Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 5: Khuynh thế băng nhan



Hồ sen bàng bạc sương khói, phản chiếu sắc trời nhợt nhạt mông lung một mảng sương mờ.

Bờ hồ sen kéo dài vài dặm, dập dờn mê ly cùng thanh u, từng gợn hơi nước tràn ngập không gian ngoài cung điện như tuyết quốc, phác nên vẻ mỹ lệ mộng ảo như tiên cảnh.

Bạc vụ bao phủ mấy chục bậc thềm đá bạch ngọc, ngẩng đầu nhìn lên, mơ hồ có thể thấy được lương đình trên đỉnh ngọc thạch giai, góc mái hiên bốn phía uốn cong có treo tử sắc phong linh, linh âm thanh thúy như thiên âm đã thất truyền từ lâu. (ngọc giai: bậc thềm, phong linh: chuông gió)

Trong lương đình đạm đạm sương mù, ẩn ẩn chiếu rọi một mạt hỏa hồng yêu diễm.

“Hồng ngọc phượng vĩ cầm” điêu khắc phượng hoàng ở đuôi cầm, trầm miên u tĩnh trên thanh thạch ngọc án, ngọc chỉ khẽ gảy băng huyền, đem âm phù thê mỹ chuyển thành ai uyển sênh ca, tú bào hỏa hồng sắc buông xuống trên bạch ngọc thạch, từng cánh hoa đào như bị cầm thanh tác động, trong gió phiêu linh mạn vũ, khiến dung nhan tuyệt mỹ càng thêm vài phần yêu mị. (ai uyển: bi thương dịu dàng, tú bào: ‘bào’ là trường bào, ‘tú’ là đồ thêu)

Hồng mâu lưu chuyển gợn sóng, như nước suối đầu xuân khi tuyết tan trời ấm, từng sợi hồng phát tựa hỏa thiêu liên hoa, trong màn sương xa xăm nở rộ, cầm âm tiên nhạc, dưới bầu trời bích ngọc kể lể nỗi cô tịch muôn đời. (liên hoa: hoa sen)

“Xuất hiện đi.”

Sương khói tản ra, để lộ hai vị nam tử, thân hình thẳng tắp đứng sau Hách Liên Cô Tuyết.

“Cung chủ, thuộc hạ đã đem thi thể Tiêu Tùy đưa đến Thiên Địa Minh.”

Tiếng đàn trầm bổng sâu kín, không thể nghe ra tâm tư cảm tình, hồng mâu mỹ lệ trong suốt lạnh lẽo như hàn đàm.

“Tư Đồ Không Thành đã phái Lăng Nhật, Trác Phong nhị vị đường chủ tra xét nơi hạ lạc của Mặc Lân Đồ.”

Ngón tay Hách Liên Cô Tuyết mạnh mẽ lướt qua bảy sợi cầm huyền, như một mạt gợn sóng mãnh liệt thâm trầm, lập tức một chưởng đánh về phía băng huyền dư âm còn đang rung động, tiếng đàn nhất thời ngừng bặt.

“Đem hai người kia giết cho ta.”

“Tuân mệnh.”

“Đi đi.”

Thân hình hai người chợt lóe, biến mất trong đám sương mờ.

Ngay lúc đó, làn mi Hách Liên Cô Tuyết hơi rũ xuống, tựa hồ đã nhận ra điều gì.

Thân hình từ trong lương đình hạ xuống mặt đất, hồng bào giữa không trung xẹt nên một đường cong yêu dị, chấn động những cánh hoa đào vương trên người bay lả tả.

“Ngươi đến làm gì?” Lời nói không mang theo chút cảm tình từ bờ môi mỏng thản nhiên tràn ra.

Chỉ thấy một nữ tử vận hắc y bước ra từ trong rừng hoa đào, hắc sa che mặt, mảnh lụa trên đầu đen như mực, toàn thân cao thấp chỉ có cặp mắt thoáng hiện hào quang, như ngôi sao sáng duy nhất giữa đêm đen tăm tối.

Nữ tử lẳng lặng nhìn khuôn mặt Hách Liên Cô Tuyết nghiêng nghiêng như thần chi, hồi lâu mới run rẩy mở miệng, “Cô Tuyết. . .”

Hách Liên Cô Tuyết khinh thường liếc mắt nhìn nữ tử một cái, vừa định rời đi liền bị nữ tử gọi lại.

“Ngươi giết Tiêu Tùy?”

Hách Liên Cô Tuyết xoay người, lạnh lùng nhìn nữ tử che mặt trước mắt, hồng mâu thoáng hiện lãnh quang quyết tuyệt, “Liên quan gì tới ngươi?”

“Cô Tuyết. . .”

“Đừng gọi ta!”

Đôi mắt nữ tử hiện lên nhàn nhạt thủy quang, nàng nhìn lên dung nhan tuyệt mỹ của Hách Liên Cô Tuyết khiến nàng hít thở không thông, trái tim ẩn ẩn đau đớn.

“Không cần phải cùng Thiên Địa Minh là địch được chứ?”

Khóe miệng Hách Liên Cô Tuyết cong lên lộ ra tiếu ý băng lãnh tà mị, “Ta không phải hài tử của ngươi, mau đem tâm địa bồ tát dư thừa đó thu lại đi, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.”

“Ta đáp ứng cha ngươi . . .”

Nữ tữ còn chưa nói xong, năm ngón tay Hách Liên Cô Tuyết không lưu tình chút nào bóp chặt yết hầu của nàng, âm ngoan quyết tuyệt, hồng mâu tựa huyết.

“Ta đã cảnh cáo ngươi, đừng trước mặt ta nhắc đến cái tên cầm thú cũng không bằng đó!”

Hồng mâu trầm tĩnh quyết tuyệt, giống như giữa bóng tối u ám khơi dậy một đoàn liệt hỏa, loại ánh mắt thiêu đốt tận linh hồn pha lẫn cừu hận điên cuồng.

Lực đạo khiến người ta hít thở không thông nhuộm sắc mặt nữ tử một mảnh ửng hồng, nhưng nàng không phản kháng, song đồng trong suốt ướt át thủy quang, nhưng tuyệt không có một tia hận ý.

Hách Liên Cô Tuyết nhìn nữ tử trước mắt, chậm rãi buông lỏng năm ngón tay.

“Nếu không phải xem ở phân lượng ngươi là mẫu thân của hắn, ta đã đem ngươi chôn cùng Hách Liên Thiên.”

Hỏa hồng trường phát trong gió mặc sức phiêu động, như huyễn điệp uyển chuyển bay múa bên cánh hoa thơm, diện dung yêu dã hiển lộ vẻ lành lùng làm say lòng người.

“Ta biết ngươi muốn ‘Tứ linh đồ’. “ Nữ tử hơi rũ xuống mi mắt, “Ta sẽ giúp ngươi!”

“A a. . . Thật đáng chê cười!” Khóe miệng Hách Liên Cô Tuyết vạch nên một nụ cười trào phúng, hồng mâu hàn quang chợt hiện, “Sở phu nhân, thứ ta muốn lấy là do nhi tử của ngươi thủ hộ, ngươi xem có phải muốn giúp sai người?”

“ ‘Tứ linh đồ’ vốn nên là của ngươi!”

Hách Liên Cô Tuyết nháy mắt giật mình, lập tức xoay người, đem luồng u quang thoáng hiện trong đáy mắt che dấu thật sâu.

“Đó là nguyện vọng của cha ngươi, ta sẽ giúp ngươi.”

“Không cần!” Hách Liên Cô Tuyết một hơi từ chối, “Ta muốn có ‘Tứ linh đồ’ không phải vì Hách Liên Thiên!”

Hai mắt nữ tử vẫn chăm chú dõi theo huyết sắc hồng mâu, đau lòng đến không thể hô hấp.

“Sở phu nhân, ngươi kỳ vọng sao?” Hách Liên Cô Tuyết nâng lên cằm của nữ tử, hồng mâu diễm lệ nở rộ vẻ mị hoặc mà tràn ngập thị huyết, “Kỳ vọng. . . Một ngày ta đem toàn bộ võ lâm nắm trong lòng bàn tay, ân?”

“Cô Tuyết, ngươi vì sao phải như vậy?” Thanh âm nữ tử khàn khàn run rẩy, mang theo vô hạn thương tiếc.

“Ngươi cho rằng. . . Ta còn là tiểu hài tử vô tri mặc nhân chà đạp ngày đó sao?”

Hách Liên Cô Tuyết bỗng nở nụ cười, vô tận mị hoặc, vô tận. . . thê lương.

“Vì sao?” Hồng mâu chợt lóe, khóe miệng uốn thành một đường cong đầy mỉa mai chế giễu, “Sở Vân Sương ngươi lại không biết vì sao?”

Câu nói như búa tạ đập thẳng vào lòng ngực nữ tử, trong tâm run rẩy đến mức nàng không thể khống chế, nữ tử khẽ nhắm hai mắt, hắc sa trong làn giò nhẹ mờ ảo mà quạnh hiu.

Hách Liên Cô Tuyết phất tay áo rời đi, thanh âm u tịch trong màn sương thản nhiên vọng lại.

“Hách Liên Thiên đã chết, ngươi không cần phải ở lại đây, nếu muốn gặp nhi tử, ngươi có thể đến Thiên Địa Minh cùng hắn mẫu tử đoàn tụ, tránh cho hắn vẫn nghĩ ngươi đã chết, hiểu lầm ta đến lúc này!”

Một phiến phi hoa, rơi xuống mặt đất hồng diễm, giữa thiên địa tàn tồn.

Vạt áo hỏa hồng theo gió lay động, như liệt diễm vĩnh viễn bất diệt, thẳng đến khi thân ảnh diễm hồng hoàn toàn tiêu thất trong sương khói, một giọt lệ trong suốt mới chậm rãi lăn xuống, hồi lâu cũng không bị gió xua tan. . .