Khuynh Thế Triệu Hồi Sư

Chương 4



- Ọt ọt…

Bụng Tiêu Phong “ nổi loạn” khi thấy những trái kia, không chần chừ, Tiêu Phong liền với tay hái những quả kia xuống ngồi ăn,

Những quả kia chỉ to bằng nắm tay em bé, mùi vị ngọt thanh, ăn vào ấm ấm, vào miệng liền tan, “đúng là cực phẩm a”, Tiêu Phong ngầm cảm khái

Tuy nhiên, cảm giác ngon miệng qua chưa lâu, cả ngưới Tiêu Phong như bị lửa đốt, nóng ran, sau một khắc lại lạnh buốt, sau đó tê rần, rồi các cảm giác khó chịu cứ luân phiên nhau ùa tới, cơ thể Tiêu Phong căng cứng lên, sau đó cảm giác nóng rát dần tăng lên nhiều hơn. Tiêu Phong vội ngoài người xuống cái ao gần đó mới gảm bớt được cảm giác khó chịu

Nhưng hình như ông trời không thương Tiêu Phong, khi vừa mới dễ chịu một chút thì Tiêu Phong cảm giác như những đau nhức ấy lại tăng lên cả chục lần

- A, a, a…..

Tiêu Phong hét lên thảm thiết sau đó ngất xỉu.

Sau khi Tiêu Phong ngất xỉu, trong hồ nước đột nhiên xuất hiện khói trắng lan tỏa khắp nơi, thì ra là do nước bốc hơi, đột nhiên, dưới đáy hồ xuất hiện một đốm sang dần dần bay lên không trung, nhìn kỹ lài thì thấy đó là một chiếc nhẫn mà bạc, trên than nhẫn có những hoa văn kỳ lạ.

Sau khi bay lên chiếc nhẫn lền hướng ngón tay giữa Tiêu Phong bay đến

Thì ra khi Tiêu Phong rửa mặt, đã làm máu của mình qua miệng vết thương pha vào nước trong ao, khi gặp được cơ duyên máu của Tiêu Phong thấm vào trong nhẫn, dùng máu nhận chủ, nhưng do giới chỉ này đã quá lâu năn, lượng bùn đất trong ao bám phí ngoài, sau một thời gian máu Tiêu Phong thấm vào mới phát huy được tác dụng

Sau khi chiếc nhẫn được đeo vào tay Tiêu Phong thì màu sắc hồ nước cũng ảm đạm dần theo thời gian, không phải màu sắc nước mất đi do mất chiếc nhẫn mà là do nó được hấp thu vào người Tiêu Phong, đồng thời trong người Tiêu Phong cũng thải ra một lượng lớn chất dịch màu đen, dung mắt thường có thể thấy được sự đào thải của cơ thể Tiêu Phong.

Không biết qua bao lâu, mi mắt Tiêu Phong khẽ động, mở mắt ra nhìn xung quanh vẫn không thay đổi, vậy không phải là mơ, khi Tiêu Phong nhìn xuống cái ao thì một cảm giác “ớn mửa dân tràn”, vì cái ao tuyệt đẹp lúc trước giờ đã thành một hố bùn, đầy mùi tanh hôi, nhưng Tiêu Phong đâu biết đó là do mình làm ra đâu chứ.

- Thật kinh khủng, tại sao lại như vậy?

Tiêu Phong tự hỏi

Đột nhiên có một giọng nói “ồ ồ” từ trong không trung truyền đến.