Khuôn Mặt Của Chị Không Phải Là Của Em

Chương 32: Ai mới là người bị thương - thì ra là kế hoạch



Ba đứa bọn nó được đưa đến bệnh viện nhanh chóng. Bệnh viện nháo lên. Tình trạng hiện giờ cũng chưa rõ ai là người bị thương. Ông bà nội đi đến nhanh chóng.

-"Cháu tôi có sao không?"-Ông lo lắng hỏi y tá.

-"Vâng. Cảm phiền ông bà ngồi đợi."-Y tá với xe thuốc đẩy vào trong.

Bà nội đứng bên ngoài nhốn nháo lên.

-"Chuyện gì thế này?"

-"Bà bình tĩnh ngồi đi chứ. Ba đứa chúng nó cũng ổn thôi."-Ông mặc dù nói vậy nhưng trong lòng ông đang chắp tay cầu nguyện cho ba đứa chúng nó không có chuyện gì. Mặc dù nhỏ và hắn ông cũng thương nhưng không bằng nó nhưng ông lại lo lắng choa cả ba. Ông không muốn ai gặp chuyện gì.

Một giờ sau.

Bác sĩ với y tá bước ra với vẻ mặt bớt căng thẳng. Thấy sắc mặt củ mọi người,trong lòng ông bà bớt lo lắng dần,nhanh chân đến hỏi thăm.

-"Cháu tôi có làm sao không ạ?"

-"Không sao. Sơ cứu kịp thời."

-"Cảm ơn bác sĩ."

.......................................................................

Ba tụi nó ngồi trong phòng với những vết thương được băng bó kia. Hắn với nhỏ hầu hết chiếm phần nặng hơn trong khi nó chỉ bị vài chỗ.

*******

Chiếc xe Benz vừa chạy đến,nó không nhớ rõ là chuyện gì đã xảy ra,chỉ biết rằng mình đưa tay lên che đi mặt.

Hình như...

Nhỏ chạy đến định kéo tay nó nhưng hắn đã nhanh chân ôm trọn nó bên trong lồng ngực,đưa lưng ra đối diện chiếc xe ấy và nhỏ không muốn người mình thương gặp gì cũng chạy đến ôm từ sau lưng hắn. Và tư thế là hắn ôm nó,nhỏ ôm hắn. (Cái này mà để thêm nó ôm anh nữa là đúng bài). Chiếc xe cứ đà tông thẳng.

Cảnh tượng như ngừng lại và dần trôi chậm như cuốn phim được tua một cách chậm chạp để thưởng thức. Nhỏ té ngẩy người lên lộn mấy vòng té xuống xe,nó với hắn lăn nhào mấy vòng ra ngoài đường.

Máu đầy đường. Mọi người xung quanh chạy đến bế ba tụi nó đi.

*******

Nó đi khó khăn đến cạnh giường hắn đang ngồi.Tay,chân hắn được băng bó khắp nơi,măt dính lại vài băng cá nhân. Nhìn hắn bây giờ tàn tạ,chẳng dám đem so sánh với mỹ nam hoàn hảo mà phải đem so sánh ăn mày có máu anh hùng.

-"Mày không sao chứ? Tao xin lỗi."-Nó thương hắn,chạm nhẹ vào những vết thương,

Hắn hạnh phúc cười thật tươi để nó phải đỡ lo.

-"Tao còn khỏe,sống dai để còn cưới mày nữa.Yên tâm đi"

Nó bật cười đánh nhẹ hắn.

-"Bị như thế mà còn giỡn được."

-"Ui da....đã đau rồi mà. Không thương còn đánh tao. Đau ghê."-Hắn giả vờ suýt xoa,chu môi nũng nịu nhìn nó.

Nó giật mình hốt hoảng suýt xoa hắn. Với vẻ mặt lo lắng kia,hắn ngắm nhìn nó,nở nụ cười hạnh phúc. Hắn thương nó. Khẽ đặt nhẹ nụ hôn lên trán.

-"Không sao hết. Mày mau khỏe."

Nó đỏ mặt không dám ngước nhìn hắn,khẽ cười. Nó cảm nhận được tình cảm nó dành cho hắn. Nó thích hắn thật nhiều.

Trong phòng vệ sinh,cánh cửa khẽ mở,nhỏ đứng đấy nhìn nó với hắn. Tự nhiên trong lòng dâng lên cảm giác chua xót. Nhỏ đã làm gì và rồi như thế này. Nhỏ thấy đau nhưng chỉ là đôi chút. Nhỏ tự nhủ rằng chuyện trước mắt là đúng. Cì hai người bọn họ là của riêng họ. Nhưng không thể phủ nhận được một điều là,nhỏ đã ôm chầm lấy hắn,nhỏ sợ hắn bị thương. Nhỏ đã làm một việc vô bổ.

..................................................................

-"Ba đứa bọn con nên về nghĩ ngơi. Tai nạn hôm nay không phải là chuyện đơn giản."-Ông nghiêm nghị trên xe nói.

-"Lần sau nhớ cẩn thận hơn."-Bà nội nhìn sang nó với nhỏ.

-"Vâng ạ."-Nhỏ với băng rô trên đầu cười nhẹ.

-"Tai nạn nặng như thế mà không bị sao,quả nhiên là phước lớn."-Bà nội dường như không phải nhìn nó mà là hướng ánh mắt quan tâm về nhỏ.

Hắn ngồi cạnh cảm nhận được điều này,đặt tay phải lên tay nó,nắm chặt. Nó quay sang khẽ cười nhìn hắn. Hắn luôn là người hiểu nó. Bên trên,ông nội nhìn thấy,khẽ mỉm cười. Ông cũng mong rằng sau này Bá Quyền với Thục Anh sẽ là một cặp. Ông tin tưởng ở Bá Quyền rất nhiều.

Nhỏ lặng lẽ nhìn sang hắn với ánh mắt ôn nhu,biết rằng mình đang làm trò vô ích nhưng nhỏ không cản được trái tim. Nhỏ cảm thấy muốn được bên cạnh hắn.

...............................................

Về đến nhà,nó cởi áo ra,chiếc áo bull kia toàn máu. Nó cảm thấy sợ,nó sợ bóng đêm lẫn máu. Nó thấy đầu thoáng nhứt. Cứ mỗi lần nghĩ đến hai điều này. Máu và bóng đêm làm nó bỗng nhứt lên. Nó ngồi chổm đến cạnh giường nắm chặt hai bàn tay lại. Thật ra người bị thương nhiều nhất là nó thì phải.

Nó cảm thấy hơi hỗn loạn.

...

Nhỏ về phòng,nhìn sang ánh đèn bên kia. Trong lòng có cảm giác xót xa. Mặc dù nhỏ đã tự hứa với bản thân rằng. Dù có chuyện gì cũng không được khóc. Và nhỏ sẽ giữ đúng lời hứa với bản thân. Nhỏ không muốn chính bản thân mình đau.

...

Hắn mệt mỏi với thân hình này. Thả ngay lên giường,bỏ ngoài tai những lời lo lắng của quản gia. Hắn liếc sang bên kia,căn phòng nhỏ sáng đèn. Hắn chợt nghĩ đến tai nạn. Nhỏ đã ôm hắn sau lưng. Hắn biết rõ không phải vì nhỏ thấy tai nạn mà muốn bảo vệ mình đến mức vậy. Có chuyện gì đó. Hắn tò mò.

-"Khắc Dương...rốt cuộc cậu làm vậy để làm gì?"

...........

Tin...tin...tin...

Nhỏ vừa từ phòng tắm bước ra. Điện thoại trong ngăn bàn reo lên. Là tin nhắn của quản gia Minh.

[Thật cảm động.]

[Ông nói gì. Tôi không hiểu.]

[Đỡ cho người mình yêu. Cậu thấy hạnh phúc chứ?]

Nhỏ giật mình với tin nhắn kia. Làm sao quản gia Minh biết được cơ chứ.

[Chắc ngươi tò mò lắm. Là ta đã sai người tông con nhỏ Thục Anh đấy.]

[Ông dừng ngay lại đi. Sao lại làm hại chị ấy.]

[Vị tha quá nhóc con.]

[Tôi không muốn ai bị thương cả.]

[Tôi làm vậy cũng chỉ vì nhóc. Muốn cho nhóc có thêm cơ hội.]

[Tôi không cần.]

[Đang cãi nhau đấy ư?]

[Không.]

[Còn điều này tôi muốn nói. Không nên có tình cảm với ai. Dù chỉ là thích. Ngươi bỏ ngay cái tình cảm yêu con cưng nhà CEO đi.]

[Tôi không có tình cảm với hắn ta.]

[Còn phủ.]

[Không.]

[Tôi muốn tốt thôi. Yêu đi rồi sau này kết cục sẽ đau đấy/ Tôi biết nhóc không muốn bản thân mình đau nên chưa từng khóc. Thật nể phục. Nhưng sẽ có một ngày ngươi khóc vì nó vì hắn và vì một người nữa.]

[Ngươi ăn nói bậy bạ quá rồi đấy.]

[Tôi sẽ chờ ngày Hoàng Khắc Dương rơi lệ. Không lâu nữa đâu.]

Nhỏ tắt máy nhanh chóng,ném thẳng điện thoại vào ngăn bàn. Nhỏ không muốn nghe gì cả. Thì ra tất cả là một tay quản gia dựng lên. Thật quá đáng.