Khuyển Huynh

Chương 26



Chuyến đi kéo dài hai ngày một đêm, nếu chỉ dùng để ngâm mình thì có khi mất một tầng da mất. Vì thế đi xe hết bốn tiếng cũng không tính quá dài, buổi sáng khởi hành lúc tám giờ, đến trưa vẫn có thể tới nơi ăn cơm cá.

Thương Tử Phàm cũng đi cùng, anh ta ngồi ở ghế sau với Trầm Thiên Ảnh, hai người một đăm chiêu, một bày vẻ thờ ơ không để tâm.

Lộ Tiểu Vũ có hơi hoảng hốt, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, vô thức cắn móng tay.

Mặc dù chỉ có ba người một chó, nhưng mọi người vẫn dự định thuê hai phòng đôi. Lộ Tiểu Vũ dẫn Trầm Thiên Ảnh vào ngủ một phòng, Thư Minh Viễn và Thương Tử Phàm tuy không thân quen, nhưng hai người đàn ông ở chung cũng không có vấn đề gì.

Mọi người vào phòng cất đồ, Lộ Tiểu Vũ đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống dưới, từ đây có thể nhìn thấy các khu tắm suối nước nóng, mới qua giờ ăn trưa không lâu, cho nên khu tắm không có nhiều người.

Trước lúc lấy phòng, nhân viên phục vụ đã nhấn mạnh với Lộ Tiểu Vũ, tuyệt đối không được để chó vào khu tắm. Lộ Tiểu Vũ ngồi xổm xuống, nói với Trầm Thiên Ảnh, “Mày không được vào, không thì buổi chiều tao với mày lên núi tản bộ nhé.”

Trầm Thiên Ảnh không ừ hử gì, chỉ dùng ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ, anh đã là người trưởng thành rồi, dù không có tay nhưng bù lại có bốn cái chân, chẳng lẽ không tự đi dạo được? Anh nào có hứng thú với mấy cái suối nước nóng này, chẳng qua là muốn đi cùng Lộ Tiểu Vũ thôi.

Lúc mấy người Lộ Tiểu Vũ xuống lầu, Trầm Thiên Ảnh cũng xuống theo, anh rời khỏi khách sạn, nhàn nhã tản bộ ở sườn núi nhỏ gần đó.

Trầm Thiên Ảnh không biết khu này có phải là tự nhiên hay không, song phong cảnh rất đẹp, bốn phía là núi đồi thoai thoải, xanh tươi mát mắt, ở giữa có một mảnh trũng gồm nhiều ao nước nóng to nhỏ, bên cạnh là một khách sạn lớn.

Trầm Thiên Ảnh đi dạo một vòng, tìm một bãi cỏ nằm sấp xuống, nhìn từ trên cao xuống, vừa khéo có thể thấy Lộ Tiểu Vũ đang ngâm mình ở một ao nhỏ. Ánh nắng mặt trời vừa đúng, Trầm Thiên Ảnh gác đầu lên chân trước, hướng về phía Lộ Tiểu Vũ ngáp một cái thật dài.

Lộ Tiểu Vũ mặc quần bơi, ngồi trong ao ngả về phiến đá trơn ướt phía sau, bên cạnh là Thư Minh Viễn.

Khí trời trong lành, nhiệt độ nước suối cũng vừa đủ ấm, hơi nước nhè nhẹ phả lên mặt, thân thể được nước ấm bao quanh, vô cùng thoải mái.

Lộ Tiểu Vũ ngửa đầu, cần cổ vẽ nên một đường cong ưu mĩ, kéo dài xuống, là một thân thể trẻ trung trắng nõn mềm mại.

Từ góc độ của Thư Minh Viễn, cảnh tượng quả thực rất tuyệt.

Ngâm độ nửa giờ, Lộ Tiểu Vũ đứng dậy trùm khăn tắm để ở giá lên người, “Sư huynh, em đi dạo.”

Thư Minh Viễn “Ừm” một tiếng, lười biếng không muốn động.

Lộ Tiểu Vũ tính đi tìm Thương Tử Phàm, cậu đi vòng quanh khu suối tắm mà vẫn không tìm thấy anh ta.

Lộ Tiểu Vũ hơi lạnh, siết khăn tắm chặt hơn một chút, tùy ý đi đến một bể ngâm.

Tới khi đến gần, Lộ Tiểu Vũ mới để ý thấy ở đó có một người đàn ông đang nhắm mắt ngâm mình, người kia mặc quần bơi tam giác, dáng người cao gầy rắn chắc.

Lộ Tiểu Vũ cảm thấy người này nhìn hơi quen mắt, nhịn không được nhìn kỹ hơn một chút.

Người đàn ông đột nhiên mở mắt.

Lộ Tiểu Vũ sửng sốt, đột nhiên nhớ ra người này là ai. Cậu thấy quen sở dĩ là bởi đây chính là người mà lần trước Thương Tử Phàm nói giống Trầm Thiên Ảnh, cho nên cậu mới có ấn tượng.

Biết đối phương là ai, Lộ Tiểu Vũ liền thấy mất tự nhiên, tuy nhiên cậu vẫn lễ độ khẽ gật đầu với anh ta, rồi mới rời đi.

Bữa tối là đồ nướng tự phục vụ ở bãi cỏ trước khách sạn.

Trầm Thiên Ảnh ghé vào bàn, cúi đầu gặm sườn nướng.

Lộ Tiểu Vũ nghe thấy bàn bên cạnh có người nói, dạo này có một đoàn làm phim chọn ngọn núi bên cạnh làm địa điểm quay phim, sẽ ở trong khách sạn này một thời gian. Nữ diễn viên chính là ngôi sao nữ rất nổi tiếng gần đây, tên là Phương Lâm.

Lộ Tiểu Vũ nhớ ra buổi chiều mới gặp Chu công tử, chợt cảm thấy mình đã hiểu được điều gì. Chỉ là khi nhớ tới Chu Minh Thiêm, cậu sẽ nhịn không được nhớ tới câu Thương Tử Phàm nói, rồi lại bắt đầu hồi tưởng dáng vẻ Trầm Thiên Ảnh, nhưng những kí ức ấy đã dần trở nên mơ hồ, chỉ còn sót lại khuôn mặt lạnh như băng, không chút biểu cảm trong ảnh chụp.

Trầm Thiên Ảnh đang gặm đến miệng đầy dầu mỡ, vô thức vươn lưỡi liếm một vòng. Làm xong, anh đột nhiên nhận ra Lộ Tiểu Vũ đang cúi đầu nhìn mình. Ý thức được mình vừa làm động tác giống hệt một con chó bình thường, Trầm Thiên Ảnh không khỏi cứng đơ người.

Lộ Tiểu Vũ không để ý thấy cứng ngắc của Trầm Thiên Ảnh, cậu theo thói quen lấy giấy lau miệng cho anh.

Trầm Thiên Ảnh không ăn nữa, nâng móng đẩy cái đĩa trước mặt đi.

“Không ăn sao?” Lộ Tiểu Vũ hỏi, cầm lấy một con sò trên bàn, kẹp thịt sò đưa tới miệng Trầm Thiên Ảnh,, “Có ăn cái này không?”

Trầm Thiên Ảnh hạ mắt nhìn thoáng qua, há miệng ăn luôn.

Thương Tử Phàm đột nhiên cầm chén rượu đứng dậy, “Tôi qua chỗ kia một lát.” Sau đó đi đến một góc bàn.

Lộ Tiểu Vũ nhìn anh ta đi đến trước mặt năm, sáu người, tiếp đố cúi đầu nói gì đó với một người đàn ông đội mũ độ hơn bốn mươi, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh người đó.

Lộ Tiểu Vũ quay đầu lại, cắt thịt dê nước thành miếng nhỏ đút cho Trầm Thiên Ảnh.