Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)

Chương 35



Editor: Vân Uyên

Ký Mi đem chuyện khó chịu trong lòng nói ra hết, tâm bệnh được cởi bỏ, rất nhanh liền khôi phục tâm trạng như ban đầu.

Nghiễn Trạch nhớ rõ trước kia cô cô có nói qua, bởi vì Ký Mi mắt tật, nên khi gặp chuyện gì, chỉ nên nói chuyện tốt với nàng, không nên nói chuyện xấu, sợ nàng không thể giải tỏa buồn bực, lâu dần thành bệnh. Trước kia, hắn không đem mấy lời nói phiền hà của cô cô để trong lòng, hiện giờ đã được giáo huấn, sau này sẽ không dám mở miệng nói bậy bạ.

Ngày hôm nay, có người báo tin nói Tiêu Phú Thanh đã vào thành, rất nhanh sẽ về đến nhà. Trong lúc Nghiễn Trạch cùng cha mẹ chờ Cửu thúc, thuận tiện phái người đem đồng hồ báo giờ Tây Dương của dì đưa tới đây mấy ngày trước để xem thật kĩ, Nghiễn Trạch thấy chữ được khắc trên mặt đồng hồ trước đây đã đổi thành " tử ngọ dần mão ", liền hỏi mẫu thân Chu thị: 

"Đồng hồ này đã qua tay mấy người?" [1]

[1]: Đồng hồ này là quà tặng mà Nghiễn Trạch mua lại từ người dì của mình để mừng thọ lễ cho Ngưu tướng quân, bạn nào không nhớ rõ có thể quay lại chương 27 + 28

Chu thị nói:

"Ta nào biết, trong thư của dì ngươi gửi đến không viết sao?"

Nghiễn Trạch cười nói:

"Mặc kệ đã trải qua tay bao nhiêu người, nhưng đến phiên dì khẳng định đã gấp đôi giá tiền."

Tiêu Phú Lâm ngồi một bên không lên tiếng, đồng ý với cách nói của nhi tử, thấy khóe miệng thê tử căng thẳng, vẻ mặt oán hận, mới lên tiếng nói:

"Nghiễn Trạch, người ta mua cái này là do nó hiếm lạ, không ai có thể định giá cho chuẩn, ngươi sao có thể nghi kị chính trưởng bối của mình, càng ngày càng không có quy củ."

Nghiễn Trạch lui sang một bên, nói:

"Cha, ta sẽ phân phó người đưa thứ này thêm vào trong phần quà tặng."

Tiêu Phú Lâm thở dài:

" Tình huống của Lão thái thái còn chưa tốt lên, ta bỏ đi thì không tốt, lần này đi mừng thọ Ngưu tướng quân, ngươi phải đi một mình rồi, ta phải lo chuyện ở nhà, không thể phân thân được. Bất quá, có ông bạn già của ta đi theo ngươi, cũng không có gì phải lo lắng. Dâng lễ lên, nói vài câu chúc thọ, ăn bữa cơm, rồi lập tức lên đường hồi phủ."

Nghiễn Trạch thầm nghĩ, lần này đi, ít nhất phải một tháng mới về nhà, thật sự không nỡ xa Ký Mi, nếu có thể mang nàng cùng lên đường thì tốt rồi, đáng tiếc là người si nói mộng, ngay cả cửa viện nàng còn không thể ra được, huống chi đi nơi khác.

Tiêu Phú Lâm thấy hắn thất thần, nhíu mày hỏi:

"Làm sao vậy? Có chuyện khó xử?"

"...... Ta suy nghĩ Cửu thúc tại sao còn chưa tới, ta sẽ phái người ra trạm gác hỏi thăm." 

Được phụ thân gật đầu đáp ứng, Nghiễn Trạch ra cửa, kêu Thiên Đông ra cửa thành đón Cửu thúc. Còn mình thì tranh thủ ít thời gian, đi gặp đệ đệ Nghiên Thần.

Gần đây thời tiết ôn hòa, Nghiên Thần sai người dọn dẹp cái giường nhỏ trong viện, nằm trên đấy đọc sách hoặc nghỉ ngơi, mấy việc tranh đấu ầm ĩ bên ngoài cùng hắn không quan hệ, hắn thậm chí còn không thể nào ra khỏi cái sân này. Ca ca con vợ cả khỏe mạnh, có khả năng, hắn là con vợ lẽ, thân thể lại suy nhược, tấm lòng chất phác, không đủ để khiến cho mẹ cả cảnh giác, đứng ngoài cuộc, thản nhiên tự đắc.

Nghiễn Trạch vào cửa viện, không thấy bóng dáng đệ đệ dưới cái cây trong sân, thấy hơi kì quái, liền bước vào trong phòng, còn chưa vào phòng đã nghe thấy tiếng cười từ trong vọng ra. Lão thái thái còn đang bệnh nặng, ai lại vô tâm vô phế thoải mái cười to như vậy. Hắn nhíu mày đi vào, thấy Bát thúc ngồi trước bàn, mà Nghiên Thần thì lấy sách che mặt, nhịn cười, gương mặt trắng bệch vì bệnh ngày thường giờ đây lại hơi hơi phiếm hồng.

Nghiễn Trạch nhìn Bát thúc, không khỏi liên tưởng đến Bát thẩm: 

"...... Bát thúc." Trong lòng nghĩ thầm, Bát thẩm không cùng nam nhân tư thông, chỉ cùng tỳ nữ dan díu, cái này có tính là đội nón xanh cho Bát thúc?

Nghiên Thần đứng dậy, kêu một tiếng:

"Đại ca." Sau đó cười nói: "Bát thúc đang kể cho ta nghe mấy chuyện cười ở bên ngoài."

Bát thúc bắt chéo chân, cười nói: 

"Nghe nói tiểu Cửu hôm nay về nhà, ta liền gấp gáp trở về, ai biết được ta về rồi, mà hắn còn chưa tới. Nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nên ghé qua chỗ Nghiên Thần ngồi chơi một lát."

Nghiễn Trạch hướng mắt ra phía ngoài nói:

"Ta mới vừa vào sân đã nghe được tiếng Bát thúc cười, may mắn là ta đi ngang qua, nếu là người khác, liền đi bẩm báo với lão gia tử, người cũng không còn chỗ để ăn đâu."

Bát thúc nghe ra ý tại ngôn ngoại, bĩu môi nói:

"Vẫn là trưởng tôn đại phòng có hiếu a, lão thái thái bị bệnh, lập tức hầu hạ trước sau, phụ trợ ca ca ta làm mấy việc hắn không thể để tâm tới. Ta là người có một nói một, có hai nói hai, cháu trai, đừng ngại thúc thúc nói chuyện khó nghe, làm người nên thẳng thắn mới tốt, từ khi lão thái thái bị bệnh, không riêng gì cha ngươi, ngươi cũng không nhàn rỗi, đối với tiểu tức phụ mắt mù kia của ngươi...... ngươi ôn nhu săn sóc nàng ta, còn không phải muốn lấy được vốn riêng mà lão thái thái cho nàng hay sao?  Thật sự là gây khó khăn cho ngươi, ngươi dù sao túi cũng đầy tiền, cần gì phải đi tranh chút tiền cỏn con ấy."

Nghiên Thần không nghĩ Bát thúc sẽ tranh chấp với ca ca, liền vội đứng lên chắn giữa hai người: 

"Chuyện gì cũng phải từ từ."

Tuy rằng chỉ kém vài tuổi, nhưng dù sao cũng là trưởng bối. Nghiễn Trạch nhíu nhíu mày, sau đó cười nói: 

"Một văn tiền cũng là tiền, chỉ cần qua tay ta, một đồng cũng không để lọt ra ngoài."

Bát thúc hắn nghe xong, bỗng nhiên duỗi cái eo:

"Đều là kẻ phát tài, các ca ca đều có sản nghiệp, tiểu Cửu lại là khâm điểm viện hàn lâm, tương lai xán lạn, đáng thương, chỉ có ta là không được."

Đứng dậy, đặt tay lên vai Nghiên Thần:

"Mở to mắt ra, đừng để rơi vào kết cục giống như Bát thúc ngươi. Ngàn vạn lần đừng tin mấy lời nói linh tinh như " ngươi còn nhỏ, ca ca thay ngươi quản lí việc kinh doanh". Nhớ lấy nhớ lấy." Nói xong, mới búng búng vạt áo, nghênh ngang đi ra ngoài.

Chính lúc này, Hương Mai vội vã tiến vào báo:

"Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, Cửu gia đã trở lại, xe ngựa đã ngừng ở trước đại môn. Lão gia cho gọi hai ngài trực tiếp đến nhị môn đón người."

Nghiễn Trạch cùng Nghiên Thần liền vội vàng đi về hướng đại môn. Nghiên Thần thân thể thật sự kém, đi nhanh vài bước, liền thở hổn hển, bám vào cây cột ngay hành lang nói:

"Ca, ngươi đi trước đi, một lúc nữa ta sẽ đuổi kịp."

"Thôi, ngươi đừng ra cửa, trực tiếp đến chính phòng chờ Cửu thúc đi." Nghiễn Trạch đi trước, tới chỗ nhị môn, vừa kịp đón Cửu thúc vào viện.

Hai thúc cháu đối mặt, Nghiễn Trạch thi lễ: "Cửu thúc."

Ngẩng đầu thấy phía sau Cửu thúc có một người xách theo đằng rương, tưởng là đại phu, người cứu mạng chính là ân nhân, Nghiễn Trạch khách khí nói:

"Đại phu, thỉnh."

Trong ấn tượng của Tiêu Nghiễn Trạch, mỗi lần Cửu thúc gặp hắn không bao giờ có ý cười, ngẫu nhiên có lúc sẽ cười lạnh, đương nhiên, cái cười lạnh kia còn không bằng không cười.

Lúc này đây cũng không ngoại lệ, vốn dĩ mẹ cả bệnh nặng, tâm tình hắn đã căng thẳng, hiện giờ nhìn thấy Nghiễn Trạch, nội tâm càng thêm chán ghét, vì thế đuôi lông mày giật giật, mở miệng nói:

"Vị này chính là Phương đại phu. Trước tiên cho người dẫn hắn đi gặp lão gia tử, lão gia tử chấp thuận, liền đưa hắn đến chỗ lão thái thái xem bệnh."

"Vâng."

Nghiễn Trạch nhanh chóng gọi Hương Mai lại, phân phó nàng đưa Phương đại phu đến hậu viện gặp lão gia tử. Sau đó, lệnh những người khác mang hành lí của Cửu thúc cùng hai gã sai vặt dọn vào phòng. Còn hắn đưa Cửu thúc đến chính phòng gặp cha mẹ và các thúc thúc thẩm thẩm khác.

Tiêu Phú Thanh liếc cháu trai:

"Phong thư báo tin cho ta trở về, chữ viết không tồi, là ngươi viết sao?"

"Là Nghiên Thần viết."

"Biết ngay là không phải ngươi viết mà."

"......" Nghiễn Trạch nói:

"Cửu thúc nói phải, ta nhất định sẽ bớt thời giờ để luyện chữ."

"Ta chưa từng nói ngươi phí thời gian luyện tập thì chữ viết nhất định sẽ tốt lên."

Nghiễn Trạch âm thầm cắn răng, trong lòng hiểu được Cửu thúc nhất định là cố ý, hắn làm quan trên triều, nếu tính tình cứ động một tí là châm chọc người khác, chắc chắn sẽ sớm bị sửa trị. Cửu thúc chính là nhằm vào hắn. Hắn nhướn mày cười nói:

"Cửu thúc đối với ta vẫn không thay đổi gì a."

Tiêu Phú Thanh cười lạnh nói:

"Vậy ngươi cảm thấy chính bản thân mình đã thay đổi tốt sao? Lúc trước làm mù đôi mắt của nguời khác, hiện giờ vẫn không biết hối cải."

Nghiễn Trạch âm thanh lạnh lùng nói:

"Ngài nói ta hối cải, là muốn ta tự xẻo mắt mình đi sám hối sao?"

"Việc đấy thì không cần. Góp tiền sửa đường, kiến thiết thư viện. Ngươi nên làm chút việc trong khả năng cho phép."

Nghiễn Trạch sửng sốt, khẳng định là nhạc phụ với Cửu thúc có thư từ qua lại, hắn có thể tưởng tượng được trong thư kia viết cái gì, tám phần là không dành lời hay cho hắn."

Hắn nói: "Muốn tu sửa thì nên tu sửa đường xá ở Túc Thành, không có đạo lí nào bắt ta phải lãng phí tiền vào đường xá ở huyện khác."

Tiêu Phú Thanh nói:

"Mỗi việc tốt ngươi làm, ông trời đều có thể nhìn thấy, dù không mang lại lợi ích cho ngươi, nhưng cũng không để ngươi thua thiệt cái gì."

Nghiễn Trạch giả mù sa mưa thở dài:

"Cửu thúc nói đi nói lại, chính là đang trách ta năm đó làm hỏng đôi mắt của Ký Mi. Ta biết ông trời sẽ nhớ kỹ tội của ta, chờ sau khi ta chết, sẽ để ta nếm trải mùi vị của khổ hình tra tấn. Nhưng ta thật sự có tâm ăn năn, cưới Ký Mi vào cửa, tận lực đền bù nàng."

Tiêu Phú Thanh giơ tay, cười lạnh nói: "Ngươi nói ngươi có tâm đền bù nàng. Đây đúng là điều ta muốn nghe, lần này ta trở về mang theo Phương đại phu, có lẽ có thể chữa khỏi mắt cho Ký Mi, chỉ là yêu cầu phải có tròng mắt của người khác thay cho nàng, ngươi nếu nguyện ý đền bù, thì thay mắt mình cho nàng đi."

Nghiễn Trạch không tin chuyện mắt người có thể đổi cho nhau, thầm nghĩ là do Cửu thúc đang hù dọa hắn, liền bày ra ánh mắt vô cùng chân thành, tha thiết như thấy được vị cứu tinh, nói:

"Nếu việc Cửu thúc nói là thật, ta nguyện ý hi sinh ánh sáng của bản thân để đổi lại đôi mắt cho Ký Mi."

Tiêu Phú Thanh hừ lạnh nói:

"Miệng lưỡi trơn tru." Dứt lời, bước về phía trước, nhắm thẳng về hướng chính phòng mà đi.

Nghiễn Trạch cũng tản bộ theo sau, thầm nghĩ, hừ, tưởng trêu đùa được ta? Ngươi cũng chỉ vì làm quan trên triều nên mới có thể bày ra tư thái cao cao tại thượng mà thôi.

Mọi người thấy tiểu Cửu đã trở lại, vô cùng vui mừng. Nghiễn Trạch là tiểu bối, không được xen lời vào, chỉ ngoan ngoãn đứng ở một bên, trong lúc ấy, ánh mắt vô tình tiếp xúc với Bát thúc, cả đều lập tức dời đi. Nghiễn Trạch thấy cha hắn ngồi đối diện với Cửu thúc, thảo luận về bệnh tình của lão thái thái, cả hai đều mang vẻ mặt trầm trọng, trong lòng không khỏi cảm khái, lão thái thái đã không sinh ra bọn họ, lại không nuôi dưỡng bọn họ, nhưng mỗi người đều mang bộ dáng đau thương như mẹ ruột mình ốm chết.

Mọi người hàn huyên một chút về bệnh tình của lão thái thái, liền đưa tiểu Cửu đi thăm lão thái thái. Nghiễn Trạch chờ ở ngoài phòng, lúc này thấy ở cửa viện có một phụ nhân lén lút đưa đầu ngó vào, liếc mắt một cái liền nhận ra là mẹ đẻ của Cửu thúc - Đỗ di nương. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, kêu một tiểu nha hoàn lại đây, phân phó nói:

"Ngươi đi nói cho Đỗ di nương, đừng thập thò ở chỗ này như tên trộm rình chủ, cứ yên ổn ở trong viện của mình, Cửu thúc tự nhiên sẽ đi thăm nàng."

Tiểu nha hoàn liền nhanh như chớp chạy tới chỗ phụ nhân kia nói mấy câu, phụ nhân liền lấy khăn chấm chấm khóe mắt, bước chân luyến tiếc rời đi. Bộ dáng lúc rời đi thập phần khó coi, lưng cong, xương hông thô tráng, chân nhỏ tập tễnh, trong lòng Nghiễn Trạch e ngại, chẳng lẽ nữ nhân khi bó chân quá nhỏ, lúc về già đều trở nên khó coi như vậy.

Cẩn thận ngẫm lại, hình như nương mình đôi lúc cũng để lộ ra bộ dáng này, không khỏi đổ mồ hôi lạnh, may mắn Ký Mi không bó chân.

Tiêu Phú Thanh ở trong phòng lão thái thái đến chiều tà mới đi ra, những người khác sợ làm phiền lão thái thái nghỉ ngơi, nên đã sớm lui ra. Nghiễn Trạch chống cằm trên ghế đá ở trong viện ngủ gà ngủ gật, nghe tiếng Phục Linh gọi hắn, hắn vừa nhấc đầu, thấy Cửu thúc đã đưa Phương đại phu ra tới.

Hắn vội đuổi kịp nói:

"Cửu thúc, lão thái thái thế nào?"

"Tạm thời không quá đáng ngại, để quan sát xem có thể chịu đựng tới mùa thu hay không, nếu có thể, thì không còn nguy hiểm."

"Kia...... Phương đại phu lúc này có rảnh không, có thể nhờ ngài đến nội viện xem mắt cho Ký Mi?"

Tiêu Phú Thanh nói:

"Không cần ngươi nói, ta cũng muốn đưa hắn đi xem bệnh cho cháu gái ngoại."

Nghiễn Trạch không còn giữ vẻ tươi cười:

"Vậy, ta dẫn đường."



Tiêu Phú Thanh là thúc thúc của Nghiễn Trạch, đồng thời cũng là cữu cữu [1] của Ký Mi, luận thế nào cũng là thân thích.

Ký Mi vừa nghe là cữu cữu đến, vội sai Kim Thúy đỡ mình ra đón, chậm rãi thi lễ, mở miệng nói:

"Thỉnh cữu cữu bình an."

[1]cữu cữu: cậu

Lúc trước Ký Mi vẫn luôn xưng hô theo vai của Nghiễn Trạch, ví như bát thúc bát thẩm, nàng cũng không gọi là cậu mợ, Tiêu Phú Thanh tới nơi này, lại có đãi ngộ hoàn toàn khác. Nghiễn Trạch tuy chán ghét nàng gọi như vậy, nhưng cũng không có biện pháp gì, chỉ đuổi Kim Thúy ra ngoài, tự mình đỡ thê tử nói:

"Cửu thúc đưa đại phu đến, đã xem xong bệnh của lão thái thái, ngài chính là vị thần y, đôi mắt của ngươi nói không chừng có thể cứu được."

"Thật sự ư, lão thái thái đã tốt hơn rồi sao?"

Tiêu Phú Thanh trong lòng ngũ vị tạp trần, cháu gái ngoại quả nhiên trổ mã duyên dáng yêu kiều, rất giống Tố Thu tỷ tỷ, bộ dáng đúng là có một không hai, tính tình cũng dịu dàng lễ phép, cháu trai mình được món hời quá lớn rồi. Hắn không đành lòng khiến Ký Mi lo lắng, nói:

"Lão thái thái đã khá hơn nhiều, ngươi không cần quá bận tâm."

Ký Mi sờ đến trước bàn, ngồi xuống cười nói:

"Tiểu cữu cữu vừa trở về hôm nay sao?"

Hắc! Không thể để yên được, vừa rồi là cữu cữu, này lại kêu tiểu cữu cữu! Nghiễn Trạch trầm khuôn mặt nói:

"Vừa về hôm nay, đừng lộn xộn nữa, để đại phu nhìn xem đôi mắt của ngươi."

Phương đại phu một bên bắt mạch một bên nói:

"Có thể kể lại quá trình bị hư mắt cho tiểu y nghe một chút được không?"

Tiêu Phú Thanh liếc ngang cháu trai: "

"Kể đi."

Vì thế Nghiễn Trạch phải bất đắc dĩ tự thuật lại quá trình " phạm tội " của mình, nhưng vẫn bớt nặng nói nhẹ, chỉ nói do mình lúc trước tới nhìn biểu muội, kết quả không biết có con nhện nằm trong hộp đồ chơi của mình, nên vô ý khiến nó nhảy ra hù dọa nàng, mà không phải do hắn cố ý hành hung.

Ký Mi càng nghe càng tức giận, thầm mắng trượng phu nói hươu nói vượn, hắn rõ ràng là cố ý khi dễ nàng, như thế nào mà đến miệng hắn lại thành vô ý?

Tiêu Phú Thanh còn giữ ý tứ trước mặt đại phu nên khó mà nói cái gì, nhấp môi không nói. Đợi đến khi Phương đại phu thu tay, không đợi hắn hỏi, liền nghe cháu trai vô cùng lo lắng hỏi trước:

"Đại phu, mắt tật đã lâu, ngươi có biện pháp trị sao?"

Phương đại phu trầm ngâm một lát, nói:

"Không dám bảo đảm có thể trị khỏi, nhưng Tiêu đại thiếu gia nếu có thể để tiểu y thử một lần, có lẽ sẽ có một tia hy vọng có thể nhìn thấy lại ánh sáng."

"Thỉnh đại phu nói qua biện pháp." Ngựa chết cũng phải cố gắng chạy chữa thành ngựa sống, tiền không thành vấn đề.

Tranh thủ lúc đại phu nói với Nghiễn Trạch, Tiêu Phú Thanh hỏi Ký Mi:

"Nếu đôi mắt ngươi có thể trị khỏi, người ngươi muốn nhìn nhất là ai?"

Nghiễn Trạch trước kia đã nghe qua đáp án, là hắn, cho nên lộ ra nụ cười đắc ý.

"Muốn nhìn cha mẹ ta...... Xem bọn họ bởi vì dưỡng dục ta, đã già đi nhiều hay ít." Ký Mi nói.

Tại sao lời nói không giống lúc trước? Nghiễn Trạch không vui, lạnh giọng lại hỏi:

"A, vậy người muốn nhìn thứ hai đâu?"

Ký Mi nghe ra trượng phu nói chuyện có ý bất mãn, nhưng vì ban nãy hắn không nói thật nguyên nhân hắn làm mắt nàng mù nên nàng cũng bất mãn hắn, cười trả lời:

"Đương nhiên là lấy gương nhìn xem chính mình trông như thế nào."

Nghiễn Trạch nhanh chóng chiếm trước vị trí thứ ba:

"Hừ, đem ta đặt ở mãi vị trí thứ ba."

Ký Mi lại lắc đầu:

"Cái thứ ba, ta muốn nhìn Kim Thúy, xem nàng lớn lên cao thế nào."

Nghiễn Trạch trên mặt không nhịn được, ra vẻ trấn định cười cười:

"Cũng khó trách, nàng bồi ngươi nhiều năm như vậy."

Biết tính tình trượng phu, trêu đùa hắn phải giữ chừng mực, đã đến lúc quay đầu. Nàng cười nói với trượng phu:

"Người cuối cùng ta muốn nhìn là ngươi, chờ xem xong những người khác, còn nhiều thời gian, chỉ còn hai chúng ta, đóng cửa lại, để ta chuyên tâm nhìn ngươi thật kĩ."

Nghiễn Trạch " khởi tử hồi sinh ", không khỏi cúi đầu cười xán lạn.