Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 17: Hồi ức • Thất khống chi tâm



Bầu trời quang đãng bao la, bích thủy mênh mông.

Tư Đồ Không Thành ngửa mặt uống cạn rượu trong đàn, giống như vĩnh viễn đều uống không đủ.

Mạt hồng ảnh yêu diễm kia vẫn quanh quẩn trong đầu, sáu năm qua, nguyên bản tưởng rằng có thể quên, nhưng với hắn mà nói, gặp lại so với tưởng niệm càng thêm tra tấn lòng người.

Hảo! Hảo! Tư Đồ Không Thành, ngươi điên rồi, đủ tuyệt! Ngươi nghe, Hách Liên Cô Tuyết ta từ nay về sau cùng các ngươi thế bất lưỡng lập!

“Ba –“ Vò rượu bị đập vỡ thành từng mảnh, tửu thủy chảy ra ào ạt, như lệ tuôn vô tận.

Không Thành, ngươi làm sao lại cùng nhi tử của cừu nhân ở cùng một chỗ?

Thiếu chủ, hài tử kia là tai họa, không thể lưu!

Không Thành, nếu ngươi không chấm dứt cùng nhi tử của ma đầu kia, đừng trách ta ra tay với hắn!

. . .

Hách Liên Cô Tuyết, ngươi nghe, Tư Đồ Không Thành ta từ nay về sau, cùng ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, vĩnh viễn không gặp lại!

“Băng —“ Một tiếng vang thật lớn, thạch bàn bị đập nát, bụi bặm hòa tan trong gió, anh mâu nhiễm một tầng mờ mịt.

“Thiếu, Thiếu minh chủ.”

“Cút —“

Hộ vệ bị tiếng quát lớn của Tư Đồ Không Thành dọa cho hai chân run rẩy, nhưng bởi có chuyện quan trọng cần bẩm báo, không dám di động nửa bước.

“Mau cút đi.”

Hộ vệ sợ tới mức hai chân như nhũn ra, bỗng nhiên quỳ trên mặt đất, đầu cúi rất thấp, run run nói, “Thiếu. . . Thiếu minh chủ, Hàn trang chủ mời ngài qua một chuyến.”

Gió nhẹ dập dờn, hơi thở thật lâu bình tĩnh, khi hộ vệ rốt cuộc có dũng khí ngẩng đầu, phát hiện trong lương đình căn bản không một bóng người.

~*~

Dương quang rải rác, trên mặt đất tản mát từng mảnh kim ảnh, thị nữ lẳng lặng nhìn bạch y nam tử dưới lê hoa thụ, chiếc bóng nghiêng nghiêng như chứa đựng vô tận cô độc.

Thiên không bích khuynh, cũng không sánh được ánh mắt nhu hòa của bạch y nam tử.

Ngọc diện hàm tiếu, một thân đạm bạc tiêu dao, nguyên bản độc lập nơi hậu thế như hắn lại vì một người mà động tình, rơi vào dày vò mà không hay biết.

“Uyển Nhi.” Mộ Vân Khuynh rũ mắt mỉm cười, thản nhiên nói. “Ngươi có biết dưới lê hoa thụ này chôn thứ gì không?”

Thị nữ kinh ngạc nhìn bạch y nam tử, ánh mắt lấp lánh thủy vận, lê hoa rơi rụng dừng trên vai bạch y nam tử, thanh trần lay động.

. . .

Lê hoa thụ, từng cánh hoa phiêu đãng.

“Ngươi giết con thỏ của ta, ta muốn ngươi bồi, ta muốn ngươi bồi. . .” Bạch y thiếu niên nắm lấy y phục hồng y thiếu niên, ra sức lắc lắc hắn.

“Tránh ra —“ Hồng y thiếu niên gỡ ra bàn tay đang túm chặt áo hắn, lạnh lùng nói, “Không phải chỉ là một con thỏ sao, khóc cái gì! Cùng lắm thì ta bắt một con trả cho ngươi!”

“Ngươi sao lại hung hăng như vậy, ngươi giết con thỏ Vân Khuynh ca ca thích nhất, người nào gần ngươi đều không gặp chuyện tốt! Ánh mắt khác chúng ta, màu tóc khác chúng ta, ngươi là quái nhân! Quái nhân!”

“Ta không phải —“ Hồng y thiếu niên vươn tay tát lên mặt nữ hài, hồng mâu lạnh lùng.

Nữ hài khóc lóc, vô cùng thương tâm, “Ngươi đánh ta, ngươi vậy mà dám đánh ta!”

Hồng y thiếu niên tràn đầy khinh thường, “Bởi vì ngươi muốn bị đánh!”

“Ngươi là hài tử hư hỏng! Đồ hư hỏng!”

Hồng y thiếu niên vừa mới giơ tay, đang muốn tát thêm một cái, một bàn tay nháy mắt giữ lấy cổ tay hắn.

Hồng y thiếu niên quay đầu lại, thấy một đôi u đồng thâm thúy như biển cả, khẽ nở nụ cười, tựa như huyến hoa sáng lạn.

“Không Thành ca ca.” Nữ hài định xông lên ôm lấy Tư Đồ Không Thành, bị hồng y thiếu niên một phen đẩy ra.

Nữ hài ngã nhào, lại bắt đầu khóc lóc.

“Hắn là của ta, không cho ngươi chạm vào hắn!” Hồng y thiếu niên dùng ngữ khí khiêu khích nói, sau đó nhìn về phía Tư Đồ Không Thành, tiếu dung mỹ lệ vô bì, “Chúng ta đi bắt thỏ trả hắn được không?”

Bạch y thiếu niên không nhìn nữ hài té ngã trên mặt đất đang khóc nháo, ánh mắt của hắn vẫn dõi theo bóng lưng hồng sắc kia, cho đến khi hoàn toàn biến mất vẫn như trước ngơ ngẩn đứng nhìn.

Bạch y tiêm trần, Mộ Vân Khuynh chắp tay mà đứng, tiếu ý thật sâu, lê hoa trên người bị một cơn gió nhẹ lướt qua thổi bay, che đậy trong con ngươi sáng như sao trời một mảng thê lương.

. . .

“Cô Tuyết —“ Bạch y thiếu niên hô lớn.

“Vân Khuynh, ngươi trở về, ngươi chẳng lẽ muốn cùng nhi tử của ma đầu có quan hệ sao?”

Bạch y thiếu niên nhìn hồng y thiếu niên ngã trên mặt đất, song đồng thâm hồng vương lại một giọt lệ, dừng trên khóa cốt, hòa hợp cùng đào hoa màu huyết hồng, tỏa ra hương sắc thê lương.

Hồng y thiếu niên gắng gượng đứng dậy, mục quang của hắn, âm ngoan, quyết tuyệt, băng lãnh như người chết.

Tiếu dung đã không còn.

“Ngụy quân tử!” Hồng y thiếu niên cười lạnh nói, “Tất cả các ngươi nghe cho rõ, một ngày nào đó, ta sẽ cho các ngươi đám người gọi là ‘Võ lâm bạch đạo’ toàn bộ thần phục dưới chân ta Hách Liên Cô Tuyết!”

“Ngươi! Ngươi! Ngươi! Còn có ngươi!” Hồng y thiếu niên chỉ vào bốn nam nhân, quát lớn, “Các ngươi chờ xuống địa ngục đi!”

“Tư Đồ Không Thành, ta sẽ cho ngươi hối hận cả đời!”

Bạch y thiếu niên mới vừa đuổi theo hồng y thiếu niên, một tiếng trầm đục tê liệt vang lên, bạch y thiếu niên trúng phải một chưởng thịnh nộ của hồng y thiếu niên hạ vào ngực, “Muốn chết!”

“Vân Khuynh. . .”, “Vân Khuynh ca ca. . .”

“Thiếu cung chủ, thuộc hạ chậm trễ, thỉnh thiếu cung chủ thứ tội!”

“Hồi cung.” Hồng y thiếu niên xoay người rời đi, hồng y tựa huyết, phảng phất như một đóa mạn đà la sắp nở rộ dưới ánh tịch dương.

Một đóa mạn đà la tàn nhẫn mà tà ác, trụy nhập huyết vực luyện trì.

“Lâu chủ. . .” Thị nữ khẽ gọi một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Mộ Vân Khuynh.

Tiếng thở dài u miên vang lên, Mộ Vân Khuynh xoay người, thản nhiên nói, “Trở về đi.”

Bạch ảnh tiêu thất dưới bóng lê hoa thụ, trên mặt đất rơi vãi từng mảnh cánh hoa.

Thiên địa xa xăm, vẫn tịch mịch như lúc ban đầu.