Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 33: Huyến lạn chi lễ



(huyến lạn: rực rỡ rạng ngời)

Bầu trời trong xanh trải dài vạn dặm, một màu phỉ thúy mênh mang, tiếng gió thổi vi vu.

Mọi người ngưng thần nín thở, nhưng thật lâu vẫn không thấy người đến.

Hàn Thiếu Khanh đứng dậy, tim đập không khỏi có chút gia tốc, Tư Đồ Không Thành vẫn như trước chắp tay mà đứng, trong cặp u đồng không nhìn ra cảm xúc.

Trong những người ở đây, chỉ có hai người khóe miệng hàm chứa ý cười.

Một người bạch y thịnh tuyết, ngọc diện đạm nhã, hắn như trước nhìn vào mỹ tửu trong chén, giống như trích tiên, tựa hồ mọi chuyện chung quanh đều cùng hắn không quan hệ, còn có một thiếu nữ, đôi mắt như nước hồ thu lộ ra vẻ vui mừng cùng chờ mong.

Thiên địa tương túy, phi hoa tinh tế, vô số hồ điệp trong gió uyển chuyển bay múa, tiếng gió nổi lên dập dờn như gợn sóng. (hồ điệp: con bướm)

Mấy trăm chích hồ điệp xoay tròn trên không trung, bỗng nhiên bay tới một đạo thân ảnh màu lam nhạt, vạt lụa mỏng nhẹ nhàng phất phơ, lăng không như nước u nhã rơi xuống đất, bộ dáng thướt tha yểu điệu.

Đó là một nữ tử, mặt như ngọc điêu, kim điệp phát trâm tỏa ra huỳnh quang lóng lánh, thủy lam sắc sa quần như thanh tuyền trong khe núi, khuyên tai hình hồ điệp dưới ánh dương quang dị thường dễ thấy, nàng không như bình thường nữ tử kiều mị, mà là hơn một phần thanh lãnh cùng ngạo mạn. (phát trâm: trâm cài tóc, tuyền: suối, thanh lãnh: trong trẻo nhưng lạnh lùng.)

Tất cả mọi người không dám lớn tiếng hô hấp, thậm chí là không có người mở miệng nói chuyện.

“Hàn trang chủ.” Nữ tử ôm quyền, lạnh lùng cười, “Ngạo Thần Cung đến chúc thọ ngài.”

“Không mời mà tới?” Nam Sở U bực bội nói.

Nữ tử cười lạnh: “Cung chủ chúng ta không ngại Hàn trang chủ mất lễ nghĩa, ngược lại còn đưa đến ba phần hạ lễ biểu lộ thành ý, hy vọng Hàn trang chủ có thể nhận lấy.”

Hàn Thiếu Khanh đứng dậy, “Xin hỏi tôn tính đại danh của cô nương?” (Ta nhớ lúc nãy lão Hàn đứng lên rồi mà ~”~)

“Hàn trang chủ khách khí.” Nữ tử cười nhạt, “Ta không có họ, được cung chủ tứ danh, Điệp Triệt.”

Móng tay sơn hồng tỏa ra sắc thái diễm lệ.

Lời vừa nói ra, cả sảnh đường xôn xao, có vài người ngay cả đứng cũng không vững.

Từ khi nữ tử xuất hiện, chỉ biết địa vị của nàng ở Ngạo Thần Cung không phải là nhỏ, không ngờ cư nhiên là Ngạo Thần Cung Địa môn thủ lĩnh, Địa tòa Điệp Triệt danh xưng ‘Kinh hồng tiên tử’!

‘Điệp hình phiêu’ chấn nhiếp giang hồ khiến bao nhiêu người mệnh tang hoàng tuyền, không nghĩ tới lại là một nữ tử tuổi trẻ mỹ mạo như vậy. (phiêu: phi tiêu)

Song không đợi mọi người từ trong hoảng sợ hoàn hồn, Điệp Triệt đã lăng không mà đứng, vô số thiểm quang hồ điệp phảng phất bị triệu hoán, giữa không trung nhanh nhẹn tung bay, bóng ảnh phiêu hốt.

Vân hà như hỏa, cũng không sánh bằng hào quang mỹ lệ từ những chích hồ điệp tỏa ra, nữ tử tựa Cửu thiên tiên tử, u nhiên lướt qua nhè nhẹ yên hồn, bên dưới dư huy của buổi chiều tà nở rộ vô số mộng ảo phong tình.

Hoàn tỉnh dục túy, thanh phong tiên nhạc, mỹ loạn hoan ca. (thanh phong: gió mát, hoàn tỉnh dục túy: nửa tỉnh nửa mê)

Mọi người ở đây chứng kiến phong tư mỹ diễm của nữ tử mà thất thần giây lát, một trương họa quyển dài rộng mười trượng phiêu nhiên rơi xuống, lúc này một màn tối đẹp mắt đã diễn ra. . . (họa quyển: bức tranh cuộn tròn)

Vô số hồ điệp màu sắc rực rỡ trải rộng hai cánh, hướng họa quyển bay đi, chập chờn như múa, quang diệu tứ phía, bóng ảnh như ngân quang chói mắt bên dưới bầu trời xanh biếc linh động bay lượn, họa quyển được ngàn chích hồ điệp chống đỡ, đồ án trong bức họa bị huyến lạn lưu quang che lấp, điệp trung tinh hồn như gợn sóng lưu chuyển dưới ánh mặt trời lộng lẫy, cảnh tượng mỹ lệ như hào quang vĩnh viễn không bao giờ biến mất. . .

Chúng nhân si ngốc nhìn một màn hoa mỹ giữa không trung, nữ tử lăng không mà đứng đang chỉ huy ngàn chích hồ điệp kia phảng phất như mộng ảo khiến người ta không dám tin. Mọi người rốt cuộc hiểu được, Hách Liên Cô Tuyết mới hai mươi mốt tuổi vì sao có thể dẫn dắt Ngạo Thần Cung đi đến xu thế huy hoàng cho tới bây giờ, chỉ cần là cảnh tượng trước mắt, ai có thể so với?

Lúc này, bốn gã thị vệ Ngạo Thần Cung từ đằng xa phi tới, bọn họ nâng lên họa quyển đứng giữa không trung dần trở nên thưa thớt, khí thế lạnh lùng.

Phong lạc, nhạc đình, hồ điệp tan biến. (Đôi khi mn có thể nghĩ ta lạm dụng HV, nhưng ta thấy một số chỗ cụm từ đối nhau, nếu sửa thành Tviệt thì phải sửa hết, mà sửa ra nhiều khi lại không hay, không còn đối như trước, vì thế có những chỗ ta giữ nguyên là vậy; phong lạc: gió ngừng thổi, yếu dần; nhạc đình: tiếng nhạc đình chỉ)

Nữ tử phiêu nhiên hạ xuống, hết thảy đều yên tĩnh, lạnh giọng mệnh lệnh nói: “Mở ra ──”

Bốn gã thị vệ đem họa quyển trải ra, một cái chớp mắt, tất cả mọi người đều kinh dị ồ lên. . .

Trong họa quyển chiết xạ đủ loại sắc thái xuyên thấu bầu trời, chói lọi đến mức tổn thương ánh mắt chúng nhân, mọi người cũng không dám nhìn thẳng vào nguồn sáng huyến lệ kia, mãi đến khi ánh sáng hơi chút yếu bớt mới có thể nhìn thấy cảnh tượng cả cuộc đời này e rằng chỉ có thể gặp một lần.

Ngàn chích hồ điệp bị đóng đinh trên họa quyển, uốn lượn hình thành một chữ ‘Thọ’ theo lối Khải thư, quang mang tuyên cổ vĩnh hằng kia mãi mãi cũng không tiêu tán. (Khải thư: một cách viết chữ Hán)

Hàn Thiếu Khanh đã bị chấn kinh đến không nói nên lời, Điệp Triệt khẽ cười nói: “Hàn trang chủ, còn chưa chấm dứt đâu.”

Hai gã huyền sam nam tử quỳ một gối xuống đất, cung kính đem một kiện bảo hạp trình diện trước nữ tử. (huyền: màu đen)

Chiếc hòm mở ra, kim quang chợt lóe, quang mang u lam vạn trượng bắn ra bốn phía, kỳ dị mà tráng lệ.

Dạ minh châu!

Thế nhưng dạ minh châu lớn đến vậy, tất cả mọi người đều mới chứng kiến lần đầu.

“Hàn trang chủ, đây cũng không phải dạ minh châu bình thường, từng là một trong những món bảo bối Lâu Lan quốc chủ cung phụng quốc gia ta, ta nghĩ ngài hẳn là đã nghe nói qua.”

Ám dạ chi châu!

Tương truyền khi Lâu Lan quốc tiến cống bảo vật, xui xẻo gặp phải bão cát cuồng phong, đội ngũ hơn ngàn người nháy mắt biến mất không dấu vết, vạn lượng hoàng kim cùng Ám dạ chi châu vô giá không rõ thất lạc nơi đâu, triều đình từng nhiều lần phái người truy tra, chung quy vô công mà phản, sau cũng không giải quyết được gì, không nghĩ tới hôm nay lại có thể được nhìn thấy quý bảo.

Chúng nhân không thể không hoài nghi, đội ngũ ngàn người nháy mắt tiêu thất không phải do thiên tai, mà là có người rắp tâm bố cục.

Hách Liên Cô Tuyết vậy mà lại đem trấn quốc chi bảo của Lâu Lan quốc làm hạ lễ đến tặng! Người bố cục kia, chẳng lẽ chính là. . .

Giấu được mọi người, hành sự thiên y vô phùng, thậm chí ngay cả truy tra ra một tia tung tích cũng không thể!

Nỗi sợ hãi lạnh lẽo thấu xương không thể không khiến chúng nhân ứa mồ hôi lạnh, lúc này, Điệp Triệt trở tay đánh về phía hộp gấm, Ám dạ chi châu hướng họa quyển bay đi, vững vàng khảm lên một điểm ngay bên dưới chữ ‘Thọ’ kia.

Đây là cỡ nào nội lực! Ám dạ chi châu ở ngay chính giữa, nội lực chia ra nhiều ít đều sẽ phá hủy mỹ cảm của họa quyển.

Vạn rương châu báu rực rỡ đa dạng, so sánh với phó ‘Thiên điệp hạ thọ đồ’ này, đều là tục vật.

“Hàn trang chủ, phần hạ lễ thứ nhất này, ngài có vừa lòng?”

Hạ lễ thứ nhất long trọng như vậy đã khiến người ta than thở tán thưởng, Hàn Thiếu Khanh có chút lúng túng, chỉ sợ chính mình vô phúc hưởng thụ, “Xin hỏi Hách Liên cung chủ. . .”

“Hàn trang chủ,” Điệp Triệt cười lạnh nói, “Đây là một chút tâm ý của cung chủ chúng ta, chẳng lẽ ngài không hài lòng?”

Hàn Thiếu Khanh nhất thời im lặng, không biết nên đáp lời thế nào.

Ngay khi đó, không để hắn nghĩ nhiều, một đạo lệ phong thổi qua, lá xanh chung quanh đều đón gió bay lên, mọi người mới từ trong trạng thái ‘mộc nhược ngốc kê’ phục hồi lại tinh thần, theo sau một thanh âm trong trẻo vang lên:

“Nếu Hàn trang chủ vừa lòng, cung chủ đặc biệt lệnh chúng ta đưa lên phần hạ lễ thứ hai, cấp các vị trợ hứng.”

“Là người nào ?!” Nam Sở U hô lớn.

“Ngạo Thần Cung, Vô Nhai, Tập Phong, bái kiến Hàn trang chủ, chư vị võ lâm hào kiệt.”

Hoảng sợ. . . Kinh ngạc. . .

Chỉ thấy hai mạt lệ ảnh bay vọt tới giữa đại đường, người bên trái một thân lam sắc trường sam, tỏa liên thủ sáo tản ra lãnh quang dày đặc, người bên phải vận xích sắc đoạn y, huyền sắc thiết kiếm hiển lộ phong mang. (xích sắc: màu đỏ)

Thần sắc của hai người, binh khí của hai người, cùng với mười ngón trên móng tay đều sơn hồng! Một màn khiến chúng nhân có chút chống đỡ không nổi, sắc mặt không khỏi đại biến.

Vô Nhai vỗ tay hai tiếng, bốn gã hộ vệ nhanh nhẹn phi thân đến phía sau Tập Phong, trong tay bọn họ còn nâng một cái rương sắt.

Tập Phong loáng một cái, thiết kiếm bên hông bay lên trời, người chưa động, kiếm hoa không. (hoa không: cùng ‘đằng không’ giống nhau, đều bay lên cả xD)

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn lên thiết kiếm đang bay loạn trên không, bỗng nhiên, mười ba đạo kiếm quang chợt hiện, thẳng tắp xuyên thấu qua vạn năm chú tỏa trên rương.

“Bang ──” Một tiếng nổ vang, ngàn vò rượu ầm ầm tan vỡ, chấn nhiếp thiên địa, tửu thủy như ngân quang khuynh sái.

Trầm mặc. . . Luống cuống. . . Yên tĩnh. . .

Không ai phát ra thanh âm.

Vô Nhai mở rương sắt, hồng quang vạn trượng bắn ra bốn phía.

Hàn Thiếu Khanh cùng Tạ Ngạo Thiên theo bản năng nheo mắt lại, bỗng nhiên hai mắt Tạ Ngạo Thiên trợn to, hắn nhìn chằm chằm vào vật trong rương, khóe miệng không khỏi run rẩy.

Đó là một thanh bảo kiếm dài ba thước chín tấc, kiếm một màu liệt hồng tựa mặt trời, lại giống như đã phủ bụi mấy trăm năm, an tĩnh chờ đợi chủ nhân giải cứu.

Vô Nhai cười lạnh nói, “Tạ lão trang chủ, thanh kiếm này, ta nghĩ ngài hẳn là nhận thức.”

Tạ Ngạo Thiên lảo đảo bước qua, không thể tin nhìn thanh kiếm kia, “Bích. . . Bích Huyết. . .”

Đám đông xôn xao!

Tổ tông trăm năm trước của Ngự Kiếm sơn trang e rằng cũng phải xưng chú tạo sư đúc nên Bích Huyết Kiếm một tiếng ‘Gia gia’, Bích Huyết Kiếm tiêu thất mấy trăm năm thế nhưng hôm nay lại tái hiện giang hồ.

“Tước thiết, toái hồn, ẩm huyết, vô mệnh.”

Tạ Ngạo Thiên hơi nhắm mắt, khóe miệng run lên nhè nhẹ, chín ngàn chín trăm chín mươi chín loại bảo kiếm của Ngự Kiếm sơn trang với Bích Huyết, có thể nào so sánh?

Từ khi Bích Huyết biến mất tới nay, lịch đại trang chủ của Ngự Kiếm sơn trang nhận được tổ huấn, nhất định phải đưa Bích Huyết Kiếm quy tông, song đã qua trăm năm, chung quy vẫn không thể thực hiện, đến nay Bích Huyết bị Ngạo Thần Cung đoạt được, thậm chí trở thành hạ lễ tống tặng, việc này đối với Ngự Kiếm sơn trang hơn trăm năm lịch sử mà nói, quả thực vô cùng nhục nhã. (lịch đại: các đời, các thời kỳ)

“Hàn trang chủ, cung chủ chúng ta nói hy vọng sau này Phượng Hoàng sơn trang vẫn có thể chấn nhiếp võ lâm, vì thế phái ta dâng lên Bích Huyết Kiếm để biểu lộ thành ý.”

Hàn Thiếu Khanh lẳng lặng mà đứng, lời vừa muốn nói ra lại nghẹn nơi cổ họng.

Vô Nhai đi lên phía trước, tiếp tục nói, “Cung chủ chúng ta còn nói, trăm năm qua những lời đồn đãi vô căn cứ về kiếm này thật sự rất nhiều, hôm nay làm trò trước mặt chư vị võ lâm hào kiệt chứng thực uy lực của Bích Huyết Kiếm, coi như cấp các vị trợ hứng.”

“Thế nào chứng thực?”

Vô Nhai hơi nheo mắt, bên trong lãnh quang bắn ra bốn phía, “Giết một người.”

Ung dung nhả ra vài chữ, lại khiến chúng nhân thần sắc cứng đờ, khuôn mặt trắng bệch.

Hàn Thiếu Khanh nhất thời giật mình ngây ngốc nửa ngày, trong lòng chấn động, không khỏi hơn vài phần không yên, hắn khép lại hai mắt, “Hách Liên cung chủ đến tột cùng là có ý gì?”

Vô Nhai ngữ khí bình thản, “Cung chủ của chúng ta ý tứ rất rõ ràng, đó chính là có thể chứng thực uy lực của Bích Huyết Kiếm, lại giúp Phượng Hoàng sơn trang diệt trừ một gian tế nguy hiểm, nhất cử lưỡng tiện.”

Hàn Thiếu Khanh cả kinh, lập tức thay đổi thần sắc, “Gian tế?”

Chúng nhân hai mặt nhìn nhau.

Tầm mắt Vô Nhai đảo qua yến hội, mục quang u lãnh cuối cùng dừng ở trên người đứng sau Hàn Thiếu Khanh, hắn hất cằm, trong con ngươi tràn đầy khiêu khích, “Hắn !”

Mọi người nhìn theo phương hướng Vô Nhai chỉ, giật mình kinh hãi.

Người nọ chính là ── Nam Sở U!