Khuynh Thành Song Tuyệt

Chương 23: Cố nhân thán







Tuyết đầu mùa từ từ rơi, màu trắng sa mỏng bao trùm đại địa . Phía chân trời truyền đến vài tiếng chim hót, thê lương lòng người.

Dịch Nam Vũ một thân nhung y dùng sức gõ cửa học sĩ phủ.

Quản gia ra mở cửa:“Dịch đại nhân, ngài lại tới nữa a.”

“Nói cái gì thế nga, sao lại là lại tới nữa a.” Dịch Nam Vũ sẳng giọng.

Quản gia cuối đầu, khiếp nói:“ Ý nô tài là khi ngài vừa mới tới, đại nhân hắn lại trốn một mình trong phòng, tâm tình không thể nào hảo hảo a……”

Dịch Nam Vũ lôi chỉnh lại cổ áo cùng tay áo, thở dài, bất đắc dĩ nhìn quản gia liếc mắt một cái, sau đi đến phòng Tư Đồ Cảnh.

Trong phòng rất im lặng, không có một chút tiếng động phát ra, cứ như không có người bên trong vậy

Đẩy cửa ra, trên bàn loang đầy màu vẽ, trên đất rải rác rất nhiều bức họa, đều dồn về một chỗ, không biết là họa cái gì.

Người nọ tay phải cầm bút vẽ, tay trái giữ trang giấy, cẩn thận phát thảo gì đó, ánh mắt chăm chú, hai hàng lông mày nhíu lại, biểu tình vô hỉ vô bi.

Dịch Nam Vũ đóng cửa phòng lại, đến đến cuối người xuống, nhặt lên một bức họa, hình dáng người trong tranh hiện ra rõ rang trước mắt hắn.

Nhất định phải như vậy sao.

Vì người kia, tự đem bản than mình biến thành cái dạng này.

Mà bên cạnh hắn có người, hắn cũng không phát hiện.

Hắn chắc đã rất khoái nhạc .

“Tư Đồ đại ca!” Dịch Nam Vũ đến gần hắn kêu lên.

Tư Đồ Cảnh thu bút, lúc này mới phát hiện có người đến, hoảng thần, sau ổn định lại, nói:“Ngươi sao lại tới đây? Hôm nay có tuyết rơi nga.”

“Ân.” Dịch Nam Vũ miễn cưỡng cười,“Hôm nay là tuyết đầu mùa, chúng ta đi ra ngoài thưởng tuyết đi.”

“Nhưng bên ngoài rất lạnh……”

“Nam tử hán đại trượng phu còn sợ lạnh sao, đi thôi!” Dịch Nam Vũ kéo Tư Đồ Cảnh ra bên ngoài.

“Được rồi, đi đâu?”

Dịch Nam Vũ nghĩ nghĩ, nói:“Đi Vạn Hương tửu lâu đi.”

Tư Đồ Cảnh ngẩn người, tửu lâu? Cũng tốt, tửu lâu thì đi tửu lâu vậy.

Vạn Hương tửu lâu, là đệ nhất tửu lâu của kinh thành, đặc sắc vì danh, cũng vì Vạn Hương rượu, rượu Vạn Hương. Tửu lâu có rất nhiều loại rượu mà người khác khó có thể tưởng tượng, có đến vô vạn loại rượu, cũng phải hơn một ngàn loại. Hơn nữa loại nào cũng tỏa hương đến mười dặm, mỗi mùi đều khác nhau, cũng đều là nhân gian cực phẩm.

Trước kia cũng muốn đến nơi này, nhưng biết mình không thể thắng được rượu lực, rượu vào người sẽ trở nên loạn tính, Tư Đồ Cảnh cũng bỏ quên mất ý nghĩ này.

Nay, say cũng không sao.

Bông tuyết lảo đảo rơi chậm chậm lượn vài vòng , hai người không có bung dù, để bông tuyết lạnh lẽo tùy ý rơi trên người, tay cùng hai má đã trở nên  lạnh lẽo.

Trời lạnh như thế, sinh ý của tửu lâu cũng không quá tốt, hai người lên lầu.

Trên lầu chỉ có một nữ tử, một than sa y trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo màu trắng, đầu đội đấu lạp (kiểu nói rộng vành hồi xưa trong giang hồ mấy vị ẩn sĩ hay đội), đấu lạpcó phủ một màn vải mỏng che mặt, là một điển hình cho người trong giang hồ. Nàng ngồi một mình một bàn, tay cầm một ly, thiển châm tế chước. Cử động chân tay đều vô cùng phong nhã.

Ẩn ẩn cảm thấy có chút quen thuộc, nghĩ lại thật kĩ thì dường như mình chưa thấy qua người này.

Tư Đồ Cảnh theo Dịch Nam Vũ đi đến một cái bàn kế bên cửa sổ ngồi xuống, cũng phù hợp nhìn thấy nhất cử nhất động của nàng kia.

Luôn cảm thấy dường như nàng luôn nhìn mình, nhưng có lớp sa mỏng che mặt, không thể nhìn thấy mắt của nàng

“Tiểu nhị, cho hai bầu rượu.” Dịch Nam Vũ kêu tiểu nhị đến.

Tư Đồ Cảnh không nói, dùng khóe mắt nhìn nàng kia.

“Tư Đồ đại ca, ngươi gần đây sao nhìn có vẻ không vui a?” Dịch Nam Vũ cầm lấy ấm trà trên bàn, rót ra hai chén.

Thanh âm không lớn không nhỏ, lại có thể vang khắp tầng trệt.

“Không biết nữa.” Tư Đồ Cảnh lắc lắc đầu, lại hỏi:“Ngươi trông cũng có vẻ không vui a?”

Dịch Nam Vũ cầm chén trà lên, nói:“Cũng không biết nữa, hình như vì nhìn thấy ngươi không vui nên ta cũng không vui a .”

Tư Đồ Cảnh buông chén trà, đưa tay xoa xoa đầu Dịch Nam Vũ: “Ngươi có bị bệnh không a! Ta là vì không có được một thứ nên mới mất hứng a, cũng không có liên quan đến ngươi a!”

“Vậy ngươi muốn cái gì, ta giúp ngươi!” Dịch Nam Vũ nói.

“Ai cũng không giúp được ta.”

Tư Đồ Cảnh gục đầu xuống.

Tiểu nhị rất nhanh nhiệt rượu, bưng đi lên. Rượu hương bốn phía, nhưng hai người đều không chạm đến.

“Thế nào? Không dám đụng vào à?” Tư Đồ Cảnh cười hỏi Dịch Nam Vũ.

Dịch Nam Vũ lập tức ngã rượu, uống ực một ngụm.

“Này rượu…… Hình như rất khó uống a……” Dịch Nam Vũ le lưỡi nói.

“Ai nói ngươi rượu khó uống!” Tư Đồ Cảnh cười nhìn Dịch Nam Vũ, lại phát hiện đầu vai nữ tử đằng kia run run, nàng không phải là cười bọn họ chứ.

“Mặc kệ , dù sao là ngươi muốn tới , ngươi nói thế nào cũng phải uống nga!” Tư Đồ Cảnh lại ngã thêm một chén rượu, đem cái chén đưa tới trước mặt Dịch Nam Vũ.

Nữ tử đằng kia lúc này mới đứng lên, đi về phía bọn họ. Tư Đồ Cảnh định thần, nhìn nàng.

“Ngốc tiểu tử! Không thể uống rượu thì đừng uống, rượu không phải là thứ gì tốt hết!” Nữ tử ngữ khí lão thành, nhưng thanh âm cũng rấttrong. Khiến người khác khó đoán được tuổi của nàng.

Tư Đồ Cảnh đứng dậy nói:“Cô nương vừa nói gì?”

“Cô nương?” Nữ tử có chút kinh ngạc cười nói:“Ta có thể làm ** . Ha ha.”

“Nga?” Tư Đồ cảnh có chút nghi hoặc, nói:“Kia thỉnh tiền bối chỉ giáo.”

“Thế nhân xem ra, rượu này, có hai cách đơn giản để sử dụng.” Nữ tử đi đến kế bên bàn bọn họ, cầm lấy bầu rượu, rót đầy một ly, bưng lên, tiếp tục nói:“Thứ nhất, là có việc vui, uống rượu đến ăn mừng; Thứ hai, là trong lòng sầu khổ, mượn rượu để tiêu sầu.” Nói xong, nữ tử bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, buông chén, lại nói tiếp:“Nếu là có thai sự, uống rượu, kia vẫn là việc vui, nếu là trong lòng sầu khổ, say một hồi, sầu khổ vẫn như cũ khó tiêu, này uống rượu hay không uống, cũng có gì khác nhau đâu? Chỉ biết đem thêm khổ cực cho thân thể mà thôi.”

Dịch Nam Vũ cảm thấy có chút mơ hồ:“Kia xin hỏi tiền bối, nếu rượu là vật vô dụng, vì sao lại có nhiều người tìm đến rượu như vậy, cũng có nhiều người tất cả đều vì rượu đấy?”

“Nếu rượu chỉ được  dùng bằng hai việc đơn giản như vậy, tự nhiên sẽ trở nên vô nghĩa. Tìm đến rượu, nhất định phải biết phẩm rượu.” Nữ tử xoay mặt về phía Dịch Nam Vũ, nói:“Chính như ngươi mới vừa rồi cảm thấy rượu khó uống, đó là bởi vì ngươi không thể phẩm rượu vị. Nếu mượn rượu kiêu sầu, thì chỉ là tự tra tấn bản thân thôi, ta khuyên ngươi vẫn là không nên.”

Nữ tử ngữ khí ai uyển, nói rất thản nhiên, khiến Tư Đồ Cảnh có chút hoảng hốt.

Đặc hơn hương rượu thoang thoảng, thoáng chốc còn hòa thêm chút mùi hương dễ chịu khác, không rõ là mùi gì, dường như tỏa ra từ trên người nàng kia.

Dịch Nam Vũ cũng hoảng hốt , bỗng nhiên gục trên bàn.

“Uy! Ngươi làm sao vậy?” Tư Đồ Cảnh lay lay dịch nam vũ, phát hiện hắn đã bất tỉnh nhân sự .

“Hắn say.” Nữ tử nói.

“Không thể nào, hắn chỉ mới uống một ly, sao có thể say nhanh như vậy……” Đang nói, Tư Đồ Cảnh cảm giác đầu một trận choáng váng, lúc này mới ý thức được mùi hương kia có vấn đề.

Sớm nghe nói Vạn Hương tửu lâu là địa bàn của Phi Hồ môn, Phi Hồ môn nổi tiếng trong thiên hạ là mê dược, có thể trong chớp mắt khiến người ta vô lực, nếu hòa cùng với rượu, một giọt cũng có thể khiến người ta ngã.

Nữ tử thần bí này, chắc là môn chủ Phi Hồ môn.

“Vân Vô Ảnh?” Tư Đồ Cảnh vô lực ngồi trên ghế.

“Quả nhiên là hài tử thông minh nga.” Nữ tử ngữ khí không ôn không hỏa, ngoài cửa gió thổi nhẹ làm lay động mảnh lụa trắng che mặt nàng.

Tư Đồ Cảnh bỗng nhiên đưa tay, tháo bỏ đấu lạp của nàng.

Đem quăng đấu lạp sang bên cạnh, khuôn mặt hoa Bạch Liên thanh tịnh, hàng mi dài tinh tế, đôi mắt hoa đào hẹo dài, con ngươi trong suốt mang đầy vẻ kinh ngạc.

“Xú tiểu tử ngươi làm gì!” Nữ tử cả giận nói.

“Vân Vô Ảnh quả nhiên là mỹ nữ a……” Tư Đồ Cảnh thở dài.

Nhìn thấy dung nhan Thường Vân cũng Vân Vô Ảnh , chính là tâm nguyện bao nhiêu năm nay của hắn, nay đã hoàn thành một điều.

“Tử tiểu tử, ngươi thật sự là……” Vân Vô Ảnh vươn tay tát Tư Đồ Cảnh.

Tư Đồ Cảnh sớm mất đi khí lực, muốn tránh cũng tránh không được, chỉ có thể để nàng tát, miệng hét lên:“Mỹ nữ ngươi xuống tay nhẹ thôi a, đừng có tự phá hoại hình tượng chính mình như thế!”

“Ngươi vừa bảo ta cái gì!” Vân Vô Ảnh thu tay, vừa tức giận vừa buồn cười trừng mắt nhìn hắn,“Ngươi không sợ ta giết ngươi?”

“Ngươi muốn giết ta còn không động thủ cho sớm, còn phải làm việc vô nghĩa như vậy làm chi.” Tư Đồ Cảnh vẫn còn nhìn nàng nói.

Vân Vô Ảnh thở dài:“Tiểu tử ngươi không phải rất thông minh sao, sao lại cứ vì một nam nhân luẩn quẩn trong lòng a!”

“Ngươi!” Tư Đồ Cảnh bị người một câu nói ra hết tâm sự, hách nhất đại khiêu, giãy dụa đứng dậy, lại không động đậy được , đành phải ngồi trên ghế rống:“Ngươi nói bậy bạ gì đó!”

Vân Vô Ảnh khoanh tay lại, nhìn xuống Tư Đồ Cảnh:“Ta cái gì cũng biết nói hết, ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, tự hảo hảo tận hưởng cuộc sống của đi, không cần phải vì một chút chuyện mà đánh mất đi tâm tình.”

“Ngươi làm sao biết được? Ngươi quản chuyện của ta làm gì!” Tư Đồ Cảnh quay đầu.

Vân Vô Ảnh có chút tức giận, nói:“Thái độ của ngươi! Nói chuyện với tiền bối như thế sao!”

Tư Đồ Cảnh vẫn như cũ lắc lắc đầu:“Ta biết người thầm mến ta nhiều lắm, nhưng mà ta nói ngươi nghe, tuy rằng ngươi trông rất đẹp, nhưng cũng không cần ngươi diễn nữa , trong lòng ta đã có người khác rồi, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn thân mật với đồ đệ của ngươi đi, đại tỷ nga –”

“Ngươi ..tử tiểu tử!” Vân Vô Ảnh lại bắt đầu niết hắn mặt, trong miệng còn nhớ kỹ:“Trách không được Phong nhi lại vì ngươi mà nháo như thế, chắc cũng vì cái tính này mà!”

“Ân, vẫn là đối với Lý Tùy Phong, so với ta tốt hơn nhiều, ngươi đi tìm hắn a, tìm hắn –” Tư Đồ Cảnh nhắm mắt. Cảm thấy nữ tử này là bị bệnh rồi.

Hình như nữ nhân xinh đẹp đều mắc bệnh hết rồi a, Bùi Liễu Tích cũng như vậy, nương của Bùi Liễu Tích cũng thế, hiện tại Vân Vô Ảnh này cũng vậy, rõ ràng là đệ nhất mỹ nhân, ai cũng như nhau, đều bệnh hết rồi.

Bởi vậy nói nữ nhân rất phiền toái quả không sai a.

“Quên đi, không so đo với ngươi nữa, nhớ kỹ, tự mình hảo hảo sống đi nga, không phải tự làm khổ mình như vậy!” Vân Vô Ảnh nói xong, đánh một chưởng lên cổ Tư Đồ Cảnh.

Còn không kịp nói gì, Tư Đồ Cảnh đã mất đi ý thức .

Qua một hồi lâu sau, tiểu nhị đi lên, phát hiện hai vị công tử trên lầu đều đã ngã xuống, dọn dọn bàn, cũng phát hiện đã hết rượu trong bầu .

Quả nhiên người ta cho dù xinh đẹp như thế nào cũng không thắng được rượu lực a.

Lúc Tư Đồ Cảnh tỉnh lại, nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc. Là Cảnh Dực cùng Cảnh Linh. Hắn mở mắt, Cảnh Linh vẫn còn phe phẩy cái tay trước mặt hắn. Cảnh Dực ở bên cạnh phe phẩy Dịch Nam Vũ

“Được rồi được rồi, đừng phẩy nữa, phẩy nữa ta liền hôn mê.” Tư Đồ Cảnh trợn to mắt nói với Cảnh Linh.

“Tư Đồ công tử, ngươi sao lại uống rượu nhiều vật a?” Cảnh Linh tò mò hỏi.

Uống nhiều lắm sao? Ta còn nhớ rõ mình chưa uống ngụm nào mà. Tư Đồ Cảnh vẫn còn đang nghĩ , nhưng không có một chút gì có thể nhớ được. Chỉ nhớ rõ hắn nhìn thấy một nữ nhân rất xinh đẹp. Nữ nhân đó có bảo hắn nên hảo hảo tận hưởng cuộc sống, không nên tự làm khổ bản thân.

Này hắn , sao lại không nhớ gì cả . Tư Đồ Cảnh vỗ vỗ đầu, có chút hỗn loạn . Chẳng lẽ là nằm mơ. Chẳng lẽ uống nhiều quá nên sinh ra ảo giác?

“Ân…… Các ngươi sao lại ở đây?” Tư Đồ Cảnh hỏi Cảnh Linh.

“Nga, cha cùng Thái Phó bảo chúng ta đến tìm ngươi, vừa đến quý phủ của ngươi, quản gia nói ngươi cùng Dịch đại nhân tới Vạn Hương tửu lâu, chúng ta mới chạy đến đây.” Cảnh Linh đáp.

Tư Đồ Cảnh nghi hoặc nói:“Cha ngươi?”

“Thủ lĩnh cấm vệ quân Cảnh Hành Trác, chính là gia phụ. Chúng ta huynh đệ ở hoàng cung nhận chức thị vệ.” Cảnh Dực lây tỉnh Dịch Nam Vũ, trả lời cho Tư Đồ Cảnh.

“Nga……” Tư Đồ Cảnh đáp lời đứng dậy. Lại hỏi:“Ta hiện tại đang muốn đi đâu?”

Hai người trầm mặc không nói.

Tư Đồ Cảnh cũng hiểu được ý bọn họ.

Chuyện này, chắc là rất quan trọng . Kế hoạch của bọn họ, chắc là đã đến lúc hành động . Ngày đáng sợ kia, cuối cùng cũng đến .

“Nam Vũ.” Tư Đồ Cảnh kêu Dịch Nam Vũ, Dịch Nam Vũ cọ cọ mặt đứng lên, ý nghĩ vẫn trống rỗng, người vẫn chưa tỉnh hẳn.

“Tư Đồ đại ca…… Chuyện gì?”

“Ngươi về trước đi. Ta có việc quan trọng phải làm.”

“Nga, hảo. Ta ngày mai lại đi tìm ngươi.” Dịch Nam Vũ xoa xoa hai mắt rồi xuống lầu.

“Ân.”

Tư Đồ Cảnh gật đầu, nhìn hắn rời đi.

Chuyện ngày mai, ai nói được là tốt hay không tốt.

________________________________________________________