Khuynh Thành Phong Hoa

Chương 24: Mười năm sinh tử lưỡng mang mang



Đỉnh Tuyết Sơn, một nữ tử tuyệt mỹ bạch y ngân phát (áo trắng tóc bạc) đón gió mà đứng, gió nhẹ nhàng ôn nhu thổi bay tóc bạc của nàng, y phục tuyết trắng cũng theo gió mà múa, ngân phát, bạch y cùng mạn sơn tuyết trắng phau phau đan vào cùng một chỗ, hình thành một bộ hình ảnh tuyệt mỹ. Chỉ sợ mọi người chỉ cần gặp qua một màn này sẽ cho rằng đây là nữ thần băng tuyết buông xuống thôi?

- Sư phụ! - Một nữ tử xinh đẹp y phục hồng phấn kinh hỉ đối với mạt bóng dáng màu trắng kia kêu lên.

Bạch y nữ tử quay đầu lên tiếng trả lời, người chỉ cần gặp qua khuôn mặt tuyệt mỹ kia một lần chỉ sợ kiếp này đều khó có thể lại quên,

- Thuý Y, đã lâu không thấy.

Đúng vậy, thình lình người này chính là Dạ Mị! Vẫn là gương mặt tuyệt sắc trước sau như một, thậm chí càng thêm đẹp so với trước kia, chẳng qua ánh mắt nguyên bản rất đạm mạc nay lại càng thêm lạnh lẽo.... lúc trước sau khi nàng cùng Thuý Y giả chết thoát đi hoàng cung ngẫu nhiên phát hiện chỗ tuyết sơn này có một linh mạch thật lớn, vì thế nàng liền đem Hoa Thanh cung trong vòng tay an trí tại nơi này, chung quanh tuyết sơn thiết hạ tầng tầng cấm chế, ảo thuật che mắt người hiểu biết. từ nay về sau nơi này liền thành căn cứ địa của Hoa Thanh phái, các nàng ở trong này khai sơn lập phái quảng thu môn đồ, đến nay môn đồ Hoa Thanh phái đã đạt tới hơn ngàn người! Mà Dạ Mị cũng chỉ tại lúc ban đầu thành lập môn phái xuất hiện qua, chờ sau khi hết thảy sự vật đều vào quỹ đạo nàng liền biến mất, cho tới nay toàn bộ Hoa Thanh phái cũng đều là do Thuý Y thủ tịch đại đệ tử này quản lý, nay chưởng môn không chịu trách nhiệm này rốt cục cũng xuất hiện, cái này kêu Thuý Y có thể nào không kích động?

- Sư phụ! Rốt cục người đã trở lại! - Thuý Y đỏ vành mắt có chút uỷ khuất nói.

- Ha ha, nha đầu ngốc khóc cái gì? Vài năm nay tu vi của ngươi tiến bộ không ít a. - Có lẽ hiện tại, chỉ có tại khi nhìn thấy Thuý Y nàng mới có thể càng như là một người sống đi? Sự kiện kia đối với nàng đả kích thật sự quá lớn, thế cho nên nàng đã muốn tự động đóng băng tâm của chính mình....

- Lại tiến bộ như thế nào cũng vẫn thua sư phụ rất xa. - Lời này nói nhưng thật ra đúng vậy, vừa mới nãy nàng chính là cảm giác được một cỗ khí tức cực kì mạnh mẽ xuất hiện, cho nên nàng mới có thể cẩn thận tìm đến xem đến cùng là loại người nào. Hơn nữa sở dĩ nàng có thể cảm giác được cũng là bởi vì cổ hơi thở kia là do Dạ Mị cố ý thả ra, bởi vậy giờ phút này nàng đứng ở trước Dạ Mị căn bản là không cảm giác được một chút hơi thở, nay Dạ Mị bình thường tựa như một cái giếng cổ không gợn sóng không sợ hãi nhưng lại thâm sâu đáng sợ!

- Nha đầu ngốc, tu vi của ta nếu không thể cao hơn so với ngươi còn như thế nào làm sư phụ ngươi a? - Dạ Mị buồn cười bắn một chút vào ót Thuý Y nói.

- Ha Ha, cũng đúng vậy! Đúng rồi, vài năm nay sư phụ người đều đi đâu vậy?

- Ta cũng chỉ là tuỳ tiện tìm địa phương an tĩnh bế quan thôi, ai ngờ thời điểm vừa mở mắt lần nữa thời gian đã qua đi lâu như vậy. Thế nào? Hiện tại bên trong môn phái có tốt không? - Ngươi tu chân bế quan nhập định một lần vài năm coi như là ít, thậm chí có rất nhiều người bế quan một lần chính là vài chục năm! Cho nên thường xuyên sẽ có người nói những lời "Trong núi không có ngày tháng" này.

- Sư phụ, người không nói suýt chút nữa ta đã quên. Gần nhất Nhạc Nam phái giống như có ý đồ muốn nhất thống Tu Chân Giới, đã có vài môn phái phụ thuộc về môn hạ bọn họ, mà không phục tùng bọn họ, bọn họ sẽ thi hành chính sách dụ dỗ đe doạ, nếu còn không được vậy sẽ đem diệt môn! Thời gian này ngoại môn đệ tử của Hoa Thanh phái ta cũng bị bọn họ giết vài tên! - Thuý Y tức giận nói, cho dù là ngoại môn đệ tử thì cũng vẫn là đệ tử Hoa Thanh phái, cứ như vậy không rõ ràng bị người giết mặc cho ai trong lòng cũng sẽ không được tốt quá.

- Nhạc Nam phái kia là từ chỗ nào toát ra đến?

- Trước kia Nhạc Nam phái vẫn chỉ là một môn phái tu chân nhỏ, không có địa vị gì tại Tu Chân giới, tu vi đệ tử nội môn cũng đều không cao lắm. Nhưng là không biết vì sao gần nhất lại bỗng nhiên toát ra một đám cao thủ đến, mỗi lần có môn phái khác không phục tùng bọn họ đều là những người này ra mặt giải quyết, có thể nói là mọi việc của những người này đều thuận lợi, chưa bao giờ từng thất thủ!

Nghe vậy, Dạ Mị trầm mặc, nguyên sự kiện cũng không đơn giản giống như mặt ngoài vậy. Một tiểu môn phái nhỏ không có tiếng tăm gì làm sao có thể đột nhiên quật khởi, nhưng lại đột nhiên hơn một đám cao thủ mọi việc đều thuận lợi? Bất quá mặc kệ đến tột cùng là cái mục đích gì, chỉ cần có Dạ Mị nàng ở, liền mơ tưởng động Hoa Thanh phái? Dám giết đệ tử Hoa Thanh phái vậy phải có giác ngộ trả giá đại giới!

Bên trong ánh mắt Dạ Mị nhất ngưng, đối với Thuý Y nghiêm túc phân phó nói:

- Thuý Y, vì tránh cho đệ tử trong môn lại có tổn thương gì, từ giờ trở đi không được một mình xuống núi, hết thảy người vi phạm tự gánh lấy hậu quả! chờ một chút ta liền đem cấm chế cùng ảo thuật chung quanh núi lại thiết trí một lần nữa, những người đó là tuyệt đối không có khả năng tiến lên! - Đối với thực lực hiện tại của chính mình, Dạ Mị vẫn là rất có tin tưởng, đương kim trên đời muốn còn hơn nàng thật sự là ít ỏi không có mấy.

- Sư phụ, người muốn đối phó Nhạc Nam phái? - Thuý Y lo lắng hỏi.

- Nhạc Nam phái muốn Tu Chân Giới thậm chí là muốn thiên hạ cũng không liên quan ta, nhưng là ta vẫn còn biết đạo lý môi hở răng lạnh. (Nếu môi bị hở thì gió lùa vào răng cũng lạnh có nghĩa là nếu môn phái khác có chuyện thì Hoa Thanh phái cũng bị liên luỵ) Nếu đến cuối cùng chỉ còn lại một nhà Hoa Thanh phái chúng ta cùng họ đối lập, vậy ngươi nói đến lúc đó còn có khả năng sống hay không đâu? Nếu chúng ta muốn cuộc sống an ổn, muốn bảo vệ Hoa Thanh phái không bị làm bẩn, vậy chỉ có để Tu Chân giới quay về thái bình.

Nghe xong, Thuý Y trầm mặc hồi lâu. Đúng vậy, Hoa Thanh phái là tâm huyết của sư phụ và chính mình, lại càng là nhà của các nàng, như thế nào có thể cho phép bị người khác làm bẩn?

- Sư phụ, ngày sáu tháng sau chính là lần tỷ thí trăm năm một lần của Tu Chân giới, người thắng được tỷ thí liền có thể trở thành lãnh tụ toàn bộ Tu Chân giới, liền cùng võ lâm minh chủ trong chốn võ lâm không sai biệt lắm. - Thuý Y cảm thấy, vô luận thế nào Nhạc Nam phái cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, một khi bọn họ thắng được trận đấu, như vậy muốn thống nhất Tu Chân giới sẽ dễ dàng làm hơn.

- Ha ha, Thuý Y, lâu như vậy không gặp đầu nhỏ này của ngươi nhưng thật ra thông minh hơn không ít a! - Đối với biến hoá của Thuý Y, Dạ Mị tự nhiên vui mừng mười phần, nguyên nhân trọng yếu lúc trước đem Hoa Thanh phái lớn như vậy giao cho nàng quản lý chính là hy vọng nàng có thể trưởng thành đứng lên rất nhanh, thậm chí có thể làm được một mình đảm đương một phía. Rất hiển nhiên, hôm nay xác thực nàng đã làm được!

- Sư phụ, người cũng đừng trêu ghẹo Thuý Y, còn không phải là bị sư phụ ép ra đến thôi!

- Nha đầu ngốc ngươi muốn đến khi nào mới bỏ được tật xấu hay thẹn thùng này thì tốt rồi, động bất động liền hồng cả gương mặt về sau như thế nào lập gia đình nga!

- Sư phụ, người..... đúng rồi sư phụ, lần này người mang Thuý Y cùng đi đi! - Là ai đã nói? Đang lúc thời điểm chính mình lâm vào xấu hổ nói sang chuyện khác vĩnh viễn là lựa chọn chính xác nhất!

- Mười năm.... chỉ chớp mắt đã vượt qua mười năm, cũng là thời điểm chúng ta nên xuống núi đi xem. Tìm người có thể phục chúng đem sự vụ trong môn phái giao tiếp tốt, lại chọn lựa một ít đệ tử tư chất thượng thừa theo chúng ta cùng đi, ta này chưởng môn Hoa Thanh phái lần đầu thể hiện thái độ như thế nào cũng không thể thiếu phô trương phải không? - Đúng vậy, từ rời đi hoàng cung đến bây giờ cũng đã muốn mười năm. Mười năm đối với người thường mà nói có thể là một đoạn thời gian tương đối dài, nhưng là đối với người tu chân mà nói lại chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt trong nháy mắt là qua thôi. Mười năm này Dạ Mị vẫn bắt buộc chính mình không nên nghĩ đủ loại trong quá khứ, nhưng là càng muốn quên lại càng ghi nhớ sâu sắc, Hiên Viên Thương đối với chính mình yêu cùng thương tổn trong dĩ vãng, còn có đại ca Thượng Quan Sở Hàn sủng nịnh cùng tổn thương, mỗi một dạng ký ức với nàng hãy còn mới mẻ! Mỗi khi nhớ tới vẫn là sẽ có chủng cảm giác đau lòng, nàng biết nếu là chính mình vẫn không thể đi ra tâm ma này, như vậy đợi cho lúc Độ Kiếp chính mình thậm chí sẽ có 99% khả năng tan thành tro bụi!

Song, có một số việc là nhất định sẽ ghi nhớ khắc sâu cả đời trong trí nhớ.

Thuý Y thấy đôi mày của Dạ Mị nhăn lại, trên người tràn ngập một cỗ thản nhiên ưu thương, trong lòng cũng liền suy đoán đến nàng nhất định là lại nghĩ tới chuyện trước kia, nàng như vậy thật sự rất làm cho người ta đau lòng....

- Sư phụ, bằng không người vẫn là không cần xuống núi thôi?

- Vì cái gì? - Dạ Mị nghi hoặc hỏi.

- Bởi vì.... ta sợ người sẽ gặp đến hoàng thượng cùng đại thiếu gia.

- Ha ha, nha đầu ngốc, ngươi sẽ không là cảm thấy nhiều năm như vậy ta luôn luôn tại tránh mặt họ đi? Tuy rằng xác thực ta không muốn gặp đến họ, nhưng là cũng không đáng cố ý né tránh, hơn nữa nói không chừng người ta sớm đã nghĩ ta là "người chết" quên đi đâu? - Dạ Mị nghe vậy nở nụ cười thoải mái, nàng Dạ Mị cũng sẽ không cố ý né tránh cái gì, nên đối mặt sớm muộn gì cũng phải đối mặt, tránh được nhất thời chẳng lẽ còn có thể tránh được cả đời sao? Trốn tránh, cho tới bây giờ cũng không phù hợp tính cách của nàng!

Song, như thế nào Dạ Mị cũng không ngờ được, ngày đó sẽ đến nhanh như vậy, thậm chí đem nàng đánh cho trở tay không kịp!

( Chương này thật sự là ngắn như vậy, không phải ta cố ý ăn xén ăn bớt đâu nha, mọi người có thể kiểm tra ^^ )