là ông nội… mẹ quả nhiên nằm trong tay ông ta. Ông ta muốn gặp ta cùng chủ nhân.” Trong mắt Diệp Phương Diêu tràn đầy thống khổ.

Tia hy vọng cuối cùng đã tan biến… Cậu đã hy vọng thật nhiều thật nhiều không phải ông nội làm…

“Được, tôi lập tức thông báo cho lão Đại. Chúng ta tất cả cùng đi.” Cách Nỉ vội vàng đáp.

“Không được!” Diệp Phương Diêu cắn chặt răng, âm thầm hạ quyết định. “Một mình ta sẽ đến đó. Các ngươi không được đi.”

“Diệp linh mục, cậu điên rồi?” Cách Nỉ không dám tin nhìn cậu.

“Ta không điên… Đây là cạm bẫy! Là cái bẫy ông nội bày ra để giết chủ nhân! Mẹ chẳng qua cũng chỉ là con mồi thôi. Nhưng ta không phải, ta dù sao cũng là cháu của ông ta, trên người có chảy dòng máu của gia tộc Alderaan, ông ta sẽ không xuống tay với ta. Ta sẽ nói chuyện với ông nội, cầu xin ông ta thả mẹ trở về.”

“Cậu quá ngây thơ rồi! Điều này tuyệt đối không được!” Cách Nỉ kiên quyết phản đối.

“Cách Nỉ… Ngươi có biết ta thương hắn không?” Diệp Phương Diêu quay đầu nhìn nam nhân trên giường thật sâu sắc, trong mắt lộ vẻ ôn nhu.

“Đương nhiên là biết, mọi người đều nhìn thấy.”

Đại thiếu gia tôn quý của gia tộc Alderaan vì sao lại khăng khăng cùng lão Đại bỏ trốn, đương nhiên là bởi vì sức mạnh của tình yêu.

“Vậy ngươi hẳn là biết, vì hắn ta có thể bỏ qua hết thảy. Cho nên ta tuyệt đối không nhìn hắn đi vào chỗ chết!” Trong mắt Diệp Phương Diêu lóe lên kiên định.

“Diệp linh mục…”

“Yên tâm, ta sẽ rất nhanh chóng cứu mẹ bình an trở về. Ngươi ngàn vạn lần không cần kinh động lão Đại của các ngươi. Biết không?”

“Tôi vẫn lo lắng… Chi bằng để tôi lén theo phía sau cậu.” Cách Nỉ lo lắng nói.

“Trong thư ông nội đã nói, chỉ cần có người thứ ba không phải ta và chủ nhân xuất hiện, ông ta sẽ giết mẹ, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy. Được rồi. Đừng chậm trễ nữa, thời gian hẹn cũng sắp đến, ta phải xuất phát.”

_______________________

Chỗ hẹn kà một khu cảng.

Tối nay ánh trăng mờ mịt.

Chỉ có chút ánh sáng mông lung của dãy đèn đường bên bờ biển mờ ảo.

Bến cảng yên tĩnh không có một bóng người nhẹ nhàng truyền đến âm thanh rì rầm của sóng biển.

Diệp Phương Diêu cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh.

Cậu biết, cậu cũng đang bị theo dõi.

Một bóng người từ phía sau ập đến, Diệp Phương Diêu đột nhiên xoay người.

“Là bà?”

Khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của Riley phu nhân lộ ra ý cười nhạt “Thiếu chủ biệt lại vô dạng a.”

Diệp Phương Diêu chán ghét nhíu mày “Ông nội đâu?”

“Công tước bị bệnh nhẹ, bởi vậy dặn ta toàn quyền xử lí.”

“Hừ, bớt sàm ngôn (lời thừa) đi. Đem mẹ ta giao ra đây.” Diệp Phương Diêu bất động thanh sắc (mặt không biến sắc) quan sát phía sau bà ta, muốn nhìn có bóng dáng của mẹ hay không.

“Mẹ?” Riley phu nhân nghi hoặc hỏi.

“Không cần giả bộ, ta nói chính là Alice, người đàn bà đáng thương bị bà bắt cóc!”

“Đường đường là người thừa kế gia tộc Alderaan lại gọi một mụ đàn bà thấp hàn là mẹ? Thiếu chủ, ngài điên rồi phải không?” Riley phu nhân cuồng loạn hô to.

“Không cho phép bà mắng người thấp hèn!”

Trong lòng ta, người đà bà tâm địa rắn rết này mới là tiện nhân!

Tuy rằng rất muốn mắng lại, nhưng Diệp Phương Diêu biết cậu không thể làm mụ đàn bà xấu xa này tức giận, dù sao mẹ vẫn còn trong tay mụ.

“Ta ra lệnh cho bà, lập tức mang người giao cho ta.”

Riley phu nhân không có trả lời ngay lập tức, chỉ lạnh giọng hỏi: “Nam nhân kia vì cái gì chưa tới? Trong thư đã viết rõ ràng, Thiếu chủ phải đến cùng hắn.”

“Hắn không cần đến, chỉ cần mình ta là có thể giải quyết.”

“Hừ, Thiếu chủ muốn bảo vệ hắn? Cũng tốt, chỉ cần Thiếu chủ đáp ứng một điều kiện của ta, ta sẽ để lại tiện nhân kia.”

Tuy biết rõ nữ nhân tâm địa độc ác này tuyệt sẽ không đưa ra điều kiện tốt đẹp gì, nhưng Diệp Phương Diêu vẫn phải miễn cưỡng hỏi “Điều kiện gì, bà nói đi.”

“Rất đơn giản, chỉ cần ngài theo ta đi, rời xa người kia, trở lại Alderaan, ta sẽ trả lại bà ta. Gia tộc Alderaan chúng ta tôn quý như thế, tuyệt không thể có người có quan hệ với dân đen!”

Tuy yêu cầu của nàng đã được dự liệu trước, nhưng trong tâm Diệp Phương Diêu vẫn không ngừng toát ra lương ý (hình như là cảm giác lạnh (). “Bà… Bà để ta trông thấy người có việc gì hay không trước, khi đó ta mới trả lời.”

“Tốt.”

Riley phu nhân vỗ tay, cửa container phía sau mở ra.

Alice bị hai người vạm vỡ mang súng canh giữ. Bà nhắm mắt ngồi trên ghế, hai tay cùng hai chân đều bị trói chặt, dường như mất đi ý thức.

Diệp Phương Diêu thấy thế vội vàng xông về phía trước.

Cẩn thận sờ sờ, may mắn còn nghe được mạch cùng tim đập.

“Mẹ, mẹ.” Diệp Phương Diêu lay nhẹ bà, Alice vẫn không có phản ứng gì. “Các ngươi đã làm gì với bà? Vì cái gì bà vẫn bất tỉnh?”

“Hừ, coi như mụ vận cẩu (số chó __”___ vậy mụ số gì???), ta chỉ cho mụ ăn chút thuốc ngủ mà thôi. Được rồi, Thiếu chủ, người ngài cũng đã xem, hiện tại cũng nên trả lời ta, có đáp ứng điều kiện của ta hay không?”

“Ta…” Ngay tại thời điểm Diệp Phương Diêu muốn kéo dài thời gian trả lời.

“Có người đến đây!” Một gã vạm vỡ lớn tiếng cảnh cáo, chạy đến bên Riley phu nhân bảo vệ.

Một chiếc xe thể thao màu đen phi như bay đến, kít một tiếng dừng lại trước mặt bọn họ, một loạt động tác thực hiện đồng thời bất quá chỉ vài giây ngắn ngủi.

Diệp Phương Diêu nhìn thấy con xe trước mặt, tâm lại lạnh phân nửa!

“Đừng lại đây!” Diệp Phương Diêu hướng nam nhân hô to.

Cách Nỉ cái đồ ngu ngốc nhà ngươi! Biết rõ là cạm bẫy, vì cái gì còn để hắn đến? Ngươi rốt cuộc bảo hộ lão Đại của ngươi như thế nào?!

Nam tử thân hình cao lớn từ trên xe bước xuống, khí thế kinh người hướng bọn họ đi đến.

“Ngươi đi mau! Van cầu ngươi.” Diệp Phương Diêu chạy lên phía trước giữ chặt hắn.

“Câm miệng! Ngươi bỏ lại ta trộm tới đây, trở về ta tính với ngươi!”Tần Chấn Dương hất tay cậu ra phẫn nộ nói.

“Hừ, ngươi đồ cặn bã này rốt cuộc cũng đến.” Riley phu nhân khinh bỉ nhìn hắn.

“Ta đúng theo ước định đến đây, bà lập tức thả bọn họ rời đi.” Tần Chấn Dương lạnh lùng nhìn kỹ nữ thối tha này, căn bản lười cùng mụ nói lời vô nghĩa.

“Tiến đến lục xoát người hắn.” Riley phu nhân chỉ thị.

“Vâng” Một tên thô kệch đi ra phía trước, cẩn thận kiểm tra Tần Chấn Dương từ đầu tới chân một lần. “Báo cáo phu nhân, không có vũ khí.”

Tốt lắm, tuy rằng thoạt nhìn không có não, nhưng coi như có khí phách. Thiếu chủ,hiện tại mọi người đã đến đông đủ, ngài coi như trước mặt hắn nói rõ ràng, rốt cuộc ngài có muốn theo ta quay về gia tộc Alderaan không?” Riley phu nhân bước tới gần.

“Ta…” Nhìn thấy hai khẩu súng thay nhau chỉ vào mẹ con chủ nhân yêu dấu, Diệp Phương Diêu hoàn toàn rối loạn, căn bản không biết phải trả lời thế nào.

“Bà đừng mơ tưởng! Cậu không có khả năng cùng bà đi.” Tần Chấn Dương nói chắc như đinh đóng cột.

“Ta đang hỏi thiếu chủ của nhà ta, không có phần ngươi xen mồm!”

“Cậu ta là người của ta, chỉ có ta có thể quyết định!”

“Câm miệng! Câm cái miệng bẩn của mày lại! Thiếu chủ của chúng ta cùng loại người do kỹ nữ nuôi dưỡng không có quan hệ gì! Ta hôm nay nhất định dẫn cậu ta đi!” Riley phu nhân điên cuồng réo to.

“Muốn ta nhìn cậu ta đi, trừ khi ta chết!” Trong đôi mắt thâm sâu khó lường của Tần Chấn Dương đã hiện ra thịnh nộ.

“Vậy cặn bã mày đi chết đi.” Riley phu nhân đột nhiên đoạt súng trong tay bảo tiêu, hung hăng bắn vào người hắn một phát.

Hết thảy phát sinh quá nhanh, không ai dự đoán trước được Riley phu nhân sẽ khinh địch như vậy mà nổ súng.

Diệp Phương diêu chỉ nghe đoàng một tiếng, chủ nhân yêu dấu ngay trước mặt cậu ngã xuống. Trước ngực nhiễm hồng một mảng.

Chấn động toàn thân, hồn phi phách tán – hồn vía lên mây, Diệp Phương Diêu vọt về phía nam nhân, yết hầu phát ra tiếng kêu thảm thiết –––

“Ô… A… A…”

Tiếng khóc đã sớm tan biến…

Diệp Phương Diêu quỳ rạp xuống đất, ôm chặt lấy người yêu đã mất đi ý thức.

“Thiếu chủ, chỉ cần ngài hiện tại theo ta đi, ta sẽ để cho mẹ con bọn họ một con đường sống. Nếu không–––” Riley phu nhân không chớp mắt lập tức lãnh huyết bồi thêm một phát lên đùi nam nhân –––

“Không –––! Không được giết hắn!” Diệp Phương Diêu khóc thất thanh, tứ chi đồng thời quay lại quỳ gối trước mặt nữ nhân, nắm chặt tay nàng, “Ta cái gì đều đáp ứng bà! Cái gì cũng đều đáp ứng bà! Bà mau buông tha hắn! Để cho ta đưa hắn đến bệnh viện, van cầu bà van cầu bà!”

Riley phu nhân nhìn đến huyết thống tôn quý của gia tộc Alderaan vì một tạp chủng thấp hèn quỳ trên mặt đất cầu xin bà, ghen ghét chôn giấu nhiều năm rốt cuộc không thể che giấu!

“Vì cái gì ngươi cùng Chuck đều giống nhau! Vì cái gì các ngươi đều phải che chở tiện nhân kia! Vì cái gì, vì cái gì a… a…”

Riley phu nhân giống như phát điên, không ngừng hét chói tai, đột nhiên bỏ tay cậu ra, xoay người bắn một phát súng vào Alice!

“Đừng!” Diệp Phương Diêu khóc lớn, “Đừng tiếp tục tổn thương bọn họ! Van cầu bà! Để cho ta đưa bọn họ đi bệnh viện! Ta cùng bà đi! Ta lập tức cùng bà đi!”

Riley phu nhân đột nhiên như bóng cao su hết hơi, ánh mắt mờ mịt, “Thật sự?”

“Là thật! Là thật sự! Van cầu bà, bọn họ phải lập tức đi bệnh viện, van cầu bà!” Diệp Phương Diêu sớm khóc đến đứt ruột đứt gan.

“Được, ta đáp ứng ngài. Đem bọn họ lên xe, đưa bọn họ đến bệnh viện.” Riley phu nhân đối với hai bảo tiêu sắc mặt có điểm trắng bệch nói.

“Vâng.”

“Ta muốn đi theo! Ta muốn tận mắt thấy bọn họ nhập viện mới đi cùng bà!” Diệp Phương Diêu không dám dễ dàng tin tưởng sát thủ lãnh huyết này.

“Tùy ngài.” Riley phu nhân như già đi mười tuổi, sắc mặt mệt mỏi.

Xe chạy như bay trong đêm tối.

Toàn thân Diệp Phương Diêu lạnh run, ôn chặt lấy nam nhân đang chảy máu không ngừng.

Đừng chết, đừng để hắn chết!

Chúa Trời nhân từ, nếu hắn có tội, xin hãy để cho con thay hắn nhận tất cả, con nguyện ý xuống địa ngục nhận hết cực hình, chịu hết mọi khổ sở, chỉ cầu Người cho hắn sống!”

“Ngài biết không? Mẹ con bọn họ là ma vương hóa thân… Chỉ cần người của gia tộc Alderaan dính vào bọn họ, mỗi người đều điên cuồng… Chuck điên rồi… ngài điên rồi… Ta… cũng điên rồi…”

Tiếng Riley phu nhân lạnh như băng, âm thanh chưa từng phập phồng trong đên đen khiến kẻ khác run rẩy.

“Bất quá nói đi cũng phải nói lại, gia tộc Aldeeraan chúng ta đối với bọn họ mà nói, không phải là không làm cho bọn họ trúng tai tinh… Nhìn bọn họ, gặp gỡ người của gia tộc Alderaan chúng ta cũng sẽ không tốt lành gì… Đây là nguyền rủa, là vận mệnh nguyền rủa!”

“Không phải… Không phải như thế…” Tâm tình Diệp Phương Diêu đột nhiên cực độ rét lạnh…

“Thiếu chủ, ngài đi đi, đi được càng xa càng tốt… Không cần quay lại gia tộc Alderaan. Nam nhân kia sau khi tỉnh lại sẽ đi tìm ngài… Cắt đứt đoạn nghiệt duyên này đi, ta đã mệt mỏi lắm rồi… Chỉ cần ngài đáp ứng vĩnh viễn không gặp lại hắn, ta cũng đáp ứng ngài, sẽ không mang phiền toái đến cho bọn họ…

Trừ bỏ đáp ứng còn có thể thế nào?

Vận mệnh của người yêu đều nắm trong tay hắn.

Tại một khắc này, trái tim đã tan vỡ.