Khúc Nhạc Trong Mưa

Chương 1



“Hết giờ rồi, bye bye mọi người.”

Kết thúc công việc của một ngày, Trình Duệ sửa sang lại bàn làm việc, tắt máy tính, tạm biệt các đồng nghiệp. Lúc cậu đi tới cửa văn phòng thì nghe được tiếng gọi truyền tới từ phía sau.

“Trình Duệ, trời mưa.”

Trình Duệ mang theo nghi vấn xoay người đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, a, quả nhiên là trời mưa, hơn nữa mưa không nhỏ. Lấy ra chiếc ô dự phòng đặt ở công ty của mình, Trình Duệ bước xuống tầng.

Mưa phùn kéo dài làm tiết thu càng thêm lạnh, Trình Duệ co rúm lại trong gió, đem khăn quàng màu xanh đen quàng cổ quấn chặt lại.

Trên đường về nhà sẽ đi ngang qua một cửa hàng bánh mì, thời gian tan sở cũng là lúc lô bánh mì mới ra lò, phảng phất hương lúa mạch ấm áp vào tiết trời này càng hấp dẫn lòng người. Trình Duệ đi vào cửa hàng bánh mì, mua sau ổ bánh mì dài. Nhân viên cửa hành đặt bánh mì vào trong túi giấy cao cao giao cho Trình Duệ.

Trình Duệ ôm bánh mì, tay còn lại cầm ô đi trong mưa. Nghe được tiếng hạt mưa đập vào ô, cảm nhận được sự ấm áp của bánh mí truyền qua túi giấy đến tay, không biết vì sao, tâm tình đột nhiên trở nên tốt hơn, tuy rằng làm việc một ngày thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, lại có xúc động muốn cất tiếng hát.

“Meo……”

Đột nhiên nghe được tiếng mèo kêu, Trình Duệ dừng bước, nhìn xung quanh.

“Meo…….”

Lại là một tiếng mèo kêu, Trình Duệ theo hướng phát ra âm thanh mà rốt cuộc cũng thấy mục tiêu, hóa ra là một chú mèo rừng nho nhỏ lang thang đang run rẩy trong gió. Trên thân mèo có vài vết bẩn, lông đã bị mưa làm ướt đẫm, thành một nhúm dính trên người, càng lộ ra đôi mắt lớn, thân thể đơn bạc của nó.

Bên cạnh, người đi đường từng người bước qua, cước bộ vội vàng, không ai dừng lại.

Trình Duệ tiến lại gần, mèo con sợ hãi lui về sau, đến lúc chạm vào bồn hoa, không thể lùi được nữa mới ngừng lại.

“Meo meo…..” Trình Duệ kêu, mèo con thấy Trình Duệ không có địch ý, dừng lại, do dự không dám tới gần.

Mưa cáng lúc càng to, mèo con không có chỗ trú, muốn vào trong bồn hoa mượn cành lá che mưa, hoa cỏ sớm đã bị mưa làm cho ướt đẫm, nó vươn móng vuốt gẩy gẩy, thò người ra, lại dừng lại.

Trình Duệ ngồi xổm xuống, lấy ô trong tay che mưa chắn gió cho mèo con, lại bẻ một miếng bánh mì đưa qua. Mèo con ngửi ngửi, không có ăn, cả người dựa lại gần Trình Duệ, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cặp mắt to tròn màu hổ phách nhìn Trình Duệ.

“Meo……”

Tiếng mèo con kêu yếu ớt làm Trình Duệ động tâm, thật muốn nhận nuôi bé con cô đơn này, nhưng cậu hiện tại ở ký túc xá, không thể nuôi mèo.

Vươn tay vuốt nhẹ đầu mèo con, Trình Duệ xoay người, từ dưới ô vươn đầu ra nhìn xung quanh. Số lượng người qua lại trên đường trong cơn mưa giảm rõ rệt. Nhiều lần định gọi một người qua đường khác, thỉnh các nàng coi sóc bé mèo này, thế nhưng bước đi vội vàng của người khác khiến Trình Duệ gọi không nên lời.

Mưa vẫn tiếp tục, Trình Duệ còn phải mau trở về ký túc xá, cậu nhìn mèo con, nhìn chung quanh, do dự một lúc, áy náy nói với mèo con: “Xin lỗi, tao hiện tại ở ký túc xá của công ty, không cách nào nuôi mày được….”

Lại xoa xoa đầu mèo con, Trình Duệ để lại một miếng bánh mì to cho nó, sau đó đặt chiếc ô lên mặt đất, thay mèo con che mưa chắn gió, rồi cậu tự mình ôm chỗ bánh mì còn lại, đội mưa chạy về.

Lúc rời đi trong lòng Trình Duệ vẫn là không muốn, vừa chạy vừa nghĩ —— mong rằng chiếc ô có thể thu hút ánh mắt người qua đường, để người ta chú ý tới chú mèo lang thang nhỏ bé kia, mong có người có thể nhận nó về, cho nó một gia đình.

^_^

Lúc này, ở một góc khác trên đường, trước đèn đỏ, trong một chiếc ô tô đen, Giang Vũ Thần liếc mắt thấy một cậu thanh niên đeo khăn quàng màu xanh đen từ bên đường đối diện đi tới, trong tay cầm chiếc ô xanh nhạt. Bầu trời xám xịt âm u, chiếc ô xanh nhạt kia thoạt nhìn khiến lòng người khẽ rung động. So với cảnh tượng người đi lại vội vã, tư thái nhẹ nhàng cùng bước đi thong dong của người cầm ô càng hấp dẫn Giang Thần Vũ.

Khóe môi lộ ra một ý cười, mắt Giang Thần Vũ vẫn chú ý đến cậu. Đột nhiên anh thấy cậu thiếu niên kia ngừng lại.

Nga, hóa ra là thấy một chú mèo lang thang.

Mắt thấy cậu thanh niên giúp mèo nhỏ che mưa, cho ăn, lúc thấy cậu thanh niên để lại cây ô trong tay thay mèo nhỏ che mưa chắn gió, sau đó tự cậu đội mưa chạy, tim Giang Vũ Thần đã rung động. Cuối cùng bộ dạng cậu thanh niên một tay ôm bánh mì trong lòng, tay còn lại vừa muốn che đầu vừa muốn che bánh mì mà chạy, khiến Giang Vũ Thần thấy buồn cười.

Đại khái là có nguyên nhân gì đó không thể nuôi mèo đi.

Đèn xanh rồi, Giang Vũ Thần không có lái đi, mà lại đưa xe vào chỗ đậu xe, sau đó đội mưa chạy qua đường cái. Một tay ôm mèo con dưới đất lên, một tay cầm lấy chiếc ô màu xanh nhạt.

“Cậu ấy không thể nuôi mày, tao nuôi nha.” Giang Vũ Thần nói với bé mèo con trong lòng.

“Meo….” Mèo nhỏ kêu một tiếng.

“Thế nào? Vẫn muốn cậu ấy sao? Không sao, chúng ta cùng nhau tìm cậu ấy.”

Giang Vũ Thần đem mèo con về nhà. Đầu tiên là vụng về tắm nước nóng cho mèo con, sấy khô lông, sau đó là cho nó ăn bánh kem.

“Ai, tao thật không có kinh nghiệm nuôi thú nha,” Giang Vũ Thần vuốt vuốt lưng mèo con, “Không ngờ mày tắm rửa xong, cư nhiên lại đẹp thế này.”

“Meo….” Mèo nhỏ kêu một tiếng.

“Thế nào, nghe hiểu tao đang khen mày sao?”

Không tự chủ được nhớ lại bộ dạng cậu nhóc ngốc chật vật che chở bánh mì chạy trong mưa, Giang Vũ Thần ôn nhu cười cười, sau đó nói với mèo nhỏ: “Tao đi mua thức ăn cho mèo cho mày, còn có vật dụng hàng ngày của mày nữa, mày ngoan ngoãn ở nhà nhé.”

Giang Vũ Thần thầm nghĩ —— Dù thế nào, nhất định phải tìm được cậu ấy. Hai người nuôi thú nuôi so với một người thì tốt hơn.

Mèo con chính thức ở lại Giang gia, thế nhưng Giang Vũ Thần vẫn không cách nào gặp lại cậu thanh niên để lại chiếc ô cho mèo con lang thang.

Nhiều lần cố tình dừng lại ở đoạn đường nhặt được mèo con, tản bộ chỗ phụ cận, Giang Vũ Thần nỗ lực mở to hai mắt tìm kiếm tìm kiếm. Biển người mênh mông, cậu thanh niên deo khăn quàng màu xanh đen kia giống như biến mất, anh cũng không thấy bóng hình cậu thêm một lần nào nữa.

Thành phố này lớn như vậy, người đông như vậy, mà người với người gặp nhau, lại là duyên phận trùng hợp báo trước cùng không cách nào nắm bắt được như vậy.

Lỡ rồi, lỡ rồi. Đây hiện tại là suy nghĩ duy nhất của Giang Vũ Thần. Anh rất hối hận. Sớm biết vậy, lúc đó anh hẳn nên xuống xe ngay. Cho dù không biết tên cậu, cho dù chỉ có thể nhận được một tiếng cảm ơn, ít nhất, anh có thể nhìn cậu nhiều thêm một chút….

^_^

Đảo mắt cái trời đã vào đông, Trình Duệ mặc áo khoác dày ấm áp, cậu vẫn mang chiếc khăn quàng màu xanh đen kia.

Hoàng hôn một ngày Thứ Tư, Trình Duệ ôm bánh mì trong lòng đi qua con đường phải đi lúc tan tầm, cậu đột nhiên dừng bước. Nhớ tới mèo con bị cậu để lại trong mưa, Trình Duệ rất lo lắng cho nó. Ngày thứ hai sau hôm để lại ô, lúc đi ngang qua đã không thấy chiếc ô kia đâu nữa, mèo nhỏ cũng chả biết đi đâu. Là được người tốt bụng nhận nuôi, hay là bị đưa vào trại nhốt mèo, Trình Duệ không thể không lo. Trong lòng âm ỉ hối hận, bước chân Trình Duệ chậm lại, nhưng vẫn bất đắc dĩ mà tiến về phía trước. Một lát sau, trên đường cái xuất hiện chiếc xe ô tô màu đen, trong xe, ánh mắt Giang Vũ Thần thỉnh thoảng lại lướt qua chỗ vỉa hẻ, tìm kiếm trong dòng người qua lại. Nhưng lúc này, Trình Duệ đã đi từ lâu.

Anh không hề thấy cậu.

Mùa đông qua đi, Giang Vũ Thần vẫn không tìm thấy Trình Duệ, nhiều lần thất vọng khiến Giang Vũ Thần bắt đầu hoài nghi hôm đó anh nhìn thấy có phải là cảnh thực hay không, hay chỉ là thoáng chốc của một bộ phim nào đó. Ký ức giống như bị nước mưa xóa nhòa, trở nên mờ mịt, thứ duy nhất rõ ràng chí là con mèo rừng đã lớn lên không ít, đang ngồi trên đùi Giang Vũ Thần, còn có chiếc ô anh vẫn đặt trong cốp xe.

“Tao vẫn không tìm được cậu ấy….” Giang Vũ Thần thì thào nói.

“Meo,” Mèo nhỏ kêu một tiếng.

“Tao rốt cuộc có thể tìm thấy cậu ấy hay không? Vì sao tao luôn không thấy cậu ấy?” Giọng nói Giang Vũ Thần mang theo chút bi thương.

“Meo.”

“Mày cũng muốn cậu ấy đi. Nếu không phải vì cậu ấy, tao nhất định sẽ không chú ý tới mày. Bây giờ mày đến rồi, còn cậu ấy thì sao?”

Mèo con trong nhà lại béo lên môt chút, thịt mềm mềm, tròn vo, lông mượt, vô cùng đáng yêu, cá tính an tĩnh cùng nhu thuận. Mỗi lần Giang Vũ Thần mở cửa, nó luôn ngồi trên tủ để giày ở huyền quan, sau đó lo đầu ra meo meo kêu đón chủ nhân về. Mỗi tối, nó ngồi trên sofa, đem bốn cái móng vuốt thu lại ở dưới bụng, làm bạn cùng Giang Vũ Thần cô đơn.

Giang Vũ Thần vẫn đang không ngừng tìm kiếm, tìm kiếm.

Rõ ràng hai người sống cùng trong một thành phố. Hay là, bọn họ dừng chân lại trước cùng một cửa hàng đĩa, nghe cũng một bài hát; hay là, bọn họ cùng vào một nhà hàng, chọn cùng một món ăn; hay là, bọn họ ở trong cùng một hiệu sách, mua cùng một cuốn sách; hay là, bọn họ cùng bị một tấm áp-phích thu hút, xem cùng một bộ phim…. Thế nhưng, bọn họ vẫn không gặp nhau.

Giang Vũ Thần có thể cảm thấy được người anh đang tìm ở trong thành phố này, mỗi khi anh đứng trước cửa sổ phòng làm việc, cúi đầu nhìn xuống con đường phía dưới, dòng người như nước chảy. Người kia liền ở trong đó, nhưng anh lại không thấy cậu.

Chút chát của thất vọng, chút chua của u buồn, cùng với chút ngọt của mong chờ rằng giây tiếp theo sẽ được gặp nhau, chính là toàn bộ tâm tình của Giang Vũ Thần lúc này.