Khuynh Tẫn Thiên Hạ

Chương 40



Mấy ngày nay, chẳng hiểu sao tâm tình của Vô Song công tử lại đặc biệt tốt, tuy trên mặt y lúc nào cũng tỏ ra vẻ không vui không buồn, chẳng oán chẳng giận, nhưng Phương tiểu hầu gia chỉ cần để ý xem xét sự thay đổi rất nhỏ ở đuôi chân mày cũng đủ nhìn ra biểu cảm hào hứng đó.



Trong vẻ vui mừng kín đáo, dường như cũng có một chút đắc ý nữa…

Khi Phương tiểu hầu gia lấy làm lạ không nhịn được phải mở miệng thắc mắc thì Vô Song công tử thản nhiên thu chiết phiến, vỗ vào bàn tay nghe ‘bập’ một tiếng: “Có thể tính kế hạ gục Liêu Minh đệ nhất mưu sĩ, bất luận là ai cũng sẽ cảm thấy đắc ý mà!”

Cứ tưởng tượng đến lúc Thích Vô Ưu bị Liêu Minh quốc chủ truy sát, Tiếu Khuynh Vũ lại cảm thấy tâm tình vô cùng tốt – đến nỗi, mùa hạ năm nay cũng không đến nỗi nóng bức khó chịu cho lắm…

“Tiểu hầu gia, xem ra chẳng bao lâu nữa, Bát Phương Thành chúng ta sẽ thu nạp thêm nhiều người tài trí mưu lược nữa đây!”

Phương tiểu hầu gia kinh hãi: “Chẳng lẽ lại là Liêu Minh đệ nhất mưu sĩ Thích Vô Ưu?”

Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên cười: “Không sai!” Nói rồi ngẩng đầu lên, nhìn thật sâu vào mắt Phương Quân Càn, “Tiểu hầu gia, hãy nghiêm túc nói cho Tiếu mỗ biết, nếu Thích quân sư tìm đến nương tựa tại Bát Phương Thành, liệu tiểu hầu gia có sẵn sàng bỏ qua quá khứ của hắn, toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn không?”

Phương Quân Càn trầm ngâm tư lự: “Thích Vô Ưu mưu tính sâu xa, tâm kế xảo quyệt khó lường. Tướng sĩ Đại Khánh bỏ mạng dưới tay hắn nhiều vô số kể. Hai bàn tay hắn đã nhuốm đầy máu quân dân đất nước này rồi!”

Trong nháy mắt, bao nhiêu suy nghĩ trái chiều ồ ạt tràn vào xâm chiếm trí não của Phương Quân Càn, khiến đầu óc hắn nhất thời trở nên mụ mị, khó có thể suy nghĩ được gì, lại càng không biết hình dung vấn đề từ đâu. Biểu tình trên mặt hắn lúc này quả thật khó mà đoán được.

Tuy vậy, biểu cảm đó chỉ thoáng qua rất nhanh, thần sắc hắn liền trở nên kiên định, dứt khoát!

“Nhưng mà, ngay cả Khuynh Vũ cũng không nề hà, dốc sức tiến cử, bổn hầu cũng chẳng ngại gì mà không tin dùng hắn!”

Bởi vì, đó là người huynh đã tín nhiệm, thì ta cũng sẽ tín nhiệm.

Tiếu Khuynh Vũ cảm thấy một chút xúc động, nhưng ngữ khí chẳng chút thay đổi, vẫn điềm nhiên như không: “Thích Vô Ưu là đệ nhất mưu sĩ đương thời, nếu có thể khiến cho hắn thật lòng thật dạ giúp sức, thì mọi việc về sau này Tiểu hầu gia không cần phải lo lắng nữa. Bây giờ, các tướng sĩ Bát Phương Thành có thể không hiểu việc làm của huynh, thậm chí không thông cảm mà dè bỉu huynh, thì sau này, cũng những người đó cùng thân nhân của họ sẽ cảm kích huynh, cả Đại Khánh cũng sẽ mang ơn huynh vô vàn!”

“Không phải vì Bát Phương Thành, lại càng không phải vì Đại Khánh!” – Ở sau lưng Tiếu Khuynh Vũ, Phương tiểu hầu gia nói với thanh âm rất nhỏ, gần như chỉ là thì thầm vừa đủ cho mình nghe: “Tất cả mọi việc, đều là vì huynh! Khuynh Vũ, huynh đã không ngại mà tiến cử, bổn hầu căn bản không có khả năng cự tuyệt…”

Bởi vì tin tưởng, mọi việc y làm từ trước đến giờ đều là vì mình. Bởi vì tin tưởng, đôi mắt nhìn người tinh tế sắc sảo kia đã thừa nhận ai thì kẻ đó nhất định không có tâm địa phương hại đến mình. Cho nên, hắn mới nhanh chóng đưa ra câu trả lời vấn đề nhạy cảm đó.

Không phải vì quốc gia, cũng chẳng phải vì thiên hạ! Mà chính là… vì y!

Tiếu Khuynh vũ trở nên trầm mặc, không lên tiếng, khẽ cúi đầu xuống, lúc này y cảm thấy không thể đối diện với đôi mắt ôn nhu tha thiết của Phương Quân Càn. Y hiểu rằng, Phương Quân Càn có thể thoải mái đưa ra một quyết định khó khăn như vậy chính là vì tình thâm ý trọng đối với y, một loại tình cảm kỳ lạ mà kẻ uyên bác như y lại không thể nào lý giải nổi…

Đại Khánh.



Tứ Thủy quan.

Thích Vô Ưu ung dung ngồi trong chòi cỏ, chậm rãi thưởng trà, bộ dáng vẫn điềm nhiên nhàn tản, chẳng có chút nào giống như đang bị địch nhân ngàn dặm truy sát, không nhếch nhác thảm hại, cũng không sợ sệt hốt hoảng như kẻ gặp họa sát thân, trước sau y hệt như một lão thần tiên an nhiên tự tại vân du bốn biển, thong thả mà đắc ý.

Dù vậy, trong lòng cũng không khỏi có chút cảm khái: nửa năm trước ở nơi này ta đường đường là Liêu Minh đệ nhất mưu sĩ, ngờ đâu nửa năm sau, cảnh sắc chốn cũ chưa kịp đổi thay mà ta đã biến thành tội phạm bị truy lùng hàng đầu của cố quốc, thật sự là phong thủy cuồng loạn, lưu chuyển khó lường, chẳng thể nào nói trước được…

Đang lúc tâm trí chìm trong u hoài cùng có chút tiếc nuối ai oán, một thanh âm con gái rụt rè mà trong trẻo vang lên bên tai: “Xin hỏi… Ngài đây có phải là Thích Vô Ưu?”

“Đúng vậy! Tiểu cô nương nàng biết Thích mỗ sao?” – Trên môi hắn nở nụ cười ôn hòa khả ái cố hữu, vẻ mặt tươi tắn như vừa có làn gió xuân phơi phới lướt qua, nụ cười khiến người ta cảm thấy thân thiện hòa nhã, thu hút cảm tình người đối diện.

Tiểu cô nương đỏ bừng mặt, đôi tay cầm phong thư luống cuống đến nỗi suýt rơi xuống đất, run run chìa ra trước mặt Thích Vô Ưu: “Có người tự xưng là bằng hữu của ngài nhờ tiểu nữ trao tận tay ngài lá thư này.”

“Vậy à! Đa tạ cô nương!” – Hắn thản nhiên đưa tay nhận thư, nhưng nghi vấn ngổn ngang đang giăng giăng khắp mọi ngóc ngách đầu óc. Hiện tại hắn phải lẩn trốn sự truy sát của kẻ địch, ẩn cư tại nơi đây cũng không có mấy bằng hữu thân cận biết được, vậy chủ nhân phong thư này là ai? Sao lại biết tung tích của hắn?

Kẻ này, thực sự là thần thông quảng đại!

Vốn đã sớm nghĩ ‘Là phúc không phải họa, là họa không thể tránh’, nên Thích Vô Ưu vẫn chẳng tỏ ra một mảy may khẩn trương lo lắng, bình thản mở thư ra xem.

Nhưng mà… ‘Triển tín bình an.’ (1) – Bốn chữ đề đầu thư đã làm bao nhiêu vui vẻ đắc ý của Thích Vô Ưu bốc hơi sạch sẽ. Hừm, bị địch nhân ngàn dặm truy sát, phải trốn chui trốn nhủi, thật là ‘bình an’ đến hét toáng lên được mà!

Hắn phóng tầm mắt xuống dưới xem tiếp – “Nghe nói Thích huynh bị quốc chủ sinh lòng ghen ghét đố kỵ, phải lưu vong khắp chốn, chẳng biết đâu là quê hương xứ sở, lòng ta vô cùng lo lắng cho huynh. Chẳng hay, lời giao ước nửa năm trước huynh còn nhớ không?”

Chỉ vài chữ ngắn ngủi, ngay cả tên người gửi cũng chẳng có.

Thích Vô Ưu xem xong thư, nhất thời cảm thấy môi khô miệng đắng, lục phủ ngũ tạng nôn nao một nỗi đắng cay, chua chát.

Thảm trạng hiện tại của ta chẳng phải do hồng phúc của y ban cho đó sao? Đúng là tiểu nhân đê tiện, ngay cả hạ sách châm ngòi ly gián đại vô sỉ này mà cũng dám làm!

Thích Vô Ưu giận dữ điên người!

Nhưng mà tận sâu trong sự bất bình vẫn phảng phất một chút gì đó, một cảm giác thật bất đắc dĩ, mặc dù Thích Vô Ưu không muốn thừa nhận, hắn vẫn không thể tự dối lòng… Trong lòng đang dâng lên một sự kính phục cùng cảm động…

Y có thể thấu suốt mình, tín nhiệm mình, liều lĩnh bất chấp quá khứ lầm lạc, bị cả thiên hạ khinh ghét của mình, vẫn một lòng nể trọng. Kẻ tuyệt đỉnh thông minh như Thích Vô Ưu làm sao không hiểu, một khi Tiếu Khuynh Vũ bất chấp tất cả mà thừa nhận mình, y phải hứng chịu rất nhiều áp lực cùng ngờ vực của mọi người!

Nhưng mà… “Thật sự là quá nham hiểm mà!”

Thanh âm phẫn uất của Thích Vô Ưu còn chưa kịp dứt thì… “Mắng chửi sau lưng người khác không phải là việc làm của người quân tử đâu. Tiếu mỗ nghe thấy hết rồi đó!” Thanh âm nhỏ nhẹ ôn nhu mà làm Thích Vô Ưu giật bắn, nhảy dựng lên.

Lập tức quay đầu lại, quả nhiên thấy Tiếu Khuynh Vũ đang được Trương Tẫn Nhai hộ tống, khoan thai tiến vào chòi cỏ.

Tay áo dài uyển chuyển phất phơ trong gió nhẹ, ngọc quan buộc chặt búi tóc đen nhánh, giữa trán điểm một vết chu sa thanh khiết thê diễm, dung mạo tựa tranh. Hình dung y hệt như một vị tiên nhân hạ phàm, toát lên vẻ siêu nhiên thoát tục, vô nhiễm hồng trần, trong trẻo không vướng bận dù chỉ một chút khói lửa tranh chấp của thế nhân.

Y ngồi điềm nhiên trong luân y, tao nhã cung tay thi lễ: “Thích quân sư, đã lâu không gặp!”

Thích Vô Ưu bất động thanh sắc, ngữ khí lạnh lùng đáp lại: “Công tử, đã lâu không gặp!”

Thích Vô Ưu hắc hắc cười lạnh, nhưng ngữ âm vẫn không giấu được tức giận: “Vốn tưởng công tử là quân tử khiêm nhường, nho nhã lễ độ, ngờ đâu ngài lại lợi dụng phi tần của Đại vương khiến cho Vô Ưu thân bại danh liệt!”

Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười trêu ghẹo: “Vậy chẳng phải chứng tỏ mị lực của Thích quân sư thiên hạ vô địch sao? Thiên hạ vẫn đồn rằng… Tam quý phi vốn ái mộ Thích quân sư đã lâu, Tiếu mỗ chỉ làm cho Liêu Minh quốc chủ trong ‘một chút sơ xuất’, thấy thư tình Tam quý phi viết cho Thích quân sư thôi mà.”

Nghe y nói giống hệt như đó chỉ là thứ chuyện nhỏ không đáng kể, chỉ ba câu chín điều giãi bày là có thể phủi bay đi sạch vậy.

Thích Vô Ưu cười phẫn nộ: “Bởi vậy, quốc chủ mới hoài nghi ta cùng phi tần của người tư thông, giận dữ điên cuồng lôi Vô Ưu ra đuổi cùng diệt tận!”

Tiếu Khuynh Vũ mưu tính sâu xa, hiểu rõ lòng người, y trầm ngâm: “Thích quân sư, trên đời không một nam nhân nào chịu được sỉ nhục có một người vợ lăng loàn trắc nết. Huống chi, ngay cả một cơ hội để biện bạch, Liêu Minh quốc chủ cũng cự tuyệt Thích huynh mà.”

Chỉ một câu nói, đánh trúng nỗi đau, Thích Vô Ưu chết lặng!

Thích Vô Ưu thần sắc thảm đạm, kiệt quệ. Đúng vậy, thực sự trong lòng hắn không trách Tiếu Khuynh Vũ. Bởi lẽ, lập trường hai bên đối địch, dùng kế sách ti tiện hèn hạ đối phó nhau cũng là chuyện thường tình, theo lý thường ai cũng phải làm như vậy, nên Thích Vô Ưu không thể sợ, càng không thể oán.

Nếu như… quốc chủ thật lòng tín nhiệm mình, thì mưu kế kia của Tiếu Khuynh Vũ đối với người chẳng qua chỉ là một thứ chuyện cười để mua vui thôi…

Nước cờ này của Tiếu Khuynh Vũ, chính là đánh cược lòng tin của quốc chủ đối với mình!

Kết quả ra sao? Ngay cả một cơ hội giãi bày biện bạch cũng không có! Nếu không nhờ hảo bằng hữu mật báo, chỉ sợ giờ này Thích Vô Ưu ta đã phơi thây ở Liêu Minh thành đô rồi.

Trận cược này, hắn đã thua, thua thảm hại, cay đắng, xót xa.

Thích Vô Ưu không thể không thừa nhận, Tiếu Khuynh Vũ có đôi mắt nhìn người sáng suốt sắc sảo hơn mình nhiều…

Nụ cười của Tiếu Khuynh Vũ trở lên lặng lẽ tịch mịch: “Thích huynh, Tiếu mỗ biết hiện tại huynh rất băn khoăn, huynh cũng chẳng quyến luyến gì cảnh sống nơm nớp đề phòng minh thương ám tiễn (2), mỗi ngày sống là cứ phải lo không biết ngày chết là ngày nào!”

Lời nói của y vô cùng thành thật, chí tình: “Thân là quân sư, thực khổ cho huynh…”

Thích Vô Ưu chợt cảm thấy trên mặt ươn ướt, chỉ nghĩ là vùng núi này không khí ẩm ướt, bất giác đưa tay sờ thử, không ngờ là lệ tràn mi, giàn giụa.

Tất cả chua xót thống khổ âm thầm nhẫn nhịn bao nhiêu năm qua giờ chỉ một lời của Tiếu Khuynh Vũ mà phơi bày toàn bộ! Quân sư, lắm mưu nhiều kế là vậy, ngoài mặt được người ta nể trọng, vinh quang là vậy, nhưng kỳ thực vô cùng cô độc. Lập được công lao thì chủ nhân động tâm dè chừng, vô tài vô đức thì bị thải loại thất sủng, quân vương nơm nớp đề phòng mình soán vị, còn quần thần xa lánh phòng bị, ngầm tính kế hãm hại mình.

Thật sự, chẳng có lúc nào chung quanh không tràn ngập âm mưu quỷ kế, chẳng may bất cẩn, dù chỉ một khắc sơ ý thì đầu liền lìa khỏi cổ. Kẻ làm quân sư, mưu kế càng thâm trọng, càng mau chết!

Tiếu Khuynh Vũ vẫn ngồi điềm nhiên, người hơi ngả ra dựa vào lưng ghế, bóng dáng tựa như thuyền trăng lướt nước, thanh khiết đến vô cùng, tú lệ đến vô cùng, khóe thu ba tĩnh lặng lạnh lùng như nước hồ thu, nhưng đồng thời, cũng khiến người ta thấy một chút gì đó mong manh, dễ vỡ.

“Tiếu mỗ biết làm như vậy là ép uổng Thích huynh, bắt Thích huynh phải chịu oan khuất, nhưng trừ huynh ra, Tiếu mỗ thực không biết còn người nào có thể đảm nhiệm vị trí quân sư cho Bát Phương Thành…”

Y tỏ ra thành kính, trang trọng hành đại lễ: “Tiếu mỗ hai chân không tiện, nhưng nay ta không quản ngàn dặm xa xôi đến tận chốn này thăm viếng cùng tha thiết thỉnh huynh giúp sức, hy vọng huynh có thể đồng ý đảm nhiệm vị trí quân sư cho Bát Phương Thành. Tiếu mỗ không dám đảm bảo Thích huynh một đời vinh hoa phú quý, nhung lụa giàu sang, nhưng ta chắn chắn huynh có thể chết già – Huynh sẽ không phải lo vì Tiếu mỗ ngông cuồng mà trả giá bằng tính mạng!”

Nghe hết những lời đó, hồi tưởng về một đoạn đời bày mưu tính kế, tiếu ngạo hồng trần lại ùa về trước mắt… Nhưng lại thấy từ từ nhạt dần đi…

“Thỉnh cầu Thích huynh cùng ta về Bát Phương Thành một chuyến!”

Bạch y của Tiếu Khuynh Vũ phơ phất trước gió, hệt như một đóa Bạch Liên hé nở trước tòa Như Lai, tĩnh lặng thản nhiên, thanh khiết thoát tục, trong đáy mắt y, bao nhiêu gió bụi hồng trần đều tan theo mây khói.

Thích Vô Ưu chăm chú ngắm nhìn y, trong lòng dâng lên một sự ngưỡng mộ thành kính.

Công tử, người sinh ra như thế nào mà lại có thể thấu suốt tường tận Vô Ưu như vậy? Vô Ưu làm sao có thể cự tuyệt người đây?!

Một trong những đại thần lập quốc của Đại Khuynh có công lao lớn nhất, được xếp đầu tiên trong nhóm Khai quốc công thần uy danh lẫy lừng thiên hạ chính là ‘Vô Ưu Thừa tướng’ Thích Vô Ưu. Người mà suốt đời Thích Vô Ưu hàm ơn cùng cảm kích nhất không phải là ‘Minh chủ thánh quân’ Hoàn Vũ Đế Phương Quân Càn, mà chính là người được hậu thế ca ngợi ‘Tuyệt thế Khuynh Vũ’ – Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ.



Ông là cánh tay phải đắc lực hữu dụng nhất của Phương Quân Càn, đồng thời cũng là bằng hữu tri giao thân thiết của Tiếu Khuynh Vũ. Chính ông là người đã đem cả một giai đoạn lịch sử oai hùng bi tráng kia công bố thiên hạ, không để phủ bụi lãng quên. Cũng chính là ông đã ghi chép lại từ đầu đến cuối thiên tình sử diễm tuyệt vô tiền khoáng hậu ‘Khuynh tẫn thiên hạ’, tổng hợp thành một tác phẩm thiên cổ truyền kỳ ‘KHUYNH CÀN LỤC’.

—oOo—



(1): mở thư bình an: thư đến đúng người, cũng là lời chúc thường gặp ở đầu bức thư.

(2): Tiểu Mặc rút gọn nguyên văn ‘Minh thương dị đóa – Ám tiễn nan phòng’ tức là “đánh trước mặt thì dễ đỡ, đánh lén lút thì khó ngờ” >>> những âm mưu mờ ám thì khó mà lường trước được.