Khuynh Thế Thiên Tài

Chương 15: Thiếu niên thần bí và Tử Cầu



" Chi chi"

" Ngươi làm ơn đừng kêu nữa có được hay không?"

Tiểu Cầu ngủ say liên tục mấy ngày khiến Lạc Y cũng cảm thấy lo. Nhưng xem ra là nàng lo lắng thừa rồi!

Nó vừa tỉnh dậy đã kêu ầm ỉ khiến nàng cũng thấy nhức đầu.

" Chi chi"

Tiểu Cầu ủy khuất nức nở vài tiếng. Vội vàng đem cái đầu tròn vo dụi dụi trên ngực nàng lấy lòng như đứa bé làm nũng đòi ăn kẹo.

Lạc Y còn chưa tỏ thái độ gì, nhưng Nhược Ly bên cạnh đã chịu không nổi, chán ghét hừ một tiếng.

Nàng chính là ghét Tiểu Cầu này, dám tranh tỉ tỉ với nàng!

Lạc Kiến nhìn Tiểu Cầu rất thích thú. Hắn cảm thấy sủng vật này của muội muội hết sức đáng yêu.

Lúc đầu hắn cho rằng Tiểu Cầu là ma thú khế ước với Lạc Y, nhưng chính nàng cũng phủ nhận, thậm chí nàng không biết đây là ma thú gì.

Làm hắn cứ nghĩ Lạc Y là thiên tài song hệ ma pháp chứ!

Quá yêu nghiệt!

" Tiểu Cầu thật dễ thương!"

Lạc Kiến đưa tay muốn vuốt ve đầu Tiểu Cầu nhưng nó đã nhanh nhẹn nhảy lênvai Lạc Y, dụi đầu vào tóc mềm mại của nàng khẽ trừng mắt với hắn.

Lạc Y cười gượng gạo nhìn Lạc Kiến, cũng không dám ép buộc Tiểu Cầu. Lầntrước nàng ôm nó bỏ vào tay Lạc Kiến nó đã giận nàng suốt hai ngày.

Nếu không phải nàng hứa từ nay không bao giờ đưa Tiểu Cầu cho người khác, nó mới không thèm tha thứ cho nàng đâu!

Lạc Kiến không sao cả nhún vai. Hắn cũng biết Tiểu Cầu chỉ thích muội muội của hắn thôi, Nhược Ly cũng bị Tiểu Cầu bài xích.

" Phía trước là sơm mạch ma thú thành Chi Miễn. Chúng ta phải cẩn thận."

Lạc Kiến nhìn khu rừng phía trước, ánh mắt trở nên trầm trọng, xẹt qua một tia lo lắng.

So với sơn mạch ma thú thành La Viễn, sơn mạch ma thú này còn muốn cao cấp, nguy hiểm hơn.

" Muội biết rồi!"

Lạc Y nhu thuận trả lời, nhưng ánh mắt hưng phấn kia đã bán đứng tâm lí của nàng.

Nàng chính là không thèm để tâm! Nàng muốn kí kết khế ước ma thú nha!

Ma thú ở thành Chi Miễn vừa vặn phù hợp với trình độ của nàng.

" Chi chi chi chi"

Tiểu Cầu kêu lên vài tiếng, vội nhảy ra khỏi lòng Lạc Y, chạy gấp vào sơn mạch ma thú.

" Tiểu Cầu!"

Lạc Y giật mình, Tiểu Cầu chưa bao giờ quá để ý thứ gì, ngoại trừ nàng. Nó là đang đuổi theo cái gì đây?

Không kịp suy nghĩ nhiều, Lạc Y vội chạy theo Tiểu Cầu!

" Lạc Y, chờ chúng ta với!"

Lạc Kiến và Nhược Ly cũng vội vã đuổi theo Lạc Y. Hắn rất sợ muội muội mình xảy ra chuyện gì. Dù hắn biết, Lạc Y sớm đã không cần hắn bảo vệ nữa.

Đến lúc này, hắn thậm chí quên luôn sơn mạch Chi Miễn nguy hiểm thế nào rồi.

Lạc Y đã muốn chạy vào sâu trong sơn mạch ma thú nhưng Tiểu Cầu vẫn không co dấu hiệu ngừng lại.

" Tiểu Cầu hình như cảm nhận được điều gì đó trong sơn mạch!"

Bạch Phong trong không gian giới âm thầm nói với Lạc Y. Nàng cố tình giấu đi một chuyện chính là nàng cảm nhận được sự xuất hiện của Linh thể cườngđại!

Ở thế giới này tồn tại Linh thể thì chỉ có thể là...

Nam Thần...

Lạc Y cau mày, nàng cũng cảm thấy như vậy.

Bình thường Tiểu Cầu ngoài ăn, ngủ ra còn muốn gì nữa đâu. Hẳn là đã có gì đó thu hút nó xúc động như vậy.

Tiểu Cầu cuối cùng cũng ngừng lại, nó hếch cái mũi nhỏ lên ngửi ngửi vài cái rồi thất vọng xụ mặt xuống.

" Ngươi tại sao lại chạy nhanh như vậy hả?"

Lạc Y chạy tới nơi liền ôm Tiểu Cầu vào lòng. Đương nhiên cũng nhìn thấy biểu cảm thất vọng của nó.

" Chi chi!"

Ngón tay ngắn ngủn của Tiểu Cầu chỉ về phía trước. Xuyên qua màn sương mờ ảo, Lạc Y nhìn thấy bóng lưng của một thiếu niên.

Hắn vận trên người bộ trường sam màu tím nhưng không có cảm giác yêu mị, ngược lại phả ra hơi thở lạnh nhạt, cô tiêu.

Quan trọng nhất là, trên vai hắn cũng có một tiểu Cầu giống y như nàng, chỉ khác là có bộ lông màu tím mà thôi.

Này... Này là ai? Sao hắn có Tiểu Cầu giống như nàng?

" Ngươi là đuổi theo con vật đó mới chạy đến đây?"

" Chi chi"

Tiểu Cầu gật gật đầu.

" Vậy sao không đuổi nữa?"

" Chi chi chi chi chi chi"

Này... Lạc Y ngây ngốc nhìn Tiểu Cầu... Ta không hiểu! (*_*)

" Chi chi"

Tiểu Cầu thở dài, không thèm giải thích với Lạc Y nữa.

Chủ nhân, người mau mở ra linh trí giúp ta! Chủ nhân thông minh của ta!

Tiểu Cầu lắc lắc đầu nhỏ, vểnh mông nhảy vào ngực Lạc Y.

Lúc này, Lạc Kiến cùng Nhược Ly đã chạy tới mà người áo tím đã đi xa.

Lạc Y nhìn về hướng đó, khoé môi hơi nhếch lên, muốn gọi một cái tên, nhưng lại không tài nào gọi ra được...

Người này, rốt cuộc là ai đây?

Bạch Phong trong không gian mím môi... Bật thốt hai chữ...

Nam Thần...

Cuối cùng hạnh ngộ Nữ Thần rồi!

Chỉ tiếc là mới lướt qua nhau!