Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 37: Kế trong kế • Dạ hàn sương



(Dạ hàn sương: đêm sương lạnh, HV hay hơn xD)

“Trang chủ ──”Đám thị vệđỡ lấy Hàn Thiếu Khanh, TưĐồ Không Thành cùng Mộ Vân Khuynh cả kinh, vội vàng đi lên phía trước, nhìn thấy vỏ kiếm trống rỗng liền hiểu ra mọi chuyện.



Nguyên lai bí mật trong vỏ kiếm huyền thiết, lại là Phượng Hoàng Song Lệnh.

Hàn Thiếu Khanh nguyên bản muốn che giấu tai mắt, đem Phượng Hoàng Song Lệnh giấu trong hai thanh sắt vụn bình thường, vừa có thể lợi dụng thánh huy của Thiên Cực Kiếm dời đi lực chú ý của kẻ trộm đạo, lại che giấu hạng người lén lút dòm ngó Phượng Hoàng Song Lệnh nhưng không biết bảo vật bên trong vỏ kiếm sớm đã bị người trộm mất.

Song Hàn Thiếu Khanh chỉ che giấu tai mắt người khác, còn có người cao tay hơn hắn một bậc, dùng hạ lễ kinh tâm động phách dời đi lực chú ý của ngàn người, hành sự trót lọt trước mặt đông đảo võ lâm cao thủ, vậy mà không có người phát hiện, kể cả Hàn Thiếu Khanh chỉ cách huyền thiết tế thai vài thước.

“Hách Liên Cô Tuyết, ngươi. . . hảo ti bỉ thủ đoạn!” Hàn Thiếu Khanh phẫn hận nói, vì lửa giận công tâm mà phun ra một ngụm máu tươi, “Lão phu phải bầm thây ngươi vạn đoạn ── bầm thây vạn đoạn ── !” (thiện tai, xú lão đầu, mới thọ thần xong ngươi chưa muốn chết đấy chứ ô__Ô)

Tư Đồ Không Thành liễm mi, hắn nhìn chung quanh Thiên Cực Kiếm, cư nhiên không có hộ vệ! Hắn nhớ rõ khi đưa ra phần hạ lễ thứ ba còn có hai người đứng bên cạnh.

Bỗng nhiên, một đạo suy nghĩ u ám chợt lóe, hắn nhớ tới dị sắc trong mắt Vô Nhai khi ấy, phỏng chừng lúc đó người của Ngạo Thần Cung đã lấy được Phượng Hoàng Song Lệnh, nhưng chung quy vẫn không thể thoát thân, thẳng đến khi Hách Liên Cô Tuyết xuất hiện, chân chính dẫn dắt đi lực chú ý của Hàn Thiếu Khanh cùng Tư Đồ Không Thành, chính là nụ hôn động nhân kia!

Tính toán tinh diệu đến vậy, ngay cả một chút dấu vết cuối cùng sót lại cũng bị hủy diệt, thiên y vô phùng. Ở trước mặt mọi người, Hách Liên Cô Tuyết danh chính ngôn thuận giành được Hàn Linh Xu, sẽ không rơi vào hiềm khích cướp đoạt thê tử người khác, còn có thể thuận lý thành chương nắm trong tay Phượng Hoàng Song Lệnh, cho dù có một ngày hắn hiệu lệnh toàn bộ thế lực trung gian, mọi người cũng không cách nào chỉ trích.

Hảo một cái nhất tiễn song điêu a. . . Tư Đồ Không Thành thở dài thật sâu, hắn đã không còn là hồng y thiếu niên năm đó, trong ánh mắt kia tràn ngập dục vọng chinh phục thiên hạ, lãnh khốc không một tia tình cảm, giống như một cái hang tối đen vô cùng tận, sâu không thấy đáy.

Là nhất tiễn tam điêu. . . Dung nhan như ngọc của Mộ Vân Khuynh không nhìn ra chút cảm xúc, bởi vì hắn biết, qua vài ngày nữa, có một người không thể không tái xuất giang hồ.

“Vân Khuynh, ngươi chiếu cố Hàn trang chủ, ta đi một lúc sẽ trở lại.” Tư Đồ Không Thành phân phó xong, như tia chớp biến mất khỏi Phượng Hoàng sơn trang.

~*~

Đêm trăng sáng sao thưa, bầu trời trên cao thâm lam như biển, từng điểm tinh quang trên mặt hồ phản chiếu ngân ảnh lấp lánh.

Hỏa hồng y sam trong bóng đêm nhẹ nhàng lay động, như huyễn điệp tung bay, hoa đào lạc ấn ẩn hiện quang mang yêu dị, dung nhan tuyệt sắc như thần chi băng lãnh tựa hàn tuyết.

Tứ đại tòa sử đứng phía sau hồng y năm tử, không một tia biểu tình.

“Cung chủ. . .” Một thanh âm kiều nhuyễn truyền đến, đánh vỡ sự tĩnh lặng trong đêm tối.

Vân mi hơi liễm, trong hồng mâu hiện lên một mạt lãnh quang, “Tập Phong, đưa nàng về trước!”

“Không ──” Hàn Linh Xu vẫn còn đang đắm chìm trong nụ hôn kia, “Ta muốn. . . ở cùng ngươi.”

“Hàn cô nương.” Điệp Triệt khinh thường liếc nhìn thiếu nữ, đáy mắt lộ ra lãnh ý, “Nếu ngươi dám làm trái mệnh lệnh cung chủ chúng ta, ngươi sẽ không còn mạng mà về.”

Hàn Linh Xu ngẩn ra, nàng quay đầu nhìn thân ảnh hỏa hồng cô ngạo kia, vì cái gì? Từ khi rời khỏi Phượng Hoàng sơn trang, hắn căn bản chưa từng chú ý đến nàng lấy một lần.

Trước mặt chúng nhân, hắn trao cho nàng một nụ hôn như mộng ảo, nhưng lúc này lại keo kiệt dù chỉ là một ánh mắt.

“Đắc tội Hàn cô nương.” Tập Phong nháy mắt điểm hôn huyệt của Hàn Linh Xu, ôm nàng ly khai bờ hồ.

“Các ngươi đi xuống trước.” Thanh âm lạnh như băng mang theo uy nghiêm không thể kháng cự.

Mấy người đều thối lui, bầu trời về đêm hư vô mờ mịt, đạo thân ảnh hỏa hồng kia phảng phất như kéo cả thiên địa đi rất xa.

Hỏa hồng trường phát trong gió bay lên, thỉnh thoảng có vài sợi lướt qua gò má, tán loạn như đang khiêu vũ.

Đêm đen an tĩnh, thoáng hiện sương mù bồng bềnh trôi nổi.

“Thiếu minh chủ ẩn giấu lâu như vậy, không thấy mệt sao?”

Lúc này, một anh tuấn nam tử vận mặc lục y sam từ sau thân cây đi ra, thanh phật thủ ngọc trâm nạm vàng tản ra quang mang có chút ảm đạm, mặc phát xõa tung, đuôi tóc buông xuống gần chỗ xương sườn.

Hắn chăm chú nhìn thân ảnh hỏa hồng, dường như có chút ngây ngốc, y bào như lửa thiêu đốt càng yêu diễm, tim hắn lại càng đau đớn.

“Vẫn là thiếu minh chủ cao minh a, lâu như vậy, ngay cả tòa sử của ta cũng chưa phát hiện.”

Tư Đồ Không Thành ngừng một chút, vẫn là lúng túng nói, “Hách Liên cung chủ.”

“Thiếu minh chủ tìm ta có việc?” Cô Tuyết cười nhạt, “Ngươi nói nếu để kẻ khác thấy hai người chúng ta ở cùng một chỗ, hắn sẽ có cảm tưởng gì?”

Tư Đồ Không Thành ngẩng đầu đảo qua cặp hồng mâu trong giây lát, lại rũ xuống, “Hảo hảo đối đãi Linh Xu, buông tha Phượng Hoàng sơn trang.”

Hách Liên Cô Tuyết thoáng cười nhạo, nét cười như vạn hoa rực rỡ, “Thiếu minh chủ đây là đang ra lệnh cho ta sao?” Hắn đi đến trước mặt Tư Đồ Không Thành, trong con ngươi ngập tràn hàn lãnh, “Ta dựa vào cái gì phải nghe lời ngươi?”

“Nếu ngươi hận ta có thể tìm đến ta, Cô Tuyết, chỉ cần ngươi đừng tiếp tục lạm sát, quay đầu là bờ, ta Tư Đồ Không Thành tùy ngươi xử trí!”

“Hận ngươi?” Trong hồng mâu đầy vẻ khinh miệt, “Ngươi xứng sao?”

Hắn xứng sao? Lời nói cỡ nào châm chọc!

Không hổ là Hách Liên Cô Tuyết, đem tình cảm kẻ khác chà đạp không chút dư thừa!

Tư Đồ Không Thành nở nụ cười, nguyên lai ta ngay cả làm cho hắn hận, cũng đã không xứng. . .

“Quay đầu là bờ? Ngươi xem ta quay về chỗ nào đây?” Hồng mâu băng lãnh, Hách Liên Cô Tuyết cười lạnh, “Ta cho ngươi biết, ta giết những kẻ đó, bọn chúng đều đáng chết!”

“Bọn họ đáng chết hay không, không phải do ngươi đến phán định!”

“Vậy cũng không phải do ngươi!” Hách Liên Cô Tuyết lạnh lùng nói, “Thế nào là chính nghĩa? Thế nào là tà ác? Hừ, các ngươi đám ngụy quân tử giết người của ta thì nói là bảo vệ chính nghĩa, ta giết người của các ngươi lại thành hồng tử đoạt chu, các ngươi thì tính là cái gì? Thế gian này thị thị phi phi dựa vào cái gì do các ngươi tới đánh giá?!”

Gió đêm bỗng trở nên thật lạnh.

Tư Đồ Không Thành rũ mi, nếu không phải chính tai mình nghe thấy, hắn thực sự không thể tin được những lời này là từ miệng hồng y thiếu niên kia nói ra.

“Cô Tuyết, ngươi thay đổi thật nhiều.”

“Đó cũng là nhờ đám súc sinh các ngươi ban tặng!”

“Chuyện năm đó không giống như ngươi nghĩ!” Một câu nói ngoáy vào vết sẹo, Tư Đồ Không Thành cũng nổi giận.

“Nga? Vậy như thế nào a. . . Thiếu minh chủ?” Hách Liên Cô Tuyết nở nụ cười trào phúng.

“Nói ngươi cũng sẽ không tin tưởng, nhiều lời vô ích.” Tư Đồ Không Thành nhắm mắt, đem khoảnh khắc thất thố vừa rồi giấu đi.

Ánh trăng lạnh lẽo, sợi tóc lăng không bay múa, tiếng côn trùng kêu vang tắt ngấm.

“Cô Tuyết, ta thực hối hận vào buổi tối kia. . . đã gặp ngươi.” Tư Đồ Không Thành nhìn Hách Liên Cô Tuyết, ánh mắt bỗng phiếm đỏ, thanh âm của hắn nhẹ bẫng, như là nháy mắt có thể dung nhập vào đêm tối.

“Nga? Nguyên lai ngươi cũng hối hận a, thiếu minh chủ.” Hách Liên Cô Tuyết gần như không khống chế được cười điên cuồng, “Ngươi có biết hay không, ta càng hối hận ngày trước thiếu niên vô tri, đã yêu người trên thế gian này tối không nên yêu!” Nếu lúc trước không có một thiếu niên treo đèn chơi đùa xuất hiện trước mắt ta, nếu khi ấy ngươi nhẫn tâm để ta chết trên tay đám súc sinh kia, nếu như đêm đó chúng ta chưa từng quen biết, có phải sẽ không có hôm nay. . .

Như hôm nay tựa thiên nhai xa xôi cách trở.

Tư Đồ Không Thành mạnh mẽ đẩy Hách Liên Cô Tuyết vào một gốc đại thụ, lá cây xanh biếc lác đác rơi rụng phủ xuống hai người.

“Cô Tuyết, ta thực hối hận, nếu lúc trước ta không gặp ngươi, sẽ không thống khổ đến hôm nay! Biết rõ chúng ta không thể ở cùng một chỗ, biết rõ ta căn bản không thể đi yêu ngươi, nhưng ta không thể kiềm chế! Không thể kiềm chế ngươi có hiểu hay không?! Muốn yêu nhưng lại không thể yêu, loại tư vị này ngươi biết có bao nhiêu thống khổ!”

Hách Liên Cô Tuyết dùng sức đẩy ra Tư Đồ Không Thành, xoay người một cái, đem hắn áp trước mặt mình, thanh phật thủ ngọc trâm rơi xuống trên mặt đất, mặc phát rối tung, cùng hỏa hồng trường phát dây dưa một chỗ.

“Chỉ có thiếu niên vô tri kia khi còn trẻ trong lòng có yêu, thiếu niên trưởng thành, tình yêu của hắn sớm đã tiêu hao hầu như không còn, cũng mất đi năng lực đi yêu người khác! ‘Yêu’ rất xa xỉ, thiếu minh chủ, ta đã thề, căn bản sẽ không chạm vào những thứ xa xỉ không thuộc về ta! Vĩnh viễn cũng không dính líu! Ngươi nói muốn yêu nhưng không thể yêu, Hách Liên Cô Tuyết hiện tại ngay cả yêu cũng đều đánh mất, ngươi nhìn xem ai thống khổ hơn ai ?!”

Tư Đồ Không Thành sắc mặt chợt chuyển sang trắng bệch, hắn tóm chặt lấy cổ tay Hách Liên Cô Tuyết, nhưng không ngờ nháy mắt phản chưởng, bị điểm huyệt nói.

Y lẳng lặng nhìn hắn, bọn họ có một ngàn khả năng kết thúc tất cả, nhưng không một cơ hội có thể yêu nhau.

Trong giây lát, trên mặt hồ u ám phản chiếu một mạt bạch sắc, như lưu tinh cực nhanh lướt qua, cùng lúc đó, trong hồng mâu nháy mắt hiện lên một luồng u quang khác thường.

“Đêm đã khuya, thiếu minh chủ.” Ngữ khí Hách Liên Cô Tuyết bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng, tựa hồ người vừa rồi thất thố rống giận không phải là hắn.

Ánh trăng giảo hoạt tản mát trong hồng đồng, tràn đầy lãnh phúng, lại như mộng huyễn không thực, hắn nở nụ cười, yêu mị mà tà khí.

“Có biết tư vị đôi môi của nữ nhân kia không? Sách sách sách, thật sự là thơm mát cực kỳ, e rằng thiếu minh chủ đã vô phúc hưởng thụ.” Hách Liên Cô Tuyết nở nụ cười tà lãnh, ngón trỏ vuốt ve anh mi của y, như thể ác linh trong đêm tối.

“Ngươi nói đêm hôm nay,ta nên làm thế nào ‘sủng hạnh’ vị hôn thê của ngươi mới hảo? Tiểu, nữ, hài từ nhỏ đã điêu ngoa kia?”

Tư Đồ Không Thành khẽ nhắm hai mắt, tâm đau đến mức hắn khó có thể tiếp tục gánh chịu, mặc cho người trước mặt nói bao nhiêu lời tùy tiện khinh bạc, so ra đều kém một phần hoang lương trong lòng hắn.

“Thiếu minh chủ, hảo hảo bảo hộ ba tấm bảo đồ còn lại của ngươi, nếu có một ngày bị ta không cẩn thận lấy mất, đến lúc đó đừng trách ta không thông báo trước.”

Thân ảnh hỏa hồng lướt qua bên cạnh Tư Đồ Không Thành, biến mất trong bóng đêm yêu diễm, lời nói sau cùng chìm sâu trong gió, lại quanh quẩn thật lâu bên tai hắn:

“Tên rời cung không thể quay đầu, nếu ta đã chọn con đường này, vĩnh viễn sẽ không hối hận!”

***