Khuynh Thành Phong Hoa

Chương 27: Huỷ diệt tướng quân phủ



- Ngươi là loại người nào - hai gã thủ vệ nhìn đến Dạ Mị tạm dừng trước cửa lập tức hung thần ác sát hỏi.

- Người giết các ngươi! - Dứt lời, hai gã thủ vệ còn chưa kịp lại nói thêm một câu liền mở to hai mắt ngơ ngác nhìn một cái lổ thủng trên ngực của chính mình, liền ngay cả đối phương là ra tay như thế nào bọn họ đều không có thấy rõ cứ như vậy mất đi tính mạng.....

- Giết người rồi! Giết người rồi! - Người lui tới trên đường thất vậy lập tức kinh hãi chạy trốn chung quanh, không được một lát, ven đường trừ bỏ Dạ Mị bên ngoài sẽ không nhìn tới một bóng người.

Thấy vậy, Dạ Mị chỉ cười tà mị một tiếng, muốn chính là oanh động! Lập tức bay nhanh chạy tiến bên trong toà phủ đệ xa hoa kia, còn thuận tay tại chung quanh cả toà phủ bày ra một cái kết giới, hôm nay một cái vật sống bên trong này đều đừng nghĩ chạy được!

Từ khi Dạ Mị tiến vào phủ đệ liền bắt đầu gặp người giết người, cơ hồ người nhìn đến nàng còn chưa kịp hỏi một câu nàng là ai cũng đã bị mất mạng, đây là một trường đơn phương tàn sát! Bên trong sân tuỳ ý có thể thấy được phần còn lại của tay chân đã bị cụt, máu thịt bay tứ tung, máu đỏ tươi cơ hồ phun tại khắp mọi ngõ ngách sân!

Dạ Mị cầm Bích Hàn kiếm trong tay lãnh khốc đứng ở giữa sân, nàng giống như là một Tu La thị huyết lấy mạng, chỉ là toàn thân cao thấp lại thuần khiết không một tia vết máu, giống như thể kết hợp giữa tiên nữ cùng Tu La, mâu thuẫn lại hài hoà ngoài ý muốn.

- Dừng tay! Ngươi là loại người nào? Dám làm càn tại phủ đại tướng quân ta! - Trần Thanh Vân nghe tiếng mà đến nhìn thấy thi thể nằm chồng chất đầy sân tức đến lửa giận tận trời, hắn tay cầm binh quyền hơn mười năm? Liền ngay cả đương kim hoàng thượng còn không phải cũng cho hắn vài phần mặt mũi!

- Người đến đòi nợ - Rất tốt, chính chủ tới rồi!

- Đòi nợ? Đòi cái nợ gì? - Trần Thanh Vân nghe vậy đầu óc lập tức không chuyển qua được, đại tướng quân phủ hắn gia tài bạc triệu, khi nào thì thiếu nợ người khác rồi? Hơn nữa đòi nợ có cần ngoan tuyệt như vậy sao?

- Tục ngữ nói phụ trái tử hoàn ( cha thiếu con trả), trái lại như vậy nữ nhi ngươi thiếu nợ ta có phải cũng nên do ngươi tới trả lại hay không đâu? - Dạ Mị cũng không vội mà động thủ, dù sao chung quanh phòng ốc đều có kết giới, người bên ngoài không vào được, người ở bên trong cũng không ra được, liền để cho bọn họ ầm ĩ đi thôi.

Nghe được thanh âm hình như có chút trêu tức của Dạ Mị, Trần Thanh Vân liền càng thêm nghi hoặc, nữ nhi duy nhất của hắn chính là Trần Tinh Như, từ lúc mười năm trước đã chết thảm trong cung! Nhưng người trước mắt lại không giống đang nói giỡn, vì thế Trần Thanh Vân chỉ phải hỏi thử :

- Ngươi nói nhưng là Tinh Như?

- Ha ha, trí nhớ của Trần đại tướng quân quả nhiên thật tốt! Đúng là Trần Tinh Như thiếu nợ ta, không biết Trần tướng quân có thay nàng trả lại hay không đâu?

- Tinh Như thiếu ngươi bao nhiêu bạc? Bản tướng quân thay nàng trả! - Nếu có thể sử dụng bạc đuổi đi rồi tự nhiên là tốt không thể tốt hơn, chính hắn cũng là một gã tu sĩ, nhưng lại nhìn không thấu tu vi của nàng! Loại tình huống này chỉ có hai loại khả năng -- hoặc là nàng cũng chỉ là một gã võ sĩ bình thường, hoặc chính là tu vi cao hơn so với hắn! Nhưng là một gã võ sĩ bình thường có thể ở tướng quân phủ thủ vệ sâm nghiêm này của hắn tàn sát nhiều người như vậy còn không chịu chút thương nào sao? Đáp án đương nhiên là tuyệt đối không thể nào!

- Bạc? Ha ha.... nàng thiếu ta lại làm sao có thể dùng bạc đến thương lượng đâu!! Đại tướng quân không xem xem ta là ai chăng? - Dạ Mị nghe vậy tức vui vẻ, mặc dù đang cười ha ha, nhưng lại làm cho người nghe cảm giác được một cỗ hàn khí thấu xương!

Song, tại một khắc Dạ Mị tháo đấu lạp xuống, ánh mắt mọi người đều dại ra! Tuyệt đại đa số người là khiếp sợ vì đầu đầy ngân phát (để tóc bạc nghe nó xấu và già quá, thôi thì để ngân phát nghe cho đẹp nga) và gương mặt tuyệt sắc của nàng, còn có một bộ phận nhỏ người từng có hân hạnh gặp qua hoàng hậu nương nương đều là vẻ mặt không dám tin cùng hoảng sợ, một người đã chết mười năm bỗng nhiên xuất hiện tại trước mặt ngươi vậy ngươi sẽ là cái phản ứng gì?

- Thượng Quan Nhã Nhi! Không phải ngươi đã chết sao? - Trần Thanh Vân kinh hoảng kêu to lên. Nếu nàng thật là Thượng Quan Nhã Nhi, như vậy chỉ sợ hôm nay Trần gia của hắn thật sự khó thoát khỏi một kiếp! Năm đó Thượng Quan bộ tộc xuống dốc, Thượng Quan Diệu Tổ chết đều là vì chính nữ nhi của mình gián tiếp tạo thành, vốn tưởng rằng sau khi Thượng Quan Nhã Nhi chết hắn là có thể vô tư, nhưng là ai biết.....

- Nợ còn không có đòi lại, ta lại làm sao có thể chết trước đâu? hôm nay, Thượng Quan Nhã Nhi ta tất làm cho cao thấp Trần gia ngươi không lưu một cái người sống! - Nói xong, ánh sáng xanh trong tay Dạ Mị chợt loé, thoáng chốc lại thêm mấy cái sinh mạng tươi sống như vậy đi đến hồi chung kết, tàn sát, lúc này mới chính thức bắt đầu! Mà mấy người liều mạng muốn ra bên ngoài trốn cuối cùng đều bị kết giới đánh trở về, căn bản không thể bước ra tướng quân phủ một bước, cơ hồ tất cả mọi người đều tuyệt vọng. Mọi người thế này mới chân chính cảm nhận được cái gì kêu là kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay! Trần Thanh Vân mắt thấy gia đinh, người nhà của mình một đám lại một đám bị chết, hận ý sinh sôi trào ra, hai mắt đỏ máu giống như muốn phun ra lửa đến, lập tức triệu hồi ra nhất kiện thượng phẩm linh khí Lưu Tinh Chuỳ sư phụ ban cho mình phi thân ra nghênh đón.

- Thượng Quan Nhã Nhi, hôm nay lão tử liều mạng với ngươi!

- Hừ, mễ lạp ánh sáng cũng dám cùng nhật nguyệt tranh huy! (ánh sáng của đom đóm (đèn điện) cũng dám tranh với ánh sáng của mặt trăng (mặt trời) ý rằng không biết tự lượng sức mình) - Dạ Mị khinh thường hừ lạnh một tiếng, đừng nói là tu vi của hắn không thể so sánh cùng chính mình, cho dù là pháp bảo của hai người cũng là khác nhau một trời một vực! Chính diện giao phong (xung đột đánh trước mặt) chỉ một chiêu, đầu của Trần Thanh Vân liền bị chặt bỏ!

Đồng thời tại lúc thân thể hắn ngã xuống, một cái vật thể hình người nhỏ bé như nắm tay từ thân thể hắn nhanh chóng độn ra, hoảng sợ hướng về phía xa xa mà chạy trốn đi. Mà vật thể hình người này đúng là Nguyên Anh của Trần Thanh Vân! Hắn vốn định thừa dịp thời điểm Dạ Mị không chú ý đến mà bỏ chạy, chờ đợi ngày sau trọng tố thân thể, nhưng ai biết Dạ Mị sớm đem hành vi của hắn nhìn xem rõ ràng, khoé miệng gợi lên nụ cười châm chọc, sau đó một bàn tay lóng lành màu vàng đem "tiểu Trần Thanh Vân" đang dương dương tự đắc phía xa xa nắm vào trên tay!

Tại trong ánh mắt hoảng sợ của "tiểu Trần Thanh Vân", Dạ Mị nở nụ cười châm chọc,

- Muốn chạy trốn? Hỏi qua ta sao? Hậu quả của việc tự cho là thông minh rất nghiêm trọng nga.

Nghe vậy, Trần Thanh Vân chán nản. Chạy trốn còn muốn hỏi ngươi? Kia không phải đốt đèn dầu trong hầm cầu --- tìm phân sao! (giống như là muốn chạy trốn còn hô to để người đó biết, muốn tìm chết)

- Đây là Đại Ấn Kim Cương chưởng ta gần nhất mới luyện thành, vừa lúc đem ngươi đến thử xem uy lực đi. - Một câu nhẹ nhàng bâng quơ của Dạ Mị lại kêu cả vật thể Trần Thanh Vân phát lạnh, tại trong tay Dạ Mị liều mạng vặn vẹo tiểu thân hình muốn thoát khỏi "ma chưởng" này, nhưng thuỷ chung không thể di động nửa phần. Lúc này hắn giống như một thằng hề nhảy nhót, động tác buồn cười như thế Dạ Mị nhìn xem tâm tình phá lệ sung sướng! Giết người, nguyên bản nàng không thích phức tạp, một đao sạch sẽ lưu loát bị mất mạng mới là tác phong của nàng. Nhưng là đối với kẻ thù của mình lại không hẳn vậy, một đao giết quá thống khoái, căn bản không thể để cho nàng hả giận, chỉ có hung hăng tra tấn đủ lại giết mới là vương đạo! Vô luận là tra tấn trên thân thể hay tra tấn trên tinh thần đều tốt, đều đủ để bọn họ hưởng thụ một chút "niềm vui" tử vong thật tốt!

- Chúng ta đến chơi trò chơi được không? - Tuy là câu hỏi, chỉ là hiển nhiên lúc này Trần Thanh Vân không có đường lựa chọn, - Ta buông ngươi ra, sau đó ngươi có thể liều mạng chạy trốn, tổng cộng có ba lần cơ hội, trong ba lần nếu như có một lần ngươi không bị ta bắt đến như vậy ngươi liền tự do, hơn nữa ta vẫn là đứng tại chỗ không động đậy nga!

Nhìn bộ dáng Dạ Mị cười tươi như hoa, Trần Thanh Vân chỉ cảm thấy vô cùng âm trầm khủng bố, nhưng là lời nói nàng thật quá dụ hoặc, nếu có thể chạy đi kia hắn không chỉ có không cần vứt bỏ tánh mạng, thậm chí về sau còn có cơ hội báo thù!

Nghĩ đến, lập tức Trần Thanh Vân gật đầu thống khoái, Dạ Mị thấy vậy cười đến càng tà mị, bàn tay vừa động, Nguyên Anh của Trần Thanh Vân lập tức độn đi ra ngoài! Mắt thấy hắn càng chạy càng xa, Dạ Mị cũng không gấp, ngược lại còn nhàn tản rãnh rỗi đứng tại chỗ, ngẫu nhiên thuận tay lại diệt vài người.

Mà lúc này tâm của Trần Thanh Vân từ một khắc trong tay Dạ Mị chạy đi ra liền gắt gao thu ở cùng một chỗ, một bên chạy trốn còn muốn một bên quay đầu lại xem, gặp không có bàn tay màu vàng làm hắn sợ kia mới thả lỏng một lát, mắt thấy chình mình sắp chạy trốn khỏi phạm vi tầm mắt nàng, trong lòng Trần Thanh Vân nhịn không được hoan hô đứng lên. Nhưng là không đợi hắn cao hứng được vài giây liền cảm giác được thân thể của chính mình tựa hồ bị cầm giữ, đúng là bàn tay khổng lổ màu vàng chói mắt kia!

Nguyên lai, từ thiên đường đến địa ngục chỉ cách có một đường!

Như thể thẳng đến lần thứ ba, bức tường phòng tuyến cuối cùng trong lòng Trần Thanh Vân cũng hoàn toàn sụp đổ, hắn rốt cục cũng hiểu rõ, Dạ Mị chính là đem hắn làm thằng hề đang chọc hắn chơi đây! Nhưng là một chút may mắn nho nhỏ cùng bản năng cầu sinh xuất phát từ đáy lòng , hắn vẫn là liều mạng chạy trước sau như một. Rốt cục, rốt cục thoát đi phạm vi tầm mắt của cái ma nữ kia!

Tự do! Ha ha, lão tử tự do! Thượng Quan Nhã Nhi ngươi tiện nhân này, một ngày nào đó lão tử sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn! Nhớ tới mấy trăm mạng cả nhà mình còn có tra tấn mà chính hắn phải chịu, đáy lòng Trần Thanh Vân sớm hận thấu Dạ Mị, nay mới thoát ra được liền lập tức tưởng tượng trong đầu phải báo thù như thế nào. Càng nghĩ hắn lại càng hưng phấn, tựa hồ đã muốn thấy được kết cục bi thảm của Dạ Mị sau này, nhưng là tựa hồ hắn quên một câu -- vui quá hoá buồn!

- Trần Thanh Vân, trò chơi đã muốn chấm dứt, hưởng thụ đủ khúc nhạc dạo tử vong như vậy hiện tại để cho ta vì ngươi tấu lên một khúc tử vong đi! - một đạo thanh âm băng lãnh hơi trêu tức hoàn toàn đem Trần Thanh Vân đánh nhốt vào địa ngục, tuy rằng chưa nhìn thấy đến bóng người, nhưng thanh âm này cho dù chết hắn cũng sẽ không quên, đúng là cái ma nữ kia!

Song, hết thảy còn chưa kết thúc, Nguyên Anh nho nhỏ của Trần Thanh Vân vẫn đều không có buông tha cho chạy trốn, chỉ lại không biết sắc trời vì sao thế nhưng càng lúc càng tối rồi? Ngửa đầu nhìn lên, tâm Trần Thanh Vân thoáng chốc liền té xuống đáy cốc, sợ hãi khôn cùng hướng hắn đánh tới, ngay ngắn tại trên đỉnh đầu hắn là ác mộng của hắn -- Đại Ấn Kim Cương chưởng của Dạ Mị!

Không có cho hắn lại suy nghĩ nhiều chút cái gì, càng thêm không thể thông qua rống to thả ra sợ hãi cùng tuyệt vọng trong lòng, Đại Ấn Kim Cương chưởng của Dạ Mị nháy mắt đem Nguyên Anh của hắn vỗ dập nát! Không chỉ như vậy, một chưởng này Dạ Mị chỉ dùng năm thành công lực, lại đem toàn bộ tướng quân phủ vỗ băng sơn địa liệt (núi sập đất nứt), tất cả phòng ốc nháy mắt sập, đem nguyên bản vài người còn sống sót cũng trực tiếp chôn sống tại trong hố vỡ ra.

Một toà tướng quân phủ xa hoa xa xỉ cứ như vậy tại trong ánh mắt hoảng sợ của đám người bên ngoài nháy mắt hoá thành phế khu!

Đồng thời tại tiếng kinh hô của mọi người ở đây, một bóng dáng màu trắng đầu đội đấu lạp từ trên tướng quân phủ bay lên trời, gió lớn thổi bay một góc cái khăn che mặt trên đấu lạp, vừa lúc bay ra một luồng ngân phát của nàng!

- Nhã Nhi! - Nguyên lai, hai người Hiên Viên Thương cùng Hiên Viên Ngọc vừa vặn tại ngoài cung, nghe nói tướng quân phủ xảy ra chuyện cũng liền lập tức chạy đến trước tiên, ai ngờ lại vừa vặn thấy được một luồng ngân phát chói mắt kia! Hiên Viên Thương chỉ cảm thấy tâm của chính mình đều phải nhảy lên đến cổ họng, từ sau khi nàng rời đi, thậm chí hắn cảm thấy tâm của mình đã muốn chết. Song, ngay tại thời điểm nhìn đến lũ ngân phát kia, sau mười năm hắn lại có thể cảm nhận được tim đập của chính mình, thậm chí hắn có thể khẳng định mạt bóng dáng màu trắng kia tuyệt đối là Nhã Nhi của hắn!

Trên đời này trừ bỏ nàng bên ngoài còn ai có thể có được ngân phát chói mắt như thế?

Trên đời này trừ bỏ nàng bên ngoài còn có ai có thể đủ tác động đến tâm hắn như vậy?

Không hề dừng lại, Hiên Viên Thương lập tức kích động phi thân đuổi theo kịp đạo bóng dáng kia.