Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 1 - Chương 43



Thứ này? Trong cửa, hai người đều nhìn vào chiếc chậu nhỏ mà Tiểu Trúc đang cầm trên tay, trong chậu có một cây hoa nhìn có vẻ hơi kỳ lạ, nó có màu xanh biếc lại vô cùng trong suốt, giống như có chất lỏng di chuyển lên xuống, mơ hồ phát quang. Tiểu Trúc mới đem nó đến trước cửa thì không khí trong phòng giống như được nước mưa tẩy sạch, tỏa ra một hương vị vô cùng thanh mát.

“Đây là cái gì?” Hoa Nam Ẩn hiếu kỳ tiến lên.

Hắn vươn tay muốn chạm vào chiếc lá trên cây, Tiểu Trúc đang cầm cây hoa vội vàng giấu ra sau lưng, “Thứ này không thể chạm vào, nó rất hiếm có, Hoa công tử nếu chạm vào mà làm hỏng nó thì lấy cái gì để đền cho thiếu gia?” Thứ này không biết trên đời còn có cây thứ hai hay không, Tiểu Trúc cẩn thận ôm đến trước mặt Hách Thiên Thần rồi đặt xuống, sau đó giải thích với Hoa Nam Ẩn, “Đây là Khiên Tâm Thảo, chỉ nở một lần duy nhất, khi nó khai hoa nở nhụy thì đem nghiền nát rồi phơi nắng, sau đó bỏ vào túi hương rồi treo trong phòng, một năm bốn mùa đều sẽ tỏa hương thơm ngát, thiếu gia sẽ không cảm thấy bực mình khi ở trong thư phòng.”

“Làm sao lại bực mình, rõ ràng là thiếu gia của ngươi chán ghét có người mỗi ngày đều tới lui nơi này, nên cảm thấy trong phòng bị ô uế.” Hoa Nam Ẩn nghe Tiểu Trúc nói ra điểm kỳ lạ của cây hoa, rồi hắn lại nhìn lên Khiên Tâm Thảo vài lần, “Khiên Tâm Thảo, tên này thật ra rất kỳ diệu, vì sao Huyết Ma Y không tự mình phơi nắng, chuẩn bị ổn thỏa rồi hẳn đem đến, mà lại muốn tặng toàn bộ cây hoa?”

Nếu chỉ là một túi phấn thì không thể tác động lòng người hay sao? Hắn nhìn Hách Thiên Thần rồi lại hỏi Tiểu Trúc, “Thiếu gia của ngươi cũng biết thứ này?”

Tiểu Trúc gật đầu khẳng định, ngữ điệu rất tôn sùng, “Có thứ gì mà thiếu gia lại không biết.” Sau một khoảng thời gian thì thiếu gia rốt cục cũng cho hắn quay trở lại hầu hạ bên người, hiện giờ hắn không dám nói nhiều về Huyết Ma Y. Cây hoa này tuy là do Huyết Ma Y đưa tặng, nhưng nói vài câu về nó có lẽ cũng không sao.

“Người đưa tới nói rằng Huyết Ma Y muốn xuất cốc chẩn bệnh, trùng hợp Khiên Tâm Thảo nở hoa, bỏ lỡ thời cơ thì đáng tiếc, nên gọi người đem cây hoa đến tặng.” Tiểu Trúc trả lời Hoa Nam Ẩn, nhưng kỳ quái chính là Hách Thiên Thần không hỏi bất luận điều gì cho dù chỉ là một câu, thậm chí cũng không thèm liếc mắt nhìn cây hoa kỳ lạ này.

Hách Thiên Thần tựa như không hề nghe thấy chuyện gì, tiếp tục lật trang sách, bất luận Tiểu Trúc và Hoa Nam Ẩn thảo luận như thế nào thì hắn đều làm lơ, chờ hai người nói xong thì hắn mới thản nhiên hỏi, “Các ngươi rất nhàn rỗi đúng không?” Hắn nhìn Tiểu Trúc, “Cho ngươi quay về không phải để ngươi lắm lời.”

Tiểu Trúc kinh hãi ngậm miệng lại, không dám hó hé, Hoa Nam Ẩn dường như có một chút đăm chiêu, học theo ngữ điệu nói chuyện của Hách Thiên Thần, rồi thản nhiên lên tiếng, “Có người phiền lòng muốn xua đuổi kẻ khác, ta chỉ có thế chạy đi lánh nạn, miễn cho nói trúng cái gì thì lại chọc Đàn Y công tử tức giận, ta đảm đương không nổi.”

Hách Thiên Thần nhíu mày, “Lại nói xằng nói bậy gì đó?”

Bạch y phiêu diêu hạ xuống trước cửa sổ, “Nếu không phải phiền lòng thì ngươi có cần cầm lại quyển sách mà ngươi đã xem qua hay không? Chẳng lẽ ngươi không phát hiện điều đó? Tỉ mỉ như Đàn Y công tử lại phạm phải sai lầm như vậy hay sao? Nếu muốn phủ nhận thì trước tiên nên tự hỏi chính mình khi nghe được tin tức hắn nạp thị thiếp, nhận được cây hoa này thì trong lòng của ngươi có cảm giác gì? Huyết Ma Y thật sự không hề liên quan đến ngươi? Ngươi phiền lòng chẳng lẽ không phải bởi vì hắn?”

Bạch y lướt đi, chỉ để lại những lời này, Hách Thiên Thần lẳng lặng nhìn vào tay của mình, đây là sổ sách mà lúc trước hắn đã phê duyệt, hắn không biết từ khi nào lại cầm nhầm vào tay, đã đọc được một lúc mà cũng không hề phát giác.

Tiếng thở dài vang lên, Tiểu Trúc nghe thấy một câu nói thản nhiên, “Đem thứ này ra ngoài.” Vội vàng bước đến, cẩn thận ôm lấy cây hoa, khi Tiểu Trúc lui ra thì bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, “Thiếu gia, thương thế của vị khách nhân tên là Miên Ca đã tốt hơn rất nhiều, hắn nói muốn gặp ngươi.”

Đợi trong chốc lát nhưng Tiểu Trúc vẫn không nghe thấy câu trả lời, người ngồi trước án thư như đang thất thần, ánh mắt không biết đã lạc về nơi đâu. Bên ngoài cửa sổ, những áng mây che kín ánh mặt trời, vài tia nắng lúc ẩn lúc hiện chiếu xuống, dừng phía trên thanh y. Màu xanh tựa hồ tối hơn so với ngày xưa một chút, cũng thâm trầm khó phân biệt giống như nam nhân đang khẽ nhắm mắt suy tư. (NXB lậu = thiếu Iốt)

Tiểu Trúc không hiểu thần sắc trên mặt của Hách Thiên Thần, hắn chỉ có thể bước ra khỏi cửa, người trong phòng đã sớm gác bút, trong tai vẫn vang vọng câu nói kia của Hoa Nam Ẩn.

Nếu muốn phủ nhận thì trước tiên nên tự hỏi chính mình khi nghe được tin tức hắn nạp thị thiếp, nhận được cây hoa này thì trong lòng của ngươi có cảm giác gì? Huyết Ma Y thật sự không hề liên quan đến ngươi? Ngươi phiền lòng chẳng lẽ không phải bởi vì hắn?

Chẳng lẽ ta phiền lòng thật sự là vì hắn? Ánh mắt của Hách Thiên Thần trở nên thâm trầm, hắn biết rõ lần trước hắn đã nói chuyện gì với Hách Cửu Tiêu, hắn cũng biết Hách Cửu Tiêu sau khi trở về liền nạp tân sủng, nhưng hôm nay, Hách Cửu Tiêu lại phái người đưa tới thứ này….

Khiên Tâm Thảo.

Vì ai mà khiên tâm, vì sao lại khiên tâm? Hách Cửu Tiêu thật sự chỉ đơn giản muốn làm cho không khí trong phòng của hắn được thanh tịnh? Hách Thiên Thần nhìn ra sắc trời càng lúc càng âm trầm bên ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại có thể ngửi được hương thơm thanh khiết vẫn còn lưu lại trong phòng, đó là mùi hương của Khiên Tâm Thảo, nhẹ nhàng thuần tịnh như nước, lưu luyến quấn quanh khắp người của hắn. (khiên tâm = quan tâm)

Vì sao ngươi không tặng thứ khác, mà lại gọi người mang đến cây Khiên Tâm, đến tột cùng ý của ngươi là như thế nào? Hách Cửu Tiêu, ngươi có hiểu những gì ta đã nói? Ngươi đã nhận rõ tâm ý chân thật của mình hay chưa? Giữa chúng ta đến tột cùng là tình huynh đệ hay còn điều gì khác?

Nếu là tình huynh đệ thì ngươi không nên đem đến Khiên Tâm Thảo, nếu không phải thì vì sao lại nạp người mới?

Lòng người rất khó có thể nhìn thấu, mà hắn và Hách Cửu Tiêu chung quy là huynh đệ cùng phụ cùng mẫu, điểm này không thể thay đổi. Nếu giữa bọn họ thực sự có cái gì, thì đó là không nên, không chỉ là không nên mà là tổn hại lễ nghĩa, là làm trái với luân thường đạo lý. Hắn không phải Hách Cửu Tiêu, hắn đã từng chứng kiến rất nhiều lòng người, hắn không thể bởi vì cảm giác mơ hồ kia mà lại làm nên chuyện liều lĩnh bất cẩn.

Hắn là Đàn Y công tử của Thiên Cơ các, Hách Thiên Thần không cho phép chính mình lâm vào bất an và hỗn loạn, hắn phải bình tĩnh kiềm chế, bất luận thời điểm nào cũng phải biết bản thân mình đang làm cái gì, không nên làm cái gì.

Nhưng hôm nay Hoa Nam Ẩn nói hắn phiền lòng, nếu lòng đã phiền thì tâm tư làm sao lại không loạn?

Hách Thiên Thần tâm phiền ý loạn đặt xuống quyển sách trong tay, nghe thấy tiếng sấm vang lên, những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi bên thềm cửa sổ, hắn khẽ xoa trán, nhắm lại đôi mắt nổi lên những gợn sóng cuồn cuộn.

Nhìn lên án thư, phía trên trống rỗng, cây hoa đã bị Tiểu Trúc đem đi, Hách Thiên Thần bỗng nhiên ý thức được có cái gì đó đang bị phá vỡ, “Tiểu Trúc!”

Hắn gọi Tiểu Trúc, ngữ thanh bất giác căng thẳng, Tiểu Trúc vội vàng tiến vào, chỉ thấy hắn đang siết chặt bàn tay, sắc mặt có chút kỳ quái, Tiểu Trúc bất giác hỏi, “Thiếu gia gọi ta? Có chuyện gì quan trọng hay sao?” Nếu không phải chuyện quan trọng thì làm sao thiếu gia lại nóng lòng gọi hắn như vậy.

Chưa từng ai nhìn thấy bộ dáng luống cuống của Hách Thiên Thần, Đàn Y công tử cho dù ở Thiên Cơ các của chính mình cũng vĩnh viễn ôn hòa lạnh nhạt, trấn tĩnh quả quyết xử lý hết thảy sự vụ, không có chuyện gì có thể làm cho hắn dao động, cũng chưa từng có người nào có thể làm cho hắn bối rối. Nhưng lúc này, Tiểu Trúc lại cảm thấy sắc mặt của thiếu gia rất âm trầm, tuy rằng không thể nói là hoảng loạn, nhưng dường như thật sự đã xảy ra chuyện gì đó.

“Cây hoa kia đâu?”

“Vẫn còn…” Tiểu Trúc chưa dứt lời thì Hách Thiên Thần đã cắt ngang, “Mang đến đây.”

Tiểu Trúc không hiểu nguyên nhân, hắn ôm Khiên Tâm Thảo đến, đặt trên thềm cửa sổ theo ý của Hách Thiên Thần. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, thiếu gia muốn nhìn cây hoa này thì tại sao không đặt trên bàn ngay trước mặt, mà lại muốn đặt bên cửa sổ ở một nơi không thể nhìn thấy.

“Ngươi lui xuống đi.”

Tiểu Trúc lui xuống, sắc mặt của Hách Thiên Thần càng lúc càng thâm trầm, Khiên Tâm Thảo, vì sao nó lại có tên là Khiên Tâm Thảo, trên đời này có không biết bao nhiêu kỳ hoa dị thảo, nhưng tại sao Hách Cửu Tiêu lại cố tình gọi người tặng cây hoa này cho hắn. Lúc này hoa đang nở rộ, hắn không cần nhìn cũng biết nụ hoa rất nhỏ, nhẹ nhàng lan tỏa hương thơm thanh khiết, vốn phải bị nghiền nát, nhưng ngay khi hắn nghĩ đến tên của cây hoa, thì lại nhất thời nhịn không được mà gọi Tiểu Trúc.

Khiên Tâm, là rung động tâm ai? Nếu cứ nghiền nát như vậy thì có phải đã phụ lòng người tặng? Hắn biết nghĩ như thế thì rất kỳ lạ, cũng có chút buồn cười, nhưng hắn lại cười không nổi. Cho dù không quay đầu lại, không nhìn cây hoa kia nhưng hắn cũng có thể nghe được tiếng mưa rơi tí tách trên lá, từng giọt mưa nhiễu xuống, mỗi một tiếng tí tách lại như âm thanh đang gõ vào lòng.

Cứ mỗi một tiếng lại làm cho lòng hắn rốt cục không thể yên tĩnh.

“Đàn Y công tử…..” Miên Ca do dự đứng trước cửa, người trong phòng chợt ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt kia tựa hồ mới tỉnh lại từ một giấc mộng, sắc bén như lưỡi đao muốn chặt đứt thứ gì đó, chờ đến khi thấy rõ trước mặt thì trong khoảnh khắc lại khôi phục sự ôn hòa lạnh nhạt như ban đầu.

“Thân thể của ngươi như thế nào? Có đỡ hơn chưa?” Thản nhiên hỏi Miên Ca, nam nhân ngồi trước án thư vẫn giống như lần đầu tiên hắn đã nhìn thấy, lúc nào cũng đối xử ôn hòa hữu lễ với người khác. Miên Ca gật đầu, cũng không dám tùy tiện bước vào.