Khuynh Tẫn Thiên Hạ Chi Nghiêm Kiều Lục

Chương 43



Hán Lương thắng xe lại trước tấm biển H.Y.Brother. Vừa bước ra khỏi xe thì anh gặp ngay Lao thúc đang hối hả chạy ra

“Lao thúc” – anh cất tiếng gọi lớn, mặc kệ bao ánh mắt kinh ngạc xen lẫn tò mò đang nhìn anh.

“Hán Lương? Cậu biết tiểu Vũ ở đâu không?”

“Hả?”

“Cậu ta vừa gọi điện bảo tôi xin cho cậu ta một ngày nghỉ, tôi chưa kịp hỏi lý do thì cậu ta đã cúp máy, giờ thì khóa máy luôn rồi”

“À…” – khác với vẻ mặt lo lắng của Lao thúc, Hán Lương lại có vẻ khá bình tĩnh và còn mỉm cười đắc ý – “Cứ mặc kệ cậu ấy, cho cậu ấy một ngày yên ổn để suy nghĩ đi”

“Ý cậu là sao? Cậu biết cậu ấy ở đâu à?”

“Tên Duy Đức có ở trong đó không?”

“Có, cậu ta đang ở trong phòng nghỉ, nhưng mà tôi đang hỏi cậu về tiểu Vũ mà”

“Ừm, coi xe cho tôi một lát”

“Hả? Này, Hán Lương, cậu chưa trả lời tôi mà! Hán Lương!”

Hán Lương đi thẳng vào trong công ty, bỏ ngoài tai tiếng gọi của Lao thúc. Anh cẩn thận mang thêm một cặp kính đen để không bị nhận ra. Anh đến quầy tiếp tân và được chỉ đường đến phòng nghỉ của Duy Đức.

________________

Duy Đức đang ngồi đọc báo trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa

Chắc là anh quản lý

“Vào đi”

Rầm

Một tiếng đóng cửa thật mạnh vang lên làm anh giật mình, nhưng chưa kịp quay lại thì tờ báo trên tay đã bị ai đó giựt phăng đi.

“Anh bình tĩnh quá nhỉ?”

Hán Lương cúi xuống nhìn Duy Đức đang kinh ngạc ngồi trên ghế, mỉm cười thật-nhẹ-nhàng.

“Cậu là… Chung Hán Lương?”

“A, còn nhớ tên tôi à?”

Hán Lương vẫn tiếp tục mỉm cười và tặng cho Duy Đức một cú đấm trời giáng vào ngay mặt. Duy Đức mất đà, ngã nhào xuống đất.

“Tôi còn đang tưởng bở là anh đang ngồi ăn năn hối lỗi vì hành động của mình chứ. Ai~ xem ra tôi đã đánh giá anh quá cao rồi”

“Cậu nói gì?”

Duy Đức vừa ngẩng đầu lên thì lại lãnh thêm một cú đấm nữa vào mặt

“Hai cú đấm này xem như là đòi lại công bằng cho tiểu Vũ. Đừng thấy cậu ấy hiền rồi anh muốn làm gì cũng được”

Vừa dứt lời, Hán Lương ngồi xuống ghế rồi không chút thương tiếc, ngần ngại, đạp thẳng lên người Duy Đức

“Cái này là tôi đánh thay cho tiểu Khoan”

Hán Lương vừa đạp vừa nghiến đến khi áo của Duy Đức in nguyên dấu giày của anh thì anh mới mỉm cười nhấc chân ra.

“Còn lời nào để nói không?”

“Cậu…” – Duy Đức đứng dậy, một tay xoa bên mặt vừa nãy lãnh liên tiếp hai cú đấm của Hán Lương, tay kia lại xoa phần lưng vừa bị đạp – “Cậu không sợ tôi sẽ kiện cậu tôi hành hung sao?”

“Cứ việc, tôi sẽ nói lý do là vì anh cưỡng hôn tiểu Vũ, lúc đó không phải chỉ có mình tôi mang tội, mà ngay cả anh cũng không thể giữ được danh tiếng của mình đâu”

“Nếu vậy thì tiểu Kiều cũng bị vạ lây thôi”

“A~ anh muốn thử không?”

“…..”

Duy Đức tròn mắt nhìn cái tên đang ngang nhiên ngồi trong phòng nghỉ của anh, gác chân lên bàn của anh, uống luôn cả chai nước của anh.

“Rốt cuộc cậu muốn gì?”

“Đừng-làm-phiền-tiểu-Vũ, tôi muốn anh làm vậy đó”

“Chuyện này đâu liên quan đến cậu”

“Sao lại không? Nếu anh cứ làm phiền tiểu Vũ như thế thì tên nhóc tiểu Khoan kia thế nào cũng gọi điện nhờ vả, làm phiền tôi cả ngày, rất phiền phức. Hơn nữa, nếu anh làm phiền tiểu Vũ thì công sức tôi bỏ cả tháng trời nghỉ ngơi để bay sang đây thành muối bỏ biển à?”

“Sao cậu phải giúp Nghiêm Khoan, cậu và cậu ta chỉ là bạn bè bình thường”

“Vì chuyện này vui”

“…..”

“Và hai người họ cũng rất xứng đôi, ngốc như nhau mà”

“…..”

“Nói tóm lại”

Hán Lương bất ngờ đứng dậy, đi về phía Duy Đức, cứ thế tiến lại gần đến khi chóp mũi hai người gần đụng vào nhau. Hán Lương nhẹ nhàng mỉm cười nhưng lời nói vẫn như thường lệ, dội thẳng một gáo nước đá lạnh ngắt vào mặt người đối diện

“Lần sau anh còn làm phiền tiểu Vũ thì không chỉ có hai cú đấm và một cái đạp nhẹ như thế đâu, mà…tôi hy vọng sẽ không có lần sau”

Dứt lời, Hán Lương đấm thẳng vào bên mặt còn lành lặn của Duy Đức

“Cái này là để trừng phạt vì đã khiến tôi phải đến tận đây để đánh anh, đau tay quá đi”

Đòi lại công bằng xong rồi, đánh thay xong rồi, trừng phạt cũng xong rồi, Hán Lương phủi tay bỏ đi, trước khi đi còn mang theo cả cuốn photobook nãy giờ nằm dưới đất

“Cho tôi nhé, dù sao thì anh cũng không xem mà”