Khúc Cầu Hồn

Chương 41



Hunt về nhà trễ hơn dự định. Bữa ăn tối nguội lạnh đựng trong cái túi, nhưng Allen không ý kiến. Họ ăn ở nhà bếp, ăn chung trong yên lặng, và sự căng thẳng giữa hai bố con được tháo bỏ từng đợt một. Ở cánh cửa vào phòng anh con trai, Hunt xin lỗi. “Chỉ vì vụ án này,” ông nói.

“Được rồi.”

Hunt nhìn anh con trai cởi bỏ, đá văng đôi giầy bẩn thỉu. “Vụ án này cũng sắp chấm dứt nay mai.”

“Đại học sẽ khai giảng trong ba tháng tới.” Hắn lột áo thun và vứt nó theo sau đôi giầy. Ngực hắn đầy lông măng, nhú lên từ chỗ lõm ở đáy cổ. Anh con trai của ông đã trưởng thành, Hunt nhận ra như vậy, hắn trổ mã như một người đàn ông nhưng vẫn là anh con trai trong tâm khảm của ông. Hunt ngừng lại, biết rằng chẳng có lời nói nào thốt ra có thể làm cho tình hình khá hơn.

“Con trai...”

“Bà ấy không bao giờ gọi.”

“Ai?”

“Mẹ con,” hắn nói, và không có biểu hiện gì trên khuôn mặt anh con trai.

“Bố không biết phải nói gì.”

“Không cần phải nói bất cứ điều gì.”

Anh con trai đau khổ, bực tức.

“Allen, bố...”

“Đóng cửa lại đi.”

Hunt không thể cử động.

“Làm ơn,” Allen nói, và cái nhìn trên khuôn mặt của hắn là một cú đấm vào trong phủ tạng, như là búa bổ. Một tảng đá nằm đè lên trên trái tim của Hunt và nó mang sức nặng của hàng triệu sự hoài vọng sụp đổ, có một điều chắc chắn là lẽ ra nó không nên như thế này đối với con trai của ông.

“Làm ơn,” Allen lặp lại lần nữa, và Hunt không có chọn lựa.

“Ngủ ngon, con trai.”

Hunt đóng cửa, đi thẳng xuống cầu thang. Ông nhét thùng các tông và những túi giấy vào thùng rác, rồi rót một ly Scotch mà ông biết sẽ không thể uống cạn ly. Chuyện của cả một ngày đổ ập lên ông: cái chết và những kẻ đáng khinh miệt, đời sống của những đứa trẻ bị cắt cụt, và một chuỗi những câu hỏi vẫn chưa có câu trả lời. Ông muốn tắm mát và mười tiếng nghỉ ngơi. Dưới những ngón tay của ông, cảm giác khuôn mặt như của một gã già khụ nào đó. Ông bước vào phòng đọc sách, mở khóa ngăn kéo và lôi ra tập hồ sơ vụ án của Alyssa Merrimon. Ông nhìn tấm ảnh của cô bé một hồi lâu, đọc sơ qua những ghi chú, những câu hỏi được ghi, nhưng đầu óc ông nghĩ đến Yoakum. Ông hồi tưởng giây phút gã Meechum bị thiệt mạng, mùi thuốc súng và đôi tay vững chắc của Yoakum, đôi mắt ông ta, bóng như gương và không động tĩnh. Cú điện thoại gọi vào lúc mười hai giờ rưỡi. “Ông vẫn còn thức chứ?” Yoakum hỏi.

“Ừ.”

“Xỉn chưa?”

Hunt đóng hồ sơ Alyssa. “Không.”

“Tôi say rồi.”

“Chuyện gì vậy John? Ông muốn nói chuyện gì?” Hunt biết câu trả lời.

“Bọn mình làm nghề này bao năm rồi?” Yoakum hỏi.

“Lâu quá rồi.”

“Cộng sự?”

“Và bạn bè.”

Một quãng yên lặng, hơi thở Yoakum trên đường dây. “Ông nói với họ những gì?” Cuối cùng ông ta cũng hỏi.

“Tôi nói với họ những gì đã xảy ra.”

“Đó không phải là chuyện tôi muốn hỏi và ông biết mà.”

Hunt hình dung ông bạn mình, thấy ông ta trong căn nhà nhỏ, một cái ly cầm trong tay, trong phòng khách, nhìn vào đống tro tàn của đống lửa đã nguội lạnh từ lâu lắm. Yoakum đã sáu mươi ba tuổi. Ông ta làm cớm đã hơn ba mươi năm; đó là tất cả những gì ông ta có. Hunt không trả lời câu hỏi.

“Ông là bạn của tôi, Clyde. Gã ta toan tính bủa ông bằng cái rìu. Tôi phải làm gì lúc ấy?”

“Đó có phải lý do mà ông bắn xuyên tim gã không?”

“Dĩ nhiên.”

“Nó không phải sự tức giận? Trả thù à?”

“Cho cái gì?” Một sự bực dọc khác nào đó đang bước tới.

“Ông biết cho cái gì mà.”

“Nói tôi nghe, Clyde. Ông nói tôi nghe cho cái gì?”

“Cho những đứa trẻ. Cho bảy nấm mồ trong cái khoảnh rừng đầy bùn sình. Cho những năm tháng của rác rưởi xà bần nằm ngay trong sân nhà ông.”

“Không.”

“Tất cả những năm tháng qua, Yoakum. Những năm tháng qua tôi chưa hề thấy ông làm điều gì có tính cá nhân. Hôm nay nó là chuyện cá nhân.”

“Một gã giết người sắp sửa bủa rìu xuống cộng sự của tôi. Hắn bủa rìu xuống bạn tôi. Ông có thể gọi nó là chuyện cá nhân, nhưng ông cũng có thể gọi đó là chuyện nghề nghiệp. Bây giờ, ông đã nói gì với bên an ninh?”

Hunt ngần ngại.

“Ông có nói với họ phát súng đó chính đáng không?”

“Chúng ta dựa trên sự kiện. Họ có hỏi về ý kiến của tôi, nhưng tôi không phát biểu.”

“Nhưng ông sẽ.”

“Ngày mai,” Hunt nói. “Ngày mai tôi sẽ.”

“Và ông sẽ nói với họ những gì?”

Hunt với tay cầm ly rượu Scotch. Trong cái ly lùn, pha lê cắt góc, một ánh sáng nhỏ lóng lánh trong rượu. Ông cho chạy lại khoảng thời gian trong đầu, cái rìu bủa xuống, Yoakum bước vào phòng. Ở góc độ của ông ta nó nhìn như thế nào? Ông ta có cần thiết phải bắn tử thương đối tượng hay không? Cái máy vi tính nằm khuất một bên, nhưng khuất thế nào? Hunt đặt mình vào thế của Yoakum. Ông nghĩ ông có thể thấy nó, cái kiểu nó có thể được nhìn thấy như vậy. Nhưng Yoakum lên tiếng trước khi Hunt có thể. “Ông đã truy tố gã Ken Holloway về tội cản trở công lý chưa?”

Sau vụ bắn thiệt mạng Meechum, Hunt hầu như quên béng cú điện thoại của Holloway. “Chưa,” ông nói.

“Nhưng ông sẽ làm chứ hả?”

“Tôi sẽ.”

Yên lặng trên đường dây, và nó là những giây phút tồi tệ. Hunt nốc cạn ly Scotch. Ông biết chuyện này sẽ đi về đâu, và cầu nguyện nó sẽ không xảy ra.

“Những chuyện như thế này sẽ không bao giờ xảy ra nếu chúng ta không lôi gã Holloway can dự,” Yoakum cuối cùng lên tiếng. “Chúng ta sẽ bắt giữ gã Meechum ở thương xá. Không bắn hạ. Không đốt tang chứng. Kế hoạch do ông, Clyde, ông là người hoạch định. Đó là chuyện cá nhân.”

Chiếc điện thoại dường như kêu o o trong tay Hunt. “Chào ông, Yoakum.”

Giây phút yên lặng nặng nề. “Chúc ngủ ngon, Clyde.”

Đường dây điện thoại im bặt.

Hunt đổ thêm một ly Scotch.