Khuyển Huynh

Chương 18



Khả năng tự chữa lành vết thương của Thương Tử Phàm hiển nhiên cao hơn Lộ Tiểu Vũ nghĩ nhiều, sáng hôm sau khi hai anh em bọn họ ngáp dài tỉnh dậy, Thương Tử Phàm đã tắm rửa sạch sẽ tinh tươm.

Thương Tử Phàm ngồi xuống ăn bữa sáng Lộ Tiểu Vũ chuẩn bị.

Lộ Tiểu Vũ hỏi, “Hôm nay anh cũng phải đi làm à?”

Thương Tử Phàm im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu lên cười với cậu, nói, “Đúng vậy.”

Trầm Thiên Ảnh đúng lúc ngoác miệng ngáp một cái thật lớn.

Thương Tử Phàm nhìn nhìn Trầm Thiên Ảnh, đứng dậy lau miệng rồi đi ra ngoài.

Lộ Tiểu Vũ vừa thu dọn bát đũa vừa nói với Trầm Thiên Ảnh, “Buổi sáng em không đến phòng thí nghiệm, chiều em sẽ đi học lái xe luôn.”

Trầm Thiên Ảnh hút xong sữa, vứt vỏ hộp sữa vào thùng rác, gật đầu.

Thương Tử Phàm đi rồi, Trầm Thiên Ảnh liền nằm bò trước cửa phòng mình, dùng móng vặn tay nắm, đẩy cửa vào phòng.

Trong phòng có mùi nước hoa, là loại Thương Tử Phàm hay dùng.

Trầm Thiên Ảnh mở máy tính bắt đầu lên mạng.

Hiện giờ ngoài số tiền gửi trong ngân hàng ra thì hứng thú của anh đều dành hết cho việc tìm cách thoát khỏi cơ thể này. Chỉ là trên mạng không ai dám nói tất cả, chỉ toàn viết mấy câu cũ mèm, người ở đầu bên kia là người hay chó còn chẳng biết, sao có thể dễ dàng tin tưởng kể hết cho được.

Huống chi, nghĩ tới tình huống của Trầm Thiên Ảnh hiện tại xem, chẳng phải đang thực sự là một con cún sao. Ngồi trước màn hình máy tính, thỉnh thoảng khi màn hình tối đi, Trầm Thiên Ảnh lại không thể tránh né mà nhìn thấy khuôn mặt mình trong đó, trước kia anh luôn thấy mặt con cún này ngốc ngốc đáng yêu biết bao, giờ trong lòng lại khổ sở bất đắc dĩ khôn kể.

May mắn, anh vẫn còn một đứa em ngốc, cũng chỉ còn mình đứa em ngốc ấy.

Lộ Tiểu Vũ bước vào, thấy Trầm Thiên Ảnh đang ngây người nhìn màn hình. Cậu đến bên cạnh anh, nhìn gạt tàn trống không, hỏi, “Anh có muốn mua thêm thuốc lá không? Tiện thể đi ra ngoài dạo một chút.”

Trầm Thiên Ảnh nhảy xuống ghế.

Siêu thị nhỏ dưới lầu có bán thuốc lá, thế nhưng hai anh em lại chậm rãi đi dọc theo ngã tư đường, đi tới tận công viên nho nhỏ đầu phố.

Trong công viên có rất nhiều người cao tuổi tản bộ, cũng có người dắt chó đi dạo, nhưng chẳng có con nào an tĩnh như Trầm Thiên Ảnh cả, chỉ chầm chậm đi theo Lộ Tiểu Vũ.

Thỉnh thoảng có mấy đứa nhỏ thấy Trầm Thiên Ảnh liền muốn trêu chọc anh, song đều bị khuôn mặt hung dữ của anh dọa chạy mất.

Lộ Tiểu Vũ đi một lúc rồi ngồi xuống mặt cỏ, Trầm Thiên Ảnh cũng cuộn tròn nằm bên cạnh cậu.

Lộ Tiểu Vũ vươn tay ôm cổ Trầm Thiên Ảnh, Trầm Thiên Ảnh liền thuận thế tựa đầu lên đùi cậu.

Tim Lộ Tiểu Vũ mềm nhũn, cậu dụi má vào lưng Trầm Thiên Ảnh cọ cọ, khẽ gọi, “Anh.”

Hai anh em lẳng lặng ngồi độ mười phút, Trầm Thiên Ảnh bỗng muốn hút thuốc, dùng miệng ủi ủi túi áo Lộ Tiểu Vũ, định lấy thuốc ra, Lộ Tiểu Vũ vội vàng đè lại, “Không được đâu! Ở đây nhiều người lắm.”

Đột nhiên, ở góc đường có tiếng phanh xe gấp chói tai.

Lộ Tiểu Vũ và Trầm Thiên Ảnh đều ngẩng đầu lên nhìn. Một chiếc xe đang đỗ bên đường, bên cạnh là một người phụ nữ đang nức nở nghẹn ngào hô, “Linh Đang!”

Lộ Tiểu Vũ đứng dậy, thấy có một chú chó nhỏ nằm dưới gầm xe, cậu cũng mới gặp nó và chủ nhân đi qua khi nãy, nó còn nhìn Trầm Thiên Ảnh một lúc lâu.

Trầm Thiên Ảnh đi về phía trước, Lộ Tiểu Vũ vội vàng theo sau.

Cơ thể Linh Đang chậm rãi nhỏ máu, Trầm Thiên Ảnh kinh ngạc nhìn thấy một Linh Đang khác đang thoát ra khỏi thân thể không còn sức sống, nó trông giống hệt chú chó trắng nho nhỏ kia, chống bốn chân đứng dậy.

Linh Đang mờ mịt hơi run rẩy một chút, sau đó đi một vòng quanh chủ của mình, cuối cùng ngơ ngác chầm chậm đi xa.

Trầm Thiên Ảnh bước theo, bỗng quay mạnh về phía Lộ Tiểu Vũ, Lộ Tiểu Vũ khó hiểu nhìn anh, “Sao vậy?”

Trầm Thiên Ảnh biết Lộ Tiểu Vũ không nhìn thấy, ở đây chỉ có mình anh biết, linh hồn của chú chó nhỏ Linh Đang đã rời khỏi cơ thể, bỏ đi xa thật xa.

Nháy mắt trong đầu Trầm Thiên Ảnh ồ ạt hàng loạt câu hỏi, vì sao anh có thể thấy linh hồn? Chỉ nhìn thấy linh hồn của chó hay còn có thể thấy được linh hồn của con người? Nếu có thể nhìn thấy linh hồn rời khỏi cơ thể, vậy có phải chỉ cần nắm chặt thời gian là anh có thể rời khỏi cơ thể này, sao đó quay về cơ thể người hay không?

Trầm Thiên Ảnh đột nhiên quay đầu chạy về phía Lộ Tiểu Vũ, dọa cậu nhảy dựng, “Anh đi đâu vậy?”

Quay về! Trầm Thiên Ảnh thầm hét lên.