Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 1 - Chương 7



“Thật sự đang động!” Chưởng môn Thương Hạc phái tuy rằng đã từng nghe nói thứ này nhưng không biết lại nằm trong tay Tần Chiến càng không biết phần cánh tay bị cụt lại có thể động, quả thực quá mức tưởng tượng.

Cánh tay trong hộp hơi thoáng cử động, ở đây đều là người tập võ, ánh mắt sắc bén, tự nhận tuyệt đối không nhìn lầm, ngón tay quả thật đang giật giật, giống như từ trong giấc ngủ say rồi tỉnh lại, nó bắt đầu xòe ra, những ngón tay gập lại rồi duỗi ra tựa hồ đang nắm bắt cái gì đó, thậm chí còn leo lên thành chiếc hộp.

“Còn muốn trốn thoát?” Tần Chiến dường như đã sớm quen với việc này, phịch một tiếng, vội vàng đóng lại nắp hộp.

Khe hở của chiếc hộp kẹp lấy mấy ngón tay, đầu ngón tay rung động vài cái, Tần Chiến ấn chặt lực đạo xuống nắp hộp, nó liền chậm rãi rụt trở về, chiếc hộp được khóa lại.

Chưa ai gặp qua cảnh tượng kỳ quái như vậy, giống như đến tột cùng nó là cái gì mà không người nào hiểu rõ, biểu tình khó tin của mọi người vẫn còn y nguyên trên mặt, lúc này lại thấy Huyết Ma Y bất giác gật đầu một cái, để cho người hầu nhận lấy chiếc hộp.

Bọn họ kinh ngạc trố mắt, trên mặt của Huyết Ma Y hoàn toàn không có biểu tình, có thể thấy được hắn có hiểu biết đối với thứ này. Hoặc là cho dù hắn vốn không biết, cũng giống như bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy vật như vậy, thì trên mặt đại khái cũng sẽ không có gì biến hóa, đám người lại liếc nhìn hắn một chút, bọn họ bất giác có suy nghĩ như vậy.

“Linh Lung Chi còn có tên là Linh Lung Thủ, giống như tay người, có thể am hiểu ý người.”

Phía sau bức rèm vang lên giọng nói của Đàn Y công tử, tuy rằng hắn giải thích thứ trong chiếc hộp nhưng mọi người vẫn không biết đến tột cùng nó là cái gì, giống như tay người có nghĩa nó không phải là tay người? Nếu không phải vậy thì là cái gì?

Hách Thiên Thần không để ý đến nghi hoặc của những người khác, hắn nói những lời này chỉ để làm cho mình phân tâm. Độc của thực tâm hủ cốt không phải kịch độc tầm thường, một khi phát độc thì không còn khả năng cứu chữa, nếu không manh động thì từ khi bị trúng độc đến khi phát độc vẫn còn thời gian để kéo dài, nhưng hắn không chỉ cử động mà còn vận công phát lực.

Y mệ màu xanh đã hạ xuống, cho dù ở trong chỗ tối, bàn tay vẫn lộ ra một màu trắng bệch, nhưng không ai nhìn đến, cái loại trắng bệch xuyên thấu màu thanh lam của y mệ như phản chiếu hào quang trên trang phục, hắn ngồi phía sau bức rèm, tựa như chưa có chuyện gì đã từng xảy ra, trước mặt vẫn còn ly rượu mà hắn đã nhấp một ngụm, nhưng lúc này hắn không thể tiếp tục.

Hắn làm cho chính mình suy nghĩ một vài chuyện khác, quên mất giờ khắc này đang ngồi ở đâu, quên xung quanh còn có người nào, đương nhiên cũng muốn quên người từ bên trong cỗ kiệu đỏ bước ra.

Hắn không nghĩ đến cảnh tượng tái kiến cùng Hách Cửu Tiêu, cách xa nhau mười tám năm trời, hắn cho rằng hồi ức thời thơ ấu đã sớm phai mờ, nhưng khi nghe đến cái tên kia thì tất cả những ký ức ngày xưa dường như đang hùa nhau quay về.

Tiểu Tiêu…..còn không mau đi theo……

Ngươi gọi là Cửu Tiêu…..Ta gọi là Thiên Thần, chúng ta là huynh đệ……

Hách Cửu Tiêu……Hách Thiên Thần……Ca ca, vì sao chúng ta lại mang họ Hách? Vì sao nương lại khóc?

Vốn muốn suy nghĩ những chuyện khác nhiều một chút, nhưng chờ đến khi Hách Thiên Thần hồi phục tinh thần thì mới phát hiện hắn nghĩ đến vẫn là quá khứ mà hắn đã muốn vứt bỏ, chỉ năm năm ngắn ngủi, chẳng lẽ thật sự lại ảnh hưởng đến hắn lớn như thế?

Nếu sớm quyết định từ đây về sau chỉ là Đàn Y thì hắn cần gì phải để ý đến sự xuất hiện của người này? Dù sao ngoại trừ quan hệ huyết thống cùng ký ức năm năm thời thơ ấu thì hắn và Hách Cửu Tiêu cũng chẳng khác gì người xa lạ.

Nghĩ như vậy, hắn bắt đầu trở nên định tâm, cho dù tầm mắt đang nhìn hắn chăm chú ở sau lưng nói cho hắn biết hắn không thể xem nhẹ, nhưng hắn cũng chỉ có thể làm cho chính mình không đi để ý.

Yên lặng, thậm chí là ngồi trầm tĩnh, Đàn Y công tử xem ra không nóng lòng giải độc, cũng không lo lắng an nguy của bản thân, trong nội đường mọi người đang tự hỏi nhưng không có ai có được sự bình tĩnh như vậy, Tần Chiến nhìn thấy tình cảnh này thì sắc mặt trắng bệch, lo lắng nhìn bảo nối nữ nhi đang nằm bên cạnh, sốt ruột xoa xoa tay, “Ngươi còn muốn cái gì?”

“Toàn bộ Thập Toàn trang.”

“Cái gì?!” Loảng xoảng một tiếng, ly rượu trong tay của Tần Chiến bị hắn sẩy tay đánh rơi, chiếc ly kéo theo bầu rượu bên cạnh cùng nhau ngã xuống, tửu sắc như máu tươi chảy dài trên mặt đất.

Mùi máu tanh hỗn tạp cùng hương vị thơm ngào ngạt của Giai Nhân Túy, trong đầu của Tần Chiến cũng trở nên hỗn loạn. Lúc trước Huyết Ma Y muốn hai thứ kia, vì vậy hắn nghĩ rằng kế tiếp cho dù có đòi thêm nhiều bảo vật thì hắn cũng có thể giao ra, nhưng Huyết ma Y không muốn bảo vật, mà lại là Thập Toàn trang của hắn?

“Huyết Ma Y, cái này không phải quá….nhiều hay sao?” Trương Liêm biết việc này quan hệ đến tánh mạng của bọn họ, không dám xen vào nói nhiều, đồng thời cũng lo lắng nếu Tần Chiến thà chết không chịu đáp ứng thì bọn họ phải làm sao bây giờ.

Thập Toàn trang nổi danh không phải chỉ vì Tần Chiến là người thích theo đuổi sự hoàn mỹ, còn bởi vì trong gia trang của hắn có mười vật ‘trấn trang chi bảo’, Tần Chiến sau khi đoạt được nhưng không sử dụng mà lại cất giữ ở một nơi không người nào biết, lúc rãnh rỗi thường đi đến đó để thưởng thức.

Ở trong mắt của kẻ khác thì có thể xem như hắn là một tên quái nhân, nhưng trong chốn giang hồ thì mọi người sẽ không cảm thấy kỳ quái, thậm chí có người cảm thấy so với việc bảo vật dẫn đến tranh chấp hỗn loạn hay rơi vào tay của những kẻ bụng dạ khó lường, thì không bằng cứ an toàn nằm trong Thập Toàn trang là tốt nhất.

Mười vật trấn trang chi bảo chẳng khác nào là Thập Toàn trang, là danh dự địa vị của Tần Chiến, thậm chí là tánh mạng. (NXB lậu = thiếu Iốt)

Hắn có được nhiều bảo vật như vậy cũng có thực lực tương xứng để bảo toàn chúng nó, dựa vào tài lực của mình nên hắn có thể mời được các cao thủ để trông coi Cửu Chuyển Trân Bảo lâu của hắn, mà bản tính hiếu khách của hắn làm cho hắn nổi danh là mạnh thường quân đương thời, những cao thủ nguyện ý làm thuộc hạ của hắn cũng không ít, có người còn truyền lời rằng hắn được cao nhân ẩn sĩ âm thầm bảo hộ, cho nên Thập Toàn trang có không ít bảo vật làm cho người ta đỏ mắt nhưng không người nào dám nghĩ cách tiến đến.

Những người đứng đầu hắc bạch lưỡng đạo có rất nhiều người đều là hảo hữu của Tần Chiến, không ai dám dễ dàng đắc tội với hắn, ngộ nhỡ có chuyện gì thì còn có thể vội vàng đi nịnh bợ, Tần Trang chủ một khi cao hứng, tùy tay ban tặng thứ gì đó đều là thường nhân vất vả mấy đời cũng không có được. Một vị chủ nhân có tài lại hiếu khách như thế, khi đến quý phủ của hắn làm khách cũng khiến mỗi người đều cảm thấy vinh dự.

Cho nên lần này Tần gia tiểu thư xuất giá, bọn họ cũng đều chuẩn bị hậu lễ để tiến đến, nhưng trước đó không ai nghĩ rằng sẽ gặp phải chuyện như vậy, đối với Tần Chiến mà nói, mấy món bảo bối này là cả đời của hắn tích góp từng chút một, nhất là mười món bảo vật kia, không có người biết chúng là thứ gì, nhưng mỗi người đều nói giá trị của chúng đủ để kinh thiên động địa.

“Cho những thứ này…..ngươi đáp ứng giải độc cho chúng ta?” Tần Chiến run rẩy hỏi, lần này mặt của hắn cũng tái xanh, không phải tức giận mà là dấu hiệu bị phát độc, sau khi kinh hãi mừng rỡ rồi giận dữ đã khiến thực tâm hủ cốt bị phát tác.

Hách Cửu Tiêu không trả lời, trong đám người lại có thêm một kẻ ngã xuống, sắc mặt xanh mét so với tiểu thư Kha Vũ ở bên kia còn nghiêm trọng hơn, có thể thấy được độc phát cũng có quan hệ đến thể chất của người bị trúng độc, cho dù tân nương đứng ở ngay trước hương án nhưng vì tốc độ huyết lưu chậm chạp của nữ tử nên không hiện ra dấu hiệu nhanh như vậy.

“Còn nhiều lời làm gì, Tần Trang chủ không phải cái gì cũng đều nguyện ý giao ra hay sao, chẳng lẽ thấy chết mà không cứu?” Nhìn thấy có người không ngừng bị phát độc, nghĩ đến bản thân mình, đám người rốt cục trở nên rối loạn.

Nhiều người nhiều miệng, không ngừng la hét ầm ĩ, tất cả đều chấp nhất giữ lấy ý kiến của riêng mình, Tần Chiến vừa do dự vừa đau lòng rồi lại sốt ruột, nghĩ đến chính mình cũng sắp phát độc, trong đầu càng hỗn loạn, việc này không chỉ liên quan đến bảo vật của hắn, trong mười món bảo vật cũng có một thứ liên lụy đến hắn, liên lụy rất lớn, vạn vạn lần không thể tùy tiện giao ra ngoài, cho dù muốn hắn chết cũng không thể!

Mọi người thấy Tần Chiến chậm chạp không đáp, ngươi một lời, ta một lời, càng nói càng nhiều, trong một mảnh hỗn loạn, Hách Cửu Tiêu chỉ đứng tại chỗ nhìn đám người kêu la, sắc mặt lạnh lùng không một chút thay đổi, không ai nhìn thấy dưới đáy mắt của hắn xẹt qua một tia dị quang, không biết là cười hay không cười, cho dù là cười thì e rằng không người nào nhận thấy được điểm đó trên khuôn mặt này.

Người hầu Băng Ngự đứng bên cạnh, cung kính cúi đầu đứng thẳng, đã thu được Độc Nhân Tâm và Linh Lung Thủ, hai chiếc hộp được hắn cẩn thận ôm trên tay, không dám suy đoán tâm tình của Cốc chủ lúc này, tựa như năm đó, hắn không rõ vì sao khi đi ngang qua đường cái thì cỗ kiệu màu đỏ muốn dừng lại, vì sao lại cứu tên khất cái đầy người lở loét như hắn.

“Không cần thương nghị, Tần Trang chủ nếu cảm thấy khó xử thì không bằng để cho Thiên Cơ các giải quyết.” Như nước chảy dưới đáy sông, những lời này xuất ra từ miệng của Đàn y công tử, cho dù trúng độc nhưng bóng dáng ngồi ngay ngắn của hắn vẫn thẳng tắp.

Lời nói bất thình lình cất lên, cho dù không vang dội nhưng lại lập tức cắt ngang những tiếng hét ầm ĩ của đám người, câu nói kia dường như có một lực lượng vô hình, hắn vừa cất tiếng thì bọn họ sẽ không thể không nghe, đồng thời cũng vì hiểu được ý tứ của những lời này mà không ngừng vui mừng.

Nếu Thiên Cơ các ra mặt giải quyết thì cho dù vấn đề có lớn thế nào cũng không thành vấn đề, chẳng qua lần này đối mặt là Huyết Ma Y, không biết có thể khác biệt hay không.

“Ngươi muốn giải quyết như thế nào? Các chủ Thiên Cơ các, Đàn Y công tử.” Hách Cửu Tiêu không rõ vì sao Hách Thiên Thần lại mở miệng, chuyện này không có lợi đối với hắn. Cho dù đứng ở đây thì hắn cũng có thể nhìn ra được thực tâm hủ cốt đã xâm nhập ngũ tạng lục phủ, Hách Thiên Thần dùng sức nói chuyện thì chỉ giúp thời gian phát độc nhanh hơn.

“Ta dùng một lời hứa của Thiên Cơ các để trao đổi với ngươi.” Hách Cửu Tiêu rốt cục không còn gọi hắn là Thiên Thần. Bóng dáng thanh y chậm rãi xoay người, đối mặt với Hách Cửu Tiêu.

Đây là lần đầu tiên hắn và Hách Cửu Tiêu đối diện trực tiếp, trước tiên hắn nhìn thấy chính là đôi mắt kia, cũng giống như lần cuối cùng chứng kiến, một đôi mắt vô tình lạnh lùng, mười tám năm không thấy, vốn tưởng rằng đến khi gặp lại sẽ không nhận ra, nhưng khi nhìn vào đôi mắt này, hắn vẫn có thể xác định một chút, Hách Cửu Tiêu quả thật là ca ca của hắn.

Về phần tướng mạo, bộ dáng lộ ra tà khí yêu ma, so với chủ nhân ban đầu của Hách cốc quả thực rất tương tự – đó chính là người mà bọn họ nên gọi là cha. Hách Cửu Tiêu không chỉ kế thừa tướng mạo của người nọ, mà còn kế thừa Hách cốc.

Tiểu Tiêu……Cửu Tiêu……..Hách Cửu Tiêu…… 

Hít vào một hơi, Hách Thiên Thần chậm rãi mở miệng, “Hách Cốc chủ.”

“Ngươi muốn Đàn Y ta đáp ứng một việc của ngươi hay là muốn mười món bảo vật của Thập Toàn trang?” Mọi người đều yên lặng, trong bầu không khí tĩnh mịch, Đàn Y công tử đi đến trước mặt Huyết Ma Y, không cười cũng không giận, chỉ thản nhiên bình tĩnh hỏi như vậy.