Khuôn Mặt Của Chị Không Phải Là Của Em

Chương 21: Ánh mắt nghi ngờ



Nhỏ bước vào với ly sữa trên khây,nở nụ cười nhìn bà Nội mình. Ông nội đang công tác ở Ý,mai mới về,một mình bà lo liệu việc bên này trông vất bả và mệt mỏi.

-"Bà."- Nhỏ nhẹ nhàng đặt ly sữa lên trên bàn,ngồi đối diện người bà trước mặt.

-"Khắc Dương..."-Bà bỏ dở chồng tài liệu kia nhìn nhỏ đang nở nụ cười với mình.-"Về đây sống mà bà cháu mình chưa nói chuyện thân mật nhỉ?"

-"Vâng."-Nhỏ khẽ cười rồi chăm chú nhìn xung quanh. Với trí óc của nhỏ,nhìn sơ qua căn phòng nhỏ đủ biết nơi nào có gắn camera.

-"Con thích với cuộc sống này chứ?"-Bà có vẻ quan tâm nhỏ hơn nó.-" Bận quá nên khoing hỏi thăm con được. Con đã ăn uống gì chưa?"

Nhỏ mãi mê nhìn xung quanh rồi để ý từng tập tài liệu trên bàn. Tài liệu cho cuộc họp A,bà ta đang xem. Nhỏ không để ý đến lời nói của bà,nhìn chăm chú rồi mông lung điều gì đó,

-"Khắc Dương?"

-"A....nội gọi gì con?"-Nhỏ giật mình gãi đầu nhìn bà.

-"Nội hỏi con đã ăn uống gì chưa?"

-"Con chưa. Lát nội xuống dùng bữa với con luôn nhé."

Nội xoa đầu nhỏ cười nhẹ. Đứa cháu trai trước mắt từ khi xuất hiện,dường như bà đã đặt hết niềm tin vào nhỏ và cái suy nghĩ gia sản người thừa kế kia sẽ giao cho nhỏ hơn là nó. Dù sao nó cũng là con gái,cũng phải lấy chồng rồi phụng dưỡng bên kia,còn thời gian đâu mà quan tâm đến công ty trong khi nhà đã có cháu trai.

-"Được rồi."

...........................................................

Nó dừng chân trước cửa hàng kia,khẽ đến khuôn mặt của hắn hok nay. Nó cảm nhận được hắn đang buồn điều gì đó. Nở nụ cười,nó vào với mấy đồ dùng làm bánh,nó dự tính sẽ tối nay sang nhà hắn làm vài món bánh để giải buồn cho thằng điên đó.

Hắn từ xa nhìn thấy nó đang mua đồ, nở nụ cười,trong lòng thầm vui vì nó ít ra cũng còn nhớ đến hắn. Thong thả đi theo sau nó với nụ cười tươi. Trong lòng cảm thấy thoải mái.

-"Tao yêu mày."-Hắn lại khẽ nói. Hình như hắn nghiện khi nói yêu nó. Nó không muốn ngừng nói. Tao yêu mày,yêu mày,Thục Anh.

Nó khuất bóng vào nhà,hắn ngoài cổng thầm nghĩ vài điều rồi ngước lên nhìn qua ô cửa sổ kia. Tự nhiên hắn nghĩ đến Mỹ Linh. Rồi nhanh chóng hình bóng Linh biến mất.

Vừa bước vào nhà,nó bắt gặo cảnh bà nội với nhỏ đang ăn ở phòng bếp rất vui vẻ. Bỗng dưng,nó cảm thấy tia buồn bã nào đó xẹt qua,nó nhận ra rằng trước khi nhỉ xuất hiện,bà nội lúc nào cũng bận rộn chưa ăn với ní một bữa cơm nào ngoại trừ ông nội đi công tác xa về ăn. Và cả những hành động thân thiết gắp thức ăn rồi xoa đầu kia nữa,nó chưa nhận được từ người bà kia. Chỉ là ông nội nó luôn đối xử tốt với nó mà thôi. Nó thoáng buồn rồi cũng vui bẻ vui trở lại.

-"Hai bà cháu ăn uống vui vẻ ghê."-Nó buộc miệng mở lời.

Bà nội giật mình quay sang thấy Thục Anh đi đến. Nở nụ cười nhẹ nhàng bảo nó ngồi xuống cạnh mình. Nhỏ thấy nó đi đến,cũng vui vẻ nở nụ cười,

-"Chị mới ra ngoài sao?"

-"Ừm....chị mới đến nhà sách xem mấy bài tập."

-"Chị thật chăm chỉ,thảo nào điểm lại cao đến thế."-Nhỏ cố gượng cười khen nó,

-"Em cố gắng cũng cao đấy thôi."-Nó cười tít mắt nhìn nhỏ.

Nhỏ thấy nụ cười êm dịu kia,lòng nhẹ lại,quả thật chị rất hoàn hảo.

-"Bà có công việc,ra ngoài trước. Hai đứa ở lại ăn ngon miệng."- Nó chưa kịp cầm đũa bà đã đứng dậy cười nhẹ rồi đi nhanh ra ngoài với quản lí. Nó cảm thấy chạnh lòng khi đã làm phiền đến bữa ăn đáng lí ra sẽ rất ngon miệng,rất vui vẻ giữa nhỏ và bà. Nó cảm nhận được,bà dành tình cảm nhiều hơn cho nhỉ hơn là nó.

Từ khi nhỏ xuất hiện,nó cũng biết rõ là gia sản nó sẽ không bao giờ với đến nhưng gia sản này nó không cần,có những thứ còn đáng quý hơn,có những thứ nks cần hơn nữa cơ. Nó thầm giấu nỗi niềm vào trong,bỏ đũa lặng lẽ đi lên lầu.

...........................

19h00"

Ông nó đáp chuyến bay,trở về nhà. Mọi người kính trọng ra chào đón ông. Nó nhẹ nhàng ôm ông một cái ôm dịu dàng. Ông nở nụ cười xoa đầu nó. Nhỏ xỏ hai tay vào túi đứng cạnh nhìn ông với nó. Ông cảm nhận được ánh mắt nhỏ nhìn nó không mấy thân thiện. Quay sang quắc nhỏ đi đến.

-"Con sống cuộc sống ở đây tốt chứ?"-Ánh mắt ông nhìn nhỏ cũng chẳng mấy thương cảm so với nó.

Nhỏ gượng nở nụ cười thật tươi với ông,đi đến gần ôm ông một cái nhẹ nhàng đáp nhẹ "Vâng."

Ông cũng thuận thế ôm nhỏ lại nhưng nhanh chóng rời hơn so với nó.

-"Ông mới về nên nghĩ ngơi ạ."-Nó cười nhẹ nhìn ông của mình.

-"Ừ. Vậy ta nghĩ một chút."-Nói rồi ông cùng quản lí xách vali lên lầu.

Nhỏ ngước nhìn theo bóng dáng ông với đôi mắt xa xăm,suy nghĩ điều gì đó khó đoán. Và ánh mắt ánh đã lọt vào tầm nhìn của nó. Nó có cảm giác xa lạ với nhỏ ngay từ lúc này.

-"Chị sang nhà Quyền một lát."

-"À....vâng. Em lên giải mấy bài tập. Mai còn trả bài nữa."-Nhỏ cười khẩy rồi lên lầu nhanh chóng.

Nó cong môi nhìn nhỏ rồi cũng rời đi.

...

Vừa bước vào nhà hắn,giật mình muốn hét to lên. Cái bản mặt hắn đã sát mặt mình hồi nào không hay. Thì ra hắn đợi mình từ lúc sớm. Mấy chị giúp việc với quản gia nhà bật cười còn trêu vài câu chọc ghẹo. Sự hiện diện của nó đã quá quen thuộc với ngôi nhà này.

-"Tiểu thư Anh sang nhà mà cứ tưởng mới có động đất. Cậu chủ hết nói năng rồi cười tủm tỉm chờ tiểu thư thôi."

-"Phải phải,tiểu thư Anh xinh đẹp lại vui tính. Không những cậu chủ mà nhà này ai cũng mến tiểu thư."

-"Ông bà chủ mà biết cũng thích Anh lắm."

Nó bật cười với những lời khen này. Hắn quay sang lườm mọi người.

-"Thôi thôi.... mấy người bớt khen Anh lại đi. Khen quá nó chai rồi."-Hắn quất câu ghét làm mặt nó xị xuống cả thướt.

-"Mày nín đi."-Nó quát lên làm hắn câm lặng,mọi người xung quanh bật cười lắc đầu rồi cũng tản đi cho hai cô cậu có chỗ riêng tư nói chuyện làm bánh.

............................

Nhỏ đi đi lại lại trong phòng. Bây giờ nhỏ không biết phải như thế nào mới vào phòng bà nội được. Hiện tại bà nội đã vắng nhà để đi làm ăn với đối tác,ông nội lại nằm nghĩ trong phòng. Chẳng phải là cơ hội tốt hay sao? Nhưng hệ thống camera kia,làm sao mình có thể thoát khỏi ánh mắt nhìn của gia đình được đây. Đang suy nghĩ,bỗng điện thoại rung lên.

-"Lấy được chưa?"-Là của gián đip trong nhà. Nó sựt nhớ lại còn có một đồng minh với mình mà quên bén đi.

-"Hệ thống camera."

-"Tắt đi."

-"Bằng cách nào?"

-"Phòng an ninh."

Nhỏ thấy liền mở cửa phòng,nhìn qua lại. Đến phòng an ninh tận trên tầng 3, mở cửa cần có mật mã hoặc nhấn nút để bên trong biết người cần vào là ai. Hai điều này quá nguy hiểm với nhỏ. Nếu mọi người hỏi mình vào phòng an ninh thì làm sao đây? Nhỏ chợt khựng lại,điện thoại rung lên.

-"Mật mã là ******."-Đồng minh nhấn dãy số hiện lên.

-"Làm sao ngươi có được?."

-"Đừng hỏi nhiều. Tôi sẽ giải thích sau. Tiểu thư tắt hệ thống an ninh. Tôi sẽ lấy tài liệu. Trong phòng an ninh hiện giờ không có ai cả,tiểu thư và tôi chỉ được tồn tại trong đó 5 phút."

Nhỏ lập tức nhấn rồi lẻn vào phòng an ninh. Nhỏ tưởng rằng căn phòng này sẽ rất tối và nhiều thiết bị khác. Ai ngờ,so với tưởng tượng với trước mắt nhỏ là không gian trắng chỉ với ba laptop và một bộ điều khiển phứt tạp. Chỉ có những người thông minh mới điều khiển những thứ thông minh.

-"Phứt tạp vậy?"

-"Nút tắt ở đâu ta?"-Nhỏ mãi mê nhấn,lập tức trước mắt hiện lên những màn ảnh lớn làm nhỏ giật mình. Nhỏ rồi bời xem thời gian chỉ còn 3 phút.

Cắn nữa môi,thấy một nút màu đỏ lớn nhất. Nếu tất cả hệ thống đang chạy bằng tất cả các nút điều khiển vậy nút tắt sẽ là nút lớn tắt tất cả,ngưng hoạt động. Thấy đồng minh của mình đã bước vào phòng cũng là lúc nhỏ nhấn nút.

Tin...tin...tin...

Tất cả trước mắt ngưng hoạt động. Mọi thứ tối sầm lại. Nhỏ đứng im một chỗ với đồng hồ kia. Chỉ còn 2 phút. Nhỏ bắt đầu nhấn hoạt động trở lại,cắt đi những phần không nên thấy của màn hình. Mọi thứ ổn thỏa. Nhỏ thở phào nhẹ nhõm. Đi nhẹ nhàng ra với điện thoại kia.

Nhỏ nhẹ nhàng nhanh chân đi về phòng mà không biết rằng từ xa đã có người đứng nhìn nhỏ rất lâu. Đôi mắt chợt lóe lên tia tức giận đan xen nghi ngờ nhỏ.