Khủng Bố Cao Hiệu

Chương 5: "Trợ giảng"



Dịch giả: Dương Thiên Mạc

– Cô ta oanh oanh liệt liệt tới, sau đó lại lặng lặng lẽ lẽ đi, còn bỏ lại một đám mây mù không mang theo nữa…

Nam sinh có khuynh hướng ham mê nữ vương than thở một tiếng.

Mọi người ở đây còn chưa thoát khỏi rung động từ Hỏa Diễm Queen thì đã có ba người đã lần lượt vào phòng.

Ba người, hai nam một nữ. Nữ thì dung tư bình thường nhưng vóc người vô cùng tốt, thuộc về loại hình nhìn qua không thể để lòng bình thản. Cô mặc một bộ quần áo thể thao khá nhàn hạ. Đứng bai bên cô là hai người đàn ông một thấp một cao. Người bên trái cao tới hai mét, lưng dài vai rộng giống như một con gấu Bắc Cực, đôi mắt vô cùng hữu thần. Nam sinh bên phải cũng không thấp, cao tới một mét bảy, vóc dáng gầy gò, bộ dáng lôi thôi lếch thếch, khuôn mặt tái nhợt giống như một neet vô công rồi nghề (Not in Education, Employment or Training – không học hành, không việc làm, không đào tạo).

“Ba người này chính là trợ giảng?”

Mọi người đều nghi ngờ.

Cô gái ở giữa giải đáp nghi vấn của mọi người. Cô bước lên trước một bước, nói:

– Giới thiệu chút, tôi tên Kỷ Văn, là một trong số trợ giảng của các bạn.

– Hùng Bá! – Người cũng như tên, khí phách như gấu.

– Chào mọi người, tôi tên Trạch Nam.

Bên dưới dần nghị luận nhiều hơn, phòng học yên tĩnh thoáng chốc đã ồn ào.

Hùng Bá lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người trong phòng, hừ lạnh một tiếng:

– Tốt nhất là câm cái miệng của mấy người lại, nếu không tôi sẽ tự dùng tay xé nát nó.

Vừa nói, hắn lại thè lưỡi liếm mỗi, dường như có chút vội vã không thể chờ được.

– Thân là “trợ giảng”, mặc dù tôi không thể giết các người nhưng tôi tự hỏi để bản thân cho các người một chút trừng phạt cũng không sao… và tiền chữa trị tôi cũng không cần bỏ ra… hắc hắc…

– Cắt! Chẳng qua chỉ là một trợ giảng nho nhỏ mà lại ăn nói ngông cuồng như thế. Hừ, cho dù là hiệu trưởng của trường đại học này tới đây cũng phải biết điều gọi tao một tiếng cậu Tiêu, mày tính là cái gì?

Một nam sinh dường như bị đè nén đã lâu, tức giận đập bàn, đứng bật dậy chỉ vào mặt Hùng Bá.

Ba trợ giảng nghe xong không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

Sắc mặt của bọn họ khá là quái dị, có thương hại, có buồn cười, có tức giận cũng có chút hả hê.

Mấy người Lê Sương Mộc và Doãn Khoáng ngồi ở dưới không khỏi nghi hoặc nhìn một chút, lòng tràn đầy nghi ngờ.

– Thế nào?

Hùng Bá không coi ai ra gì, quay sang hỏi Trạch Nam, không hề để nam sinh vừa kêu gào kia vào mắt.

Trạch Nam nhún vai nói:

– Tùy.

Kỳ Văn nói:

– Đừng giết chết là được.

Hùng Bá hắc hắc cười một tiếng, để lộ hàm răng trắng bóc. Sau đó, hắn bước tới gần nam sinh kiêu ngạo kia.

Đúng lúc này, Doãn Khoáng đột nhiên ngửi được một mùi vị rất nồng… đó là mùi máu tươi. Hắn đã từng giúp người khác giết lợn cho nên vô cùng quen thuộc với mùi máu tươi. Nhưng mà… tại sao hắn lại ngửi được cái mùi máu tươi vô cùng nồng đậm đó trên người Hùng Bá?

Không chỉ có hắn, rất nhiều người đã thay đổi sắc mặt, trở nên quái dị, sợ hãi, ghê tởm, tái nhợt.

– Nguy hiểm! – Lê Sương Mộc nói.

Nam sinh kiêu ngạo kia biến sắc mặt.

– Mày… mày muốn làm cái gì?

Hùng Bá cười hắc hắc, nói:

– Không có gì, chỉ là cho cậu một bài học khó quên thôi.

Sau đó, hắn vươn bày tay to như cái quạt hương bồ, xách nam sinh kiêu ngạo kia lên như xách một con gà con.

– Nhóc con, sau này nhớ kỹ, phải lễ phép với học trưởng, biết chưa? Nếu không, tôi sẽ giết cậu. Nhìn nhóc con nhà cậu đoán chừng chắc chỉ khoảng năm sáu chục năm tuổi thọ, giết cậu sáu lần rồi, cậu nói xem cậu có chết không?

Sau đó, hắn nắm chặt cánh tay của nam sinh kiêu ngạo.

– Hắc hắc, hãy hưởng thụ cái cảm giác đau đớn này cho tốt đi, chỉ mong sau này cậu đừng nghiện nó là được…

Ngay sau đó, nam sinh kiêu ngạo kêu lên một tiếng thảm thiết.

Đôi tay của hắn đã bị Hùng Bá dễ dàng dứt xuống, máu tươi phun ra tung tóe! Hai cánh tay cụt bị Hùng Bá ném đi như đổ bỏ.

– A!!

Tiếng kêu thảm thiết không chỉ của nam sinh kiêu ngạo kia mà còn của mọi người nữa.

– Giết người rồi…

– Cảnh sát… Báo cảnh sát…

– Máu… Máu kìa…

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Hùng Bá đều tràn đầy sợ hãi và kiêng kỵ, có người còn bị hù dọa muốn bỏ chạy khỏi phòng học nhưng không ngờ lại không thể nào mở cửa nổi, cũng có người thậm chí còn bị dọa sợ đái cả ra quần.

Giờ khắc này, lời nói lúc nãy của Hỏa Diễm Queen hiện ra trong đầu mọi người:

– Tốt nhất là các người hãy khách khí với trợ giảng một chút.

Cái gì mà trợ giảng, rõ ràng là ma quỷ giết người không chớp mắt mà!

– Tôi… tôi muốn xin nghỉ học! Tôi không học nữa… Mẹ, mẹ… con muốn mẹ… – Nữ sinh bị dọa đái ra quần kia vừa khóc vừa hô.

– Xì… – Hùng Bá hừ lạnh một tiếng:

– Câm hết mồm lại cho tôi! Ầm ĩ muốn chết, phiền phức quá! Tất cả đều về chỗ ngồi, ngay lập tức!

Không người nào dám cãi lại! Sự lãnh khốc và tàn nhẫn của Hùng Bá khiến cho mọi người đều cảm giác mình giống một con cừu non.

– Nhóc con, cậu mà dám lắm mồm nữa, tôi sẽ giết cậu!

Nam sinh kiêu ngạo bị chặt đứt cánh tay không dám kêu la nữa, mặc dù chỗ cụt tay rất đau, đau đến nỗi muốn ngất đi nhưng giờ phút này nỗi sợ hãi với Hùng Bá trong lòng hắn đã chiến thắng tất cả. Hắn rất biết điều, ngậm miệng nín nhịn.

– Yêm tâm đê, nếu như trên người cậu có tiền thì lập tức hô lên “trị liệu”. “Nó” sẽ chữa lành cho cậu. Dĩ nhiên, nếu như trên người cậu không có, vậy thì cậu xong rồi, mặc dù không chết nhưng cậu sẽ phải chịu đau đớn trong một thời gian không ngắn.

– Tôi… có… Trị liệu! Trị… trị liệu!!

Nam sinh kiêu ngạo quát lên như điên. Đột nhiên hắn chỉ cảm thấy trong đầu xuất hiện một âm thanh kỳ dị:

– Quét hình thân thể… Tổn thương cấp độ F… Hai cánh tay gãy lìa… Dự tính tốn 100 “học điểm”… Phát hiện học viên Tiêu Chương có tiền giấy 10000 nguyên tương đương với 100 điểm… Hiệu quả của danh hiệu “Học viên tay mơ” phát động… Tiêu phí trị liệu giảm phân nửa… Bắt đầu trị liệu…

Cho nên, mọi người vẫn còn đang kinh hồn chưa định thì nay lại tiếp tục trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt. Hai cánh tay gãy lìa trên đất tự động bay lên gắn vào bả vai người kia. Vũng máu lầy lội trên đất cũng ào ào trở về cơ thể. Cảnh tượng này giống như một đoạn phim quay ngược cảnh hắt nước trên ti vi.

– Mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng đừng có kinh ngạc.

Lời nói của Hỏa Diễm Queen lại hiện lên trong đầu mọi người một lần nữa.

– Fuck! Nơi này rốt cục là nơi nào? – Nam sinh có khuynh hướng mê nữ vương kia không nhịn được thấp giọng rống giận.

Kỷ Văn nhìn phản ứng của mọi người rồi nói:

– Được rồi, hiện tại rốt cục cũng yên tĩnh chứ?

Không người nào dám nói chuyện.

– Hiện tại, lấy giấy báo trúng tuyển của các người ra, lặng yên suy nghĩ biến nó thành đồng hồ đeo tay, nhẫn, kính hoặc là một ít đồ vật khác, tốt nhất là những đồ vật gọn nhẹ tiện mang theo bên người!

Mọi người theo lệnh mà làm.

Doãn Khoáng nhìn tờ giấy báo trúng tuyển đại học Kinh Hạ, đấu óc trống rỗng. Cuối cùng, hắn chỉ có thể than thở:

– Đồng hồ đeo tay.

“Bùng” một tiếng! Giấy báo trúng tuyển đột nhiên bốc cháy, sau đó ngọn lửa lụi tàn, một chiếc đồng hồ điện tử bình thường đến không thể bình thường hơn xuất hiện ở trên tay Doãn Khoáng.

Hắn đưa mắt nhìn những người xung quanh, mọi người cũng là như thế, hoặc là đồng hồ đeo tay, hoặc là nhẫn, hoặc vòng tay, cũng có người biến nó thành điện thoại di động.

– Sau đó, cầm lấy đồ mà các người vừa biến hóa ra, mặc niệm “thuộc tính cá nhân”.

Mọi người máy móc làm theo. Sau đó, mọi người trong phòng đều giống như lâm vào sự yên tĩnh chết chóc.

Ánh mắt của tất cả đều nhìn về phía trước nhưng vấn đề là phía trước bọn họ không có cái gì cả. Mặc dù thế, bọn họ vẫn rất tập trung tinh thần, vẻ mặt còn không ngừng biến hóa.

– Có muốn xem thuộc tính của chúng nó không? – Trạch Nam đột nhiên cười khì khì hỏi.

– Không có hứng thú! – Kỷ Văn nói ngắn gọn.

Hùng Bá nói:

– Thôi đi… Tôi biết cậu muốn làm cái gì nhưng những chuyện này không liên quan đến chúng ta… Nếu để cho các “học trưởng” biết thì lại rách việc.

– Vậy được rồi… Hắc hắc, tư vị làm trợ giảng cũng thật tốt. Tôi nghĩ, trợ giảng năm ngoái của chúng ta cũng giống như chúng ta bây giờ đấy nhỉ. Bọn họ khi đó, đến cả cái mông cũng vểnh lên trời. Tôi nhớ cái thằng Độc Lang kia còn tát tôi một cái. Đáng tiếc, tôi chưa kịp tìm nó báo thù thì nó cũng đã hao hết “tuổi thọ” rồi tử ẹo. May cho nó đấy…

Hùng Bá cười một tiếng:

– Nói cũng đúng! Không ngờ hiệu quả của cái danh hiệu “trợ giảng” này lại lớn vậy. Chết cũng không bị giảm “tuổi thọ” còn có thể thu hoạch năm mươi lần học phần, hơn nữa, “Chương trình học” của “đại học năm thứ nhất” lại đơn giản như vậy, nói không chừng còn có thể đạt được thu hoạch tốt gì đấy. Duy nhất một rắc rối mỗi học viên mới mà chết đi thì lại mất 1 điểm “đánh giá tổng hợp” cùng với 0.5 điểm “đánh giá cấp F”.

Kỷ Văn thở dài nói:

– Đúng thế, mỗi một người trong chúng ta phải trải qua một “tràng cảnh” mới có thể hoàn thành 2 điểm trụ cột “đánh giá tổng hợp”. Nói cách khác, chỉ cần chết hai người là chúng ta sẽ mất trắng điểm của một “tràng cảnh”. Thu hoạch “đánh giá cấp độ” thì lại càng khó khăn. “Nó” quả thực không dễ chơi, ở cái “đại học” này, tuyệt đối không có một miếng bánh ngon tự dưng rơi xuống đầu. Chúng ta vẫn nên làm tròn chức trách bảo mẫu cho lũ gà mờ này thì hơn.