Khuynh Đảo Thiên Hạ: Đánh Tráo Linh Hồn Của Ác Ma

Chương 4: Quyết định của Quân Tĩnh!



“Ác ma” dù chết, vẫn còn cơ hội sống lại, chỉ cần có dược nhân hiến tế máu và mạng sống.

Trở thành dược nhân không phải chuyện đơn giản, nhưng nếu thành công sẽ là đối tượng được săn đuổi khắp nơi. Không ai tự nguyện thành dược nhân trừ khi vạn bất đắc dĩ, vì thất bại sẽ trả giá bằng mạng sống của mình, những dẫu có thành công thì một ngày nào đó cũng phải chết vì cứu người. Là mạng đổi mạng.

Quân Tĩnh không thể hiểu được, năm xưa sư phụ hắn từng tiên đoán, nếu “ác ma” chết hoàn toàn, từ nay về sau Hỗn Thiên thế sẽ không còn nhiếu biến động, nhưng nếu tái sinh sẽ tạo ra màn tinh phong huyết vũ, chỉ có người “ác ma” này yêu nhất mới có thể trói buộc, giam cầm hắn trong ái tình ngừng lại tội lỗi này. Nhưng mà nếu thiếu niên năm xưa sống lại, hắn có thể yêu được sao, khi người hắn từng rất yêu lại tự tay giết hắn? Quân Tĩnh lúc nhỏ nghe mẫu thân kể lại biến động năm đó mà không khỏi cười nhạo. Tình là gì? Là hoa hồng hay thuốc độc mà có thể khiến con người lạc mất phương hướng?

Mà cho dù “ác ma” năm xưa thật được dược nhân cứu sống, chứng tỏ quan hệ giữa hai người này không đơn giản, thậm chí vô cùng sâu đậm mới có thể trả giá đại giới như thế thì thiếu niên đã đi đâu, làm gì mà đến tận ngàn năm sau lại mang dấu hiệu tái sinh lần nữa, lại có thể khiến ma uẩn xuất hiện trên người một tiểu oa nhi.

Sức mạnh của oán thù, âm ma, quỷ dữ tích tụ theo năm tháng, nhiều đến mức khiến con người từ tử môn quan sống lại tạo ra ma uẩn thật đáng sợ. Thật may mắn Dương tiểu thư chỉ mới la đứa trẻ, ma uẩn không dung nhập toàn bộ bào cơ thể nên không thể tính là “ác ma”. Chỉ cần dạy bảo, chăm sóc, yêu thương nhiều, tìm ra phương thức dạy đứa trẻ này cách bài trừ ma uẩn, chỉ cần Dương tiểu thư không có dã tâm, mọi chuyện sẽ đâu vào đó, không biến động gì nữa.

Quân Tĩnh bình tĩnh suy nghĩ cặn kẽ, hạ quyết tâm, hắn không thể để tiểu oa nhi vô tội kia chịu đựng số phận như vậy, càng không thể khiến bách tính chịu khổ vì “ác ma” tái sinh, chỉ còn lại cách này thôi. Nghĩ thế, đoạn liền hướng Dương Mục Vũ thỉnh cầu:

- Dương trang chủ, ta có một thỉnh cầu, việc này liên quan hệ trọng đến Dương tiểu thư, mong ngài hãy chấp nhận.

- Được, Tĩnh Không Chân nhân, ngài cứ việc nói, chỉ cần không tổn hại đến Huân nhi, ta sẽ chấp thuận.

- Dương trang chủ, Dương tiểu thư tuy không hẳn là “ác ma” nhưng chỉ sợ trong tương lai vạn nhất sinh ra dã tâm, bị bản ngã lấn lướt thì sẽ hoàn toàn bị ma uẩn khống chế, vạn kiếp bất phục. Nay ta muốn thu Dương tiểu thư làm đồ đệ, mang về Lẫm Linh sơn dạy dỗ. Lẫm Linh sơn là nơi tiên khí thanh thuần, kì hoa dị thảo nơi đó có tác dụng khắc chế một phần sức mạnh ma uẩn. Ở đó Dương tiểu thư tâm tình nhất định sẽ thanh tịnh hơn mà không sinh tà niệm, đợi nàng lớn hơn ta sẽ tìm cách bài trừ ma uẩn trong cơ thể Dương tiểu thư. Không biết ngài nghĩ thế nào?

Dương Mục Vũ không thể ngờ Tĩnh Không Chân nhân lại nhận nữ nhi mình là đồ đệ, người này trời sinh lãnh bạc, rất khó tiếp cận, biết bao nhiêu người muốn bái Tĩnh Không Chân nhân là sư phụ nhưng không bao giờ thành công. Mà nữ nhi hắn lại có cơ hội trong hoàn cảnh không ai ngờ tới nhất. Dương Mục Vũ thật không biết làm thế nào. Ái ngại nhìn qua Mạc Hàm, hắn biết nếu để Huân nhi đi, nàng sẽ rất đau lòng. Hắn làm cha há dễ không đau, nhưng nữ nhi bé bỏng của hắn mệnh cách như thế, hắn còn lựa chọn sao?

Quân Tĩnh biết được suy nghĩ của Dương Mục Vũ, liền trấn an:

- Dương trang chủ cứ yên tâm, ta không phải mang Dương tiểu thư đi luôn, lần này đi, mười năm sau ta sẽ mang Dương tiểu thư trở lại. Khoảng thời gian này ta nhất định sẽ chăm sóc Dương tiểu thư thật tốt. Dương trang chủ, Dương phu nhân, hai người cứ tin ở ta. Ta biết hai người đau lòng nhưng vì Dương tiểu thư, hai người hãy cố gắng chờ đợi.

- Tĩnh Không Chân nhân, ta biết ngài là muốn tốt cho Huân nhi, nhưng ta thật không nỡ. Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Huân nhi nàng thật phải đi sao? Nữ nhi ta còn nhỏ như thế, nàng sao có thể thiếu ta…, Huân nhi… ta còn chưa dạy nàng nói, còn chưa…

Mạc Hàm vẫn nức nở như cũ, nghẹn ngào không thể nói tiếp. Dương Mục Vũ thở dài, cuối cùng vẫn quyết định đồng ý. Tất cả vì Huân nhi của hắn:

- Hàm nhi, nàng hãy đáp ứng Tĩnh Không Chân nhân. Huân nhi nhất định phải vượt qua kiếp nạn này, rồi Huân nhi sẽ trở lại. Nàng đừng khóc nữa, nàng cũng thương con đúng không? Tĩnh Không Chân nhân, ta đáp ứng lời ngài. Cả đời Dương mỗ chưa từng cầu xin ai, nhưng mà lần này, cầu ngài chăm sóc nữ nhi ta thật tốt, nhất định phải dạy dỗ Huân nhi thành người.

Quân Tĩnh gật đầu:

- Đa tạ Dương trang chủ, ta nhất định sẽ lo cho Dương tiểu thư thật tốt. Ngày mai ta lập tức đưa Dương tiểu thư về Lẫm Linh sơn để điểu trị bệnh tình.

Nói đoạn cáo từ, quay về phòng chuẩn bị trở về. Quân Tĩnh thấy Phàn Lục Lạc – đồ đệ của mình ngồi trước cửa phòng hắn ngủ gật thì lay nhẹ nàng. Đợi Phàn Lục Lạc tỉnh hẳn chỉ để lại một câu rồi vào phòng:

- Từ nay tiểu thư Dương Mạc Huân sẽ trở thành sư muội của con, ngày mai con chuẩn bị theo ta về.

Một ngàn năm trước…

Đã từng có một thiếu niên mệnh danh là sát tinh tái thế, lấy giết người làm niềm vui, xem việc moi tim người làm trò giải trí. Thiếu niên tuổi trẻ, thiên phú kinh người, vẻ ngoài âm nhu thánh thiện ngỡ như trích tiên tái thế nhưng lòng dạ âm hiểm, tàn độc hơn cả rắn rết. Người này năm đó bước chân vào giang hồ gây nên một trận tinh phong huyết vũ, khiến vô số danh môn thế gia rơi vào con đường diệt tộc. Thiếu niên dẫm đạp lên tất cả lời oán than, nắm giữ lấy quyền lực cao nhất.

Tưởng chừng tất cả đều hoàn hảo, nhưng khắc tinh của “ác ma” xuất hiện, lại là người hắn yêu. Mĩ nhân xinh đẹp vô hạn, khuynh quốc khuynh thành khiến thiếu niên rơi vào lưới tình. Hắn biết trước kết cục mình sẽ chết dưới tay nàng nhưng vẫn không từ bỏ, dù tỷ tỷ mình khóc hết nước mắt vẫn không đành lòng dứt ra.

Tỷ tỷ hắn, cả đời gian truân, hồng nhan bạc mệnh. Chỉ vì tiểu đệ vừa sinh ra được tiên đoán là “ác ma” nên bị gia tộc sát hại, chẳng màng tính mạng ôm hắn trốn đi. Vì nàng thương đệ đệ mình. Tiểu cô nương bảy tuổi, hài tử chưa đầy một tuổi lang thang phiêu bạt khắp nơi, không chốn nương tựa. Nàng từ đại tiểu thư kim chi ngọc diệp lại sa cơ thất thế, làm đủ mọi nghề để nuôi sống đệ đệ. Bàn tay trắng trẻo mịn màng, gót chân ngà ngọc theo thời gian chai dần. Nàng vẫn im lặng cam chịu, đầy là số phận của nàng.

Thiếu niên lên trong sự đùm bọc của tỷ tỷ, tài năng dần bộc lộ. Nàng biết, vì hắn là “ác ma”. Âm thầm cắn răng chịu đựng mọi thử thách do một vị cao nhân ẩn cư lâu năm đề ra để đổi lại cho thiếu niên được bái sư học nghệ. Có lần suýt phải mất mạng nhưng nàng vẫn không nản lòng, cố gắng nắm lấy tia hy vọng cuối. Nàng hy vọng, hy vọng đệ đệ mình có thể học cách thu liễm bản thân, tu dưỡng tâm tính, hy vọng có thể thay đổi lời tiên đoán năm xưa.

Khi ấy thiếu mười tuổi, nàng mười bảy tuổi…

Thiếu niên thuận lợi bái sư, chăm chỉ học tập. Một năm, hai năm, ba năm,… , hắn lớn lên, dung nhan trong trẻo thanh khiết như đóa bạch liên, tính tình dịu dàng nhu hòa nhưng sức mạnh hắn ngày càng tăng cao. Cũng là lúc thiếu niên biết được quá khứ của mình, hắn biết tỷ tỷ cứu mình. Nhưng hắn mãi mãi không thể biết, nàng hy sinh những gì cho hắn.

Khoảng thời gian đó, tỷ tỷ hắn không thể ở bên hắn…

Khoảng thời gian đó, nàng tự giam mình trong hang động, mỗi ngày ngâm mình trong tất cả loại thuốc, bất chấp đớn đau trở thành dược nhân vì lo sợ một ngày hắn biến mất khỏi thế gian…

Vị cao nhân năm ấy nhận lời một cô nương chăm sóc dạy dỗ đệ đệ nàng, trong đêm quan sát thiên tượng, phát hiện sát tinh bắt đầu xuất thế, lại càng không ngờ là đồ đệ duy nhất của mình. Chỉ biết thở dài, ông tìm đến hang động nàng đang ở, trao nàng Đoạn Hồn ngọc – bảo vật trăm năm rồi rời đi. Đó là những gì ông có thể làm.

Sau nghe hậu nhân kể lại từng có vị thần tiên hạ phàm, không may đồ đệ là “ác ma” nên dùng truyền hết sức mạnh vào Đoạn Hồn ngọc, giao cho một người để ngăn cản “ác ma” rồi tạ thế.

Thiếu niên xuất sư, lòng hận thù trong hắn tích lũy theo năm tháng ngày càng bành trướng, giờ là lúc hắn trả lại những gì người khác nợ hắn. Theo chỉ dẫn trong thư sư phụ để lại, thiếu niên tìm tỷ tỷ mình. Nhưng chỉ thấy tỷ tỷ hôn mê bất tỉnh bên dược trì trong hang động, trên cổ đeo hắc ngọc.

Hắn điên tiết, ôm nàng đi khắp nơi tìm danh y thì nhận được câu trả lời khiến hắn lòng đau như cắt: tỷ tỷ đã thành dược nhân, vì trúng tà thuật mãi mãi không thể tỉnh lại nữa. Mà máu dược nhân, chính là loại thuốc tốt nhất trên đời này. Hắn biết nàng làm thế là vì hắn.

Thiếu niên điên cuồng giết người, giết hết gia tộc của mình. Giang hồ dậy sóng, người người truy sát thiếu niên nhưng đều thất bại. Thê thảm hơn chính gia tộc họ cũng không bảo toàn mạng sống. Thiếu niên giết người vô số, bàn tay nhuốm đầy máu tươi. Dường như chỉ có máu mới làm dịu được dã thú đói khát trong lòng hắn.

Cứ thế, theo thời gian, thiên hạ không còn ai dám đối địch với thiếu niên xinh đẹp âm ngoan này nữa. Chỉ cần thấy hắn là tránh như rắn rết. Thiếu niên duy ngã độc tôn, không sợ trời, không sợ đất. Nhưng hắn vẫn thấy trống vắng, vì tỷ tỷ hắn không thể tỉnh lại nữa, hô hấp như ngừng lại.

Hắn nhận ra hắn rất yêu tỷ tỷ, nhưng là đoạn tình cảm cấm kỵ này, hắn không đủ dũng khí đối diện.

Rồi một ngày, một nữ thần y đẹp tựa thiên tiên, mềm mại nhu thuận xuất hiện. Nàng cứu tỷ tỷ thiếu niên, từng bước từng bước xâm nhập vào thế giới hắn, đem lại ánh sáng cho cuộc đời tưởng như tăm tối.

Tỷ tỷ thiếu niên tỉnh lại, thấy đệ đệ nay thật sự là “ác ma” vô cùng đau đớn, nàng nắm lấy Đoạn Hồn ngọc như muốn bóp vụn. Nhưng khi biết hắn đã có người mình yêu, nàng vui mừng, hy vọng lại bắt đầu nhen nhóm. Chỉ là khi ấy, tâm nàng nhức nhối mà không thể hiểu nguyên do…

Năm đó, thiếu niên mười chín tuổi, nàng đã hai mươi sáu…

Mọi chuyện rồi cũng kết thúc vào mùa đông lạnh lẽo.

Chính là lúc nữ thần y khuynh đảo nhân tâm tay cầm đoản kiếm đâm thẳng vào thiếu niên, tỷ tỷ hắn thảng thốt, ngã khuỵu xuống, nước mắt tràn mi, chỉ biết trách mình quá nhu nhược, quá mềm lòng mà hại đệ đệ mình. Tận mắt thấy hắn nhắm mắt trút hơi thở cuối.

Nàng biết nữ thần y tuyệt thế phong hoa đó là gián điệp của đám người gọi là danh môn chính phái ấy gài vào, nàng cũng biết ngay từ đầu thiếu niên đã tường tận việc đó. Nhưng hắn yêu nàng ta.

Tỷ tỷ thiếu niên nhiều lần có thể giết nàng, không sợ hắn oán nàng, nhưng lại sợ đệ đệ thương tâm. Kết cục là chính mình hại hắn.

Nàng một lần nữa ôm thiếu niên bỏ trốn, tự tay lấy máu chính mình dịu dàng truyền sang đệ đệ. Xiết chặt thiếu niên vào ngực lần cuối như ngày còn nhỏ, thương tâm nhìn hắn mà cõi lòng tan nát, khe khẽ hát bài đồng dao mà nàng vẫn hay ru hắn ngủ. Lần đổi mạng này, nàng không hề tiếc nuối. Là nàng nợ đệ đệ mình.

Hơi thở lạnh dần, nhắm mắt vô lực ngã xuống.

Nàng… đã chết!

Thiếu niên sống lại.

Bởi vì tỷ tỷ hắn là dược nhân, máu nàng là phương thuốc cải tử hoàn sinh tốt nhất trên đời!

Cảm nhận được vị mặn đắng trong miệng, lần đầu tiên thiếu niên đột nhiên cảm thấy căm ghét máu đến thế!

Thiếu niên lay mạnh cơ thể nàng, gọi nàng dậy. Hắn mong tỷ tỷ chỉ là đùa với hắn, rồi nàng sẽ sống lại, mỗi ngày hát cho hắn nghe.

Nhưng mà… nàng không tỉnh dậy nữa. Nàng nằm yên trên tuyết trắng, tay vẫn nắm chặt tay thiếu niên, dung nhan thanh tú tiều tụy nhợt nhạt không còn huyết sắc.

Trước đây tỷ tỷ bất tỉnh năm năm, hắn thấy trống vắng nhưng vẫn mang niềm tin nàng sẽ tỉnh lại.

Tỷ tỷ rốt cuộc tình, hắn thật cao hứng.

Tỉnh lại, rồi tỷ tỷ lại tiếp tục hy sinh mạng sống vì hắn. Khiến hắn cảm thấy trống rỗng, vô hồn…

Mất đi rồi, mới nhận ra trước đây nàng vây bọc lấy hắn êm ái như không khí.

Thầm lặng…

Thiếu niên bàng hoàng, hóa ra từ trước đến nay hắn vẫn luôn vô tâm, tưởng chỉ cần cho tỷ tỷ cuộc sống giàu sang là đủ, vẫn không nhận ra tình cảm của nàng.

Tâm co rút, thiếu niên biết hắn yêu tỷ tỷ mình từ lâu lắm rồi, chỉ là hắn đã quen hưởng thụ chăm sóc của tỷ tỷ, tin rằng nàng không bao giờ rời đi nên không để ý. Hoặc giả như hắn cố tình tránh né đoạn tình cảm đó, sợ nàng biết sẽ xa lánh hắn…

Mĩ nhân kia, hắn yêu nàng thật, nhưng không nhiều bằng tỷ tỷ. Nhiều đến mức hắn không nhận ra mà tổn thương nàng. Đến khi nhận ra thì kết quả thật đáng buồn.

Tỷ tỷ đi rồi.

Tỷ tỷ yêu hắn thế, dù chỉ là tình cảm của một tỷ tỷ dành cho tiểu đệ của mình, trước khi đi còn dành cho hắn sự ấm áp cuối cùng, tay vẫn nắm chặt không rời.

Bởi vì đệ là đệ đệ của tỷ…

Đó là câu nói nàng vẫn hay lặp lại.

Thiếu niên tuyệt thế bật khóc trên nền tuyết trắng, ôm lấy thi thể cô nương lạnh băng, mắt đọng lại lệ đắng chát…

Tỷ tỷ đi rồi, hận thù, quyền lực, sức mạnh đối với hắn không còn ý nghĩa nữa…

Đoạn Hồn ngọc trên cổ tỷ tỷ thiếu niên phát sáng khiến hắn ngẩn ngơ.

Tương truyền chỉ cần truyền sức mạnh vào Đoạn Hồn ngọc – hắc ngọc khống chế vạn ma thú sẽ đem linh hồn chủ nhân nó mãi mãi bên cạnh người mà chủ nhân nó yêu nhất, không bao giờ tách rời.

Thiếu niên mang tỷ tỷ vào hàn băng động, bảo trì dáng vẻ nàng luôn tươi trẻ, đoạn dùng máu mình hòa cùng máu tỷ tỷ lên Đoạn Hồn ngọc, niệm chú kết thúc sinh mạng mình…

Hắn biết tỷ tỷ nhất định đau lòng, nhưng hắn rất ích kỷ, chỉ muốn cả hai quấn quýt đời đời kiếp không xa rời…

Một ngàn năm ngủ vùi trong băng tuyết…

Linh hồn hắn phong ấn bên cạnh linh hồn tỷ tỷ đã tái sinh bao lần nhưng thiếu niên vẫn không tỉnh.

Đó là cuộc đời của Nam Đông Huyền, vui vẻ, bi thương, ngọt ngào, cay đắng…

Hỉ nộ ái ố đều nếm trải, chỉ có tỷ tỷ hắn là chỗ dựa ấm áp nhất hắn không muốn xa.

Không muốn xa…

Ước nguyện rốt cuộc thành hiện thực. Nam Đông Huyền tỉnh giấc, hiện tại chỉ là linh hồn cộng sinh trong cơ thể tỷ tỷ.

Tỷ tỷ hắn trước là Nam Mạc Huân, bây giờ là Dương Mạc Huân. Nhưng dù có thay tên đổi họ, nàng vẫn rất dịu dàng.

Nam Đông Huyền thấy tỷ tỷ đơn thuần mà ngốc nghếch cười, không chút đau khổ , lòng hắn đột nhiên rất thỏa mãn dễ chịu. Nụ cười của người mình yêu…

Nhưng nàng không nhớ hắn, nàng vẫn chỉ là oa nhi một tuổi. Nhưng kì lạ là linh hồn nàng cứ như tiểu cô nương mười bốn tuổi nghịch ngợm. Khi biết hắn tồn tại cùng nàng, nàng không hốt hoảng sợ hãi, hình như chỉ là ngạc nhiên rồi bình thản chấp nhận.

Nam Đông Huyền biết thời gian có thể làm thay đổi một con người, nhưng hắn không sợ. Nếu tỷ tỷ không yêu hắn, hắn cũng nhất định làm nàng yêu.

Vì hắn yêu nàng.