Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 154: Vương quốc Suizokukan (3)



Kế thừa... vương vị?

Nghĩa là... đứng đầu cả một tiểu thế giới xinh đẹp này ư?

Này, vị trí của tên vốn dĩ đã bá đạo đó sẽ còn tăng lên đến mức nào nữa chứ? Thế mà, hắn lại không muốn... Tại sao vậy nhỉ? Không phải cô ghen tị đâu, chỉ là, tự nhiên cô lại có cảm giác, khoảng cách giữa cả hai, trải qua từng khoảnh khắc... hình như ngày càng xa hơn...

Nari không hề trông thấy vẻ mặt trầm tư của Izu. Cô ngước mặt lên nhìn trời, tay vô thức sờ sờ chóp mũi. Cô vừa bỏ mất một đoạn thông tin, thông tin về cô gái dũng sĩ đáng yêu ấy. Cô vẫn chưa thể chắc chắn được rằng cô bé Izu này chỉ là người giống người hay là kiếp sau của Raizusa nữa. Nhưng trước mắt, dù có là kẻ ngốc cũng thấy được mối quan hệ của họ đang rất tốt. Đây là chuyện riêng của em trai cô, cô cũng không nên gây nên bất cứ hiểu lầm gì. Chỉ cần nó muốn, cô sẽ lại tiếp tục ủng hộ thôi. Dù sao cô cũng vẫn là chị của nó mà nhỉ? Quả thật là một tên yêu nghiệt!

- Hm... Sau đó, chắc em cũng biết rồi đó. Nó tránh mặt ông suốt bao nhiêu lâu, hôm nay gặp lại, ông không nổi xung thiên mới là lạ. Dù biểu lộ cảm xúc của ông không giống với người thường lắm, nhưng ở đây ai cũng biết rằng ông thật sự rất yêu thương và tín nhiệm Mochi. A, nhưng dù sao cũng phải cám ơn em cho đàng hoàng...

- A! Em có làm được cái gì đâu, em không dám...

Izu hoảng hồn xua xua tay, còn Nari thì cười tít mắt vỗ vai cô gái cái "chát":

- Sao lại không? Nếu như không phải tự nhiên em nhảy xuống biển thì biết khi nào mới bắt nó lại được chứ?

- Ơ, chẳng phải rất dễ sao? Chỉ cần có người đến gọi cậu ấy, còn có... nếu quốc vương gắt hơn một chút... Ưm, Mochi dù có hơi cứng đầu nhưng cũng không phải là người không biết lí lẽ, cậu ấy cũng sẽ về thôi.

- Ài, cái này thì không được đâu.

Nari chép miệng, lắc đầu:

- Ông đã từng lập lời thề sẽ không can thiệp vào bất cứ việc của thế giới nào khác ngoài Suizokukan cả. Em biết không để được rời khỏi nơi này lên thế giới loài người tìm Mochi, chị đã phải thuyết phục ông cả tháng ấy chứ đùa. Nào là như thế thì đâu có can thiệp hay ảnh hưởng gì tới thế giới đó đâu, rồi thì dù sao Mochi cũng là người có huyết mạch của Suizokukan mà, sau đó còn phải cố gắng nghiêm trọng hóa vấn đề, khiến cho ông hơi sốt ruột chút. Chị không cố ý đâu, tại chị cũng nóng lòng mà. Rốt cuộc ông cũng cho chị xuất xứ, nhưng chị phải cố hành động cho nhanh để mà trở về cho kịp hạn ông giao. Không thì sau này đừng ai mong rời khỏi nửa bước.

Izu mỉm cười:

- Rõ ràng là ngài ấy rất quan tâm Mochi - kun.

- Tất nhiên rồi, lần đó ông cho chị đi, chủ yếu là để xác nhận em ấy còn sống hay không đó.

- Eh????

- Em không biết sao? Nơi đó... không phải là nơi Mochi có thể làm loạn. Chị cũng rất sợ hãi. Em ấy mà có vấn đề gì thì chị cũng không biết mình sẽ ra sao. Tuy là em họ, nhưng cũng là đứa em duy nhất của chị mà. Thế mà... không nghĩ tới, nó lại được nhìn trúng, rồi được bồi dưỡng cho yêu nghiệt thế này đây. Cũng đúng, tư chất của thằng bé đúng là rất vượt trội.

Izu vẫn chăm chú theo dõi từng cử chỉ lời nói của Nari, bất giác lại trở nên im lặng, sau cùng trong đáy mắt còn thấp thoáng vẻ lo sợ. Trong một chốc vô thức lết xa Nari một chút. Nari cũng chợt cảm thấy chút bất thường của Izu. Cô ngạc nhiên:

- Em có chỗ nào không ổn sao, Izu - chan?

Izu hơi cúi đầu, hai tay xoắn xuýt vào nhau. Giọng cô nhỏ như muỗi:

- Chị... không định lấy đi kí ức của em chứ?

Không khí chợt trở nên yên tĩnh lạ thường.

Hai vòng tròn nhỏ nhỏ vẽ nên đôi mắt chữ O tròn đến tuyệt hảo.

Nari có cảm tưởng như vừa có một bầy quạ từ đâu nháo nhào bay đến gào lên oang oác rồi vỗ cánh ngang qua đầu. Cho đến khi bầy quạ đã bay xa rất xa, cô mới trở về thực tại.

Nari thở dài day day trán.

Thôi rồi! Có lẽ do vừa rồi cô tự nhiên tiết lộ quá nhiều thông tin dẫn đến sự nghi hoặc của cô gái này. Cơ mà quả thực tâm trạng của cô cứ thay đổi xoành xoạch. Chính cô hình như cũng không kiểm soát được bản thân mình nữa.

- Ui, chị làm gì có khả năng ấy chứ. Em đừng có hiểu lầm. Không hiểu sao hôm nay chị lại nói nhiều đến vậy, mặc dù bình thường chị nói cũng không có ít. Chỉ là… chị… chỉ muốn em hiểu rõ hơn một chút. Thế giới, cuộc sống, và các mối quan hệ của Mochi, không giống như người khác. Và chính chị, một người quá ít gặp nó, cũng không thể hiểu hết được…

Ngừng lại một chút, Nari lại tiếp, giọng nhỏ hơn hẳn:

- Phiền em, thay chị… quan tâm tới nó… nhiều hơn một chút.

- --

Cùng lúc đó, nơi một sân thượng rộng lớn trong cung điện lộng lẫy, tiếng binh khí ma sát vào nhau mỗi lúc một ác nghiệt. Chỉ có thể thấy những luồng ánh sáng chớp lóe liên tục phát ra và thỉnh thoảng, những trận cuồng phong gào thét, nếu tinh mắt thì có thể được hai bóng người một lớn một nhỏ di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc.

Lại một thanh âm dữ dội vang lên, chiếc bỏng nhỏ hơn vừa bị đánh bật ra rơi thẳng xuống độ cao vài chục mét bên dưới.

Bất chợt, một đôi cánh trắng muốt từ trong hư không xuất hiện, đưa người đang rơi tự do lao vút lên trên. Song trường kiếm lấp loáng trên tay một lần nữa uy uy vũ vũ tấn công đối thủ. Trận ánh sáng lại tiếp tục bắn ra bốn phương tám hướng khiến quần thần xung quanh kinh hãi tránh xa. Thật không nghĩ được, tiểu chủ nhân tương lai mới có ngần ấy tuổi đã có sức mạnh đáng sợ đến thế. Mặc dù họ thừa biết quốc vương của họ vẫn đang nương tay với cháu trai, nhưng có thể chiến đấu suốt cả giờ đồng hồ với ông mà vẫn còn có thể phản chiêu linh hoạt như thế thì đây quả thực là lần đầu tiên họ thấy.

Trận chiến trở nên ngày càng quyết liệt, đấu vật lý đã bắt đầu xen lẫn với đấu pháp. Bây giờ thì chính xác là không một ai dám ở lại mà làm bình luận viên nữa, bởi hằng hà sa số những cơn mưa đá liên tục trút xuống với sức sát thương không thể xem thường. Ngay sau đó, một trận lốc xoáy quét ngang cuốn sạch cơn mưa và… cả hang lan can. Trận đấu diễn ra không biết bao nhiêu lâu nữa, bất giác, vị quốc vương đang thoăn thoắt múa trượng ra đòn lại nhíu mày:

- Con bé loài người, sao ngươi đến được đây?