Khúc Cầu Hồn

Chương 15



Hunt gọi Yoakum trong lúc lái xe. Đã nửa đêm, đường phố vắng lặng và được lau chùi sạch sẽ sau cơn mưa.

Điện thoại reo hai tiếng. Tiếng thứ ba.

Sau vài giây phút yếu lòng, Hunt buộc phải dẹp bỏ những ý nghĩ về bà Katherine Merrimon. Ông đứng trong sân nhà bà chưa đầy một phút, nhưng lại cảm thấy tội lỗi. Tiffany vẫn đang mất tích, ông phải tập trung tất cả năng lực cho vụ án: những câu hỏi đặt ra, những giải pháp hành động phải làm. Họ còn điều gì thiếu sót? Có thể làm gì hơn nữa? Chuông điện thoại lại reo vang.

Nhanh lên, Yoakum.

Yoakum nói lời xin lỗi. “Mọi thứ ở đây thật điên khùng!” Ý của ông là đồn cảnh sát.

“Cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra.”

“Chúng tôi đang thi hành những gì ông đã yêu cầu.”

“Trình bày cho tôi nghe.”

“Dấu vân tay chúng tôi lấy được từ mí mắt David Wilson đã được đưa vào hệ thống. Chưa tìm được dấu vân tay trùng hợp, nhưng vẫn còn sớm. Chúng tôi có bốn xe tuần tra lùng sục ở những con đường làng hẻo lánh để tìm kiếm chiếc Land Cruiser của ông Wilson, mà nó, như ông đã đoán, được đăng ký bởi viện đại học. Chúng tôi đang tiến hành lập một danh sách bạn bè và họ hàng của ông Wilson, bất cứ ai có thể cho chúng tôi biết ông ta đã ở đâu và làm gì trong ngày hôm nay. Chúng tôi đã dò xét tỉ mỉ các đồng sự của ông ấy ở đại học, nhưng đều vô dụng. Một số ít những kẻ có tiền án mà chúng tôi chưa thể dò tìm tông tích, nhưng chúng tôi có những đơn vị đảm trách việc ấy. Hai kẻ chúng tôi đang tìm dường như không có mặt ở trong thị trấn. Nhà họ khoá trái cửa, đèn đuốc tối mù. Báo chí chất đống trước nhà. Tôi được báo cáo một tay đang bị nhốt ở Wilmington, và tôi sẽ nhận được xác minh chuyện này sớm. Thêm hai cảnh sát phụ sẽ tham gia tìm kiếm từng dãy nhà sáng ngày mai...”

“Từng dãy nhà một.”

“Như ông nói. Chúng ta sẽ áp dụng kế hoạch lùng soát y như với trường hợp của Alyssa Merrimon. Ngày trước logic thế nào, bây giờ logic như vậy. Cái chúng ta cần là nhân sự.” Yoakum ngừng lại. “Này Clyde. Ông biết tất cả những chuyện này. Ông đã đưa ra mệnh lệnh. Ông cũng nên về nhà và nằm nghỉ đi. Giờ này là khoảng hai giờ sáng rồi nhỉ? Ông kiểm tra cậu con trai của ông chưa?”

Im lặng.

“Chúa ơi, Hunt. Ông cũng chưa gọi điện cho nó sao?”

“Tôi đang trên đường đến chỗ ông,” Hunt nói.

“Tôi nói điều này như một người bạn của ông. Ông nên về nhà. Ngủ một ít đi.”

“Ông đùa đấy à?”

“Thực sự không. Tôi không đùa. Buổi sáng trông ông có vẻ tả tơi lắm rồi và tôi không tin giờ này ông khá hơn tí nào. Chuyện gì đang xảy ra ở đây, đây là công việc của lính tạp dịch. Chúng tôi không cần ông làm việc này, cho nên về nhà ngủ một chốc đi. Tôi cần ông tỉnh táo sáng ngày mai. Tiffany cần ông tỉnh táo.”

Hunt lắng nghe tiếng bánh xe chạm trên mặt đường. Ánh đèn pha ô tô quét qua những hàng cây đen sẫm. “Có lẽ bây giờ khoảng một giờ,” ông nói.

“Có thể hai giờ,” Yoakum đáp lời. “Mẹ kiếp! Chơi đẹp và làm luôn ba giờ. Tôi sẽ gọi điện nếu có tin tức gì mới.”

“Được. Công bằng.” Hunt định cúp máy thì Yoakum nói, “Này Clyde, ông là chuyên gia trong vấn đề này. Ý tôi là công việc. Nhưng ông cũng cần giữ mọi thứ nguyên vẹn.”

“Ông muốn nói chuyện gì vậy?”

Yoakum thở hắt ra, và âm thanh nói lên tất cả. “Ráng mà giữ nó thật chặt, ông bạn.”

Yoakum cúp máy và Hunt đổi hướng cho xe chạy về nhà. Ông biết ông sẽ không bao giờ ngủ, nhưng ông cũng biết Yoakum nói đúng. Ông cũng phải thử. Và cậu con trai của ông...

Mẹ kiếp!

Nó lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

Ông đậu xe ở đường dẫn vào nhà và tắt máy. Hàng xóm yên lặng, ông nghe tiếng nhạc khi mở cửa vào nhà. Một sự câm lặng dồn dập. Tiếng réo rắt kinh động của dây đàn. Ông vào nhà và đi lên tầng, áp vai vào giấy dán tường nhợt nhạt và trơn láng. Ở cửa phòng cậu con trai, ông gõ cửa, nghi ngờ tiếng gõ sẽ át được tiếng nhạc. Cuối cùng, ông mở cửa phòng.

Ấn tượng đầu tiên là nước da xanh xao, một chút lấp lánh của mái tóc vàng trắng và đôi mắt nhìn giống ông phần nào. Hai tuần nữa anh con trai sẽ tròn mười tám tuổi. Cậu to lớn, cơ bắp. Cậu là học sinh giỏi suốt cuộc đời học sinh. Một đứa trẻ ngoan. Nhưng những chuyện đó thay đổi chỉ trong năm vừa qua. Cậu trở nên bất kính và cố chấp. Cậu ngồi ngay cạnh giường, chân đi tất thể thao, quần ngắn màu vàng, và chiếc áo có dòng chữ KẸO NGON TUYỆT NHƯNG TÌNH DỤC KHÔNG LÀM BẠN BỊ SÂU RĂNG. Cậu cầm cuốn tạp chí về ô tô và chân đập nhịp khi tiếng nhạc gào thét.

Ông vào phòng và tắt máy nhạc. Cậu con trai nhìn lên, và trong giây phút ấy Hunt thấy một điều mà rất dễ dàng xác định đó là nỗi căm ghét.

“Bố có thể gõ cửa được không?”

“Bố đã.”

Cậu lật trang báo, hai mắt nhìn trở lại tờ báo. “Bố muốn gì?”

“Con có biết chuyện gì xảy ra hôm nay không?”

“Có. Con đã nghe. Nhưng không phải từ bố, cảm ơn. Con nghe như tất cả mọi người nghe”.

Hunt bước sâu vào trong phòng. “Con có mặt ngoài đó không? Ở dòng sông?” Con trai ông im lặng. Một trang nữa được lật. “Có phải con lại trốn học nữa? Chúng ta đã nói về chuyện này rồi mà.”

“Bố để con yên đi.”

Hunt như đang nhìn một gã không quen.

“Con đã nói, để con yên.”

Hunt ngần ngại, và anh con trai đứng dậy. Những bắp thịt vặn vẹo và lăn tròn dưới da của cậu ta. Trong một chốc, Hunt cảm thấy muốn nổi cáu. Có một sự thách thức sống sượng qua dáng điệu của gã con trai. Nhưng ấn tượng đó chỉ tồn tại trong khoảnh khắc vài giây đồng hồ. Hunt chớp mắt và thấy anh con trai của ông có cái kiểu mà anh chàng này chưa hề có trong thời gian gần đây. Một chàng trai trẻ rụt rè, rất tò mò và ngây thơ nhiệt tình. Một chàng trai trẻ thức dậy lúc sáu giờ sáng và tự sửa soạn bữa điểm tâm cho riêng mình, làm con diều bằng gỗ thùng và giấy thùng. Hunt buông thõng người. “Bố xuống nhà dưới. Chúng ta cần phải nói chuyện, hãy dành ra vài phút và suy nghĩ những gì con muốn nói với bố.”

Gã con trai làm ngơ ông bố. Cậu ta bước ngang phòng mở nhạc và tiếng nhạc theo Hunt xuống tận dưới nhà bếp.

Hunt ngồi ở ghế ngay bàn nhà bếp và gọi điện cho Yoakum. “Có gì thay đổi không?”

“Mình mới nói chuyện với nhau mà?”

“Phải. Và tôi muốn biết có gì thay đổi từ lúc ấy đến giờ không.”

“Không có gì. Con trai ông sao rồi?”

Hunt thò tay với chai Scotch. “Tôi nghĩ nó muốn giết tôi.”

“Cậu ta có cần chứng cớ vắng mặt không? Nói hắn gọi cho tôi.”

Hunt nhúng hai ngón tay vào trong ly rượu, ngồi xuống. “Cái nó cần là mẹ của nó. Tôi không còn có thể hiểu và nói chuyện được với nó nữa.” Hunt nhấp một ngụm. “Lẽ ra nó nên đi cùng với mẹ nó.”

“Anh nhóc đó thực sự không có sự chọn lựa, Clyde. Bà ấy đã ra đi và tôi không nhớ bà ta đưa cho cậu ấy thiệp mời đi cùng.”

“Lẽ ra tôi có thể tạo áp lực về việc đó,” Hunt nói.

“Nó sẽ không như vậy nữa.”

“Nó đã bắt đầu nghe toàn thứ nhạc điên loạn và sẵn sàng tay đôi với ông già của nó.”

“Nhạc điên loạn. Wow. Ai lại gọi chương trình tin tức buổi tối như thế?”

“Ha ha.” Không phải chuyện cười.

“Ông hãy ở nhà,” Yoakum nói. “Chăm sóc cậu nhóc nhà ông.”

“Đồng hồ đang điểm từng giây, John. Tôi sẽ có mặt ở đó đúng mười giờ.”

“Đừng làm chuyện này nữa.”

“Làm gì?” Hunt nghe thấy sự giận dữ trong lời nói của ông. Yoakum cũng nhận thấy.

“Ông mất mát bấy nhiêu chưa đủ sao, Clyde? Thật đấy.”

“Ý ông là sao?”

“Lạy Chúa tôi. Hãy đặt quyền lợi con ông lên trước dùm đi.”

Hunt muốn đáp lời. Ông muốn nói điều gì đó hung tợn và gay gắt, nhưng Yoakum đã cúp điện thoại. Hunt gác ống nghe vào máy, nhâm nhi thêm ngụm Scotch, sau đó đổ hết vào bồn rửa. Yoakum chỉ cố gắng làm điều nên làm. Hunt hiểu chuyện, do đó ông trầm ngâm suy nghĩ kỹ về vấn đề thực sự. Ông đắm chìm trong công việc, nhưng đó không phải tất cả vấn đề. Trong cái tĩnh lặng và tối mù của nhà bếp, Hunt thú nhận, một lần, rằng ông không ưa thích anh con trai mình lắm. Ông yêu cậu ta, dĩ nhiên, nhưng không ưa nó. Không ưa thái độ, niềm tin và những chọn lựa của nó.

Anh con trai này đã thay đổi.

Hunt xúc ly rượu, và khi ông trở lại, Allen đang đứng ở cánh cửa. Cả hai chằm chằm nhìn nhau, và cậu con trai là người nhìn đi chỗ khác trước. “Thì con trốn học. Rồi sao?”

“Trước tiên, điều đó bất hợp pháp.”

“Bố có thể làm ơn tắt máy đi được không?” Hắn chùi một tay dọc theo cái gá đỡ tay của ghế ngồi. “Tại sao lúc nào bố cũng phải đóng vai ông cò? Tại sao bố không thể làm một ông bố bình thường?”

“Bộ ông bố bình thường không quan tâm gì chuyện con trai trốn học sao?”

Allen quay đầu. “Bố hiểu ý con mà.”

“Một người đàn ông bị giết ở trên cầu. Con biết điều đó. Bị giết ngay cái chỗ con có mặt.”

“Vài giờ sau khi con có mặt ở đó.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra với con? Bố phải ăn nói với mẹ con như thế nào nếu có bất cứ điều gì không may xảy đến với con?”

“Thì, có chuyện gì xảy ra đâu, cho nên bố không bị liên luỵ.”

“Con có thấy Johnny Merrimon ngoài đó không? Cả Jack Cross nữa?”

“Bố biết con gặp, bằng không bố cũng chẳng hỏi. Đó là chuyện cớm làm mà, đúng không? Đó là cách mà họ thẩm cung nghi can.”

“Ngoài chuyện xảy ra hôm nay, con có bao giờ gặp Johnny Merrimon không?”

“Nó học trường cấp II. Còn con học lớp mười hai.”

“Bố biết,” Hunt nói. “Nhưng con có bao giờ gặp nó đâu đó không? Có bao giờ con nói chuyện với nó?”

“Chẳng ai nói chuyện với nó cả. Nó là thằng lập dị.”

Hunt đứng thẳng, hòn than tức giận bừng bừng trong đôi mắt của ông.

“Lập dị thế nào?”

“Nó chẳng bao giờ nói chuyện, bố biết mà; và nó có đôi mắt chết người.” Allen xoay tròn hai vai. “Đầu óc nó lung tung. Ý con là, sinh đôi, bố biết không. Làm sao một người có thể quên đi được những chuyện như vậy?”

“Còn Tiffany Shore thì sao?” Hunt hỏi. “Con có biết nó không?”

Anh con trai xoay đầu trở lại, hai con mắt hắn ta không tha thứ. “Chuyện này không bao giờ dừng lại với bố, đúng không?”

“Sao?”

“Cái công việc thổ tả đó.” Giọng hắn rít lên. “Cái công việc thổ tả, chết tiệt ấy!”

“Con trai...”

“Con rất mệt mỏi khi phải nghe mãi về chuyện Alyssa và Johnny và những gì liên quan đến cái bi kịch hãi hùng đó. Con mệt mỏi thấy bố với chồng hồ sơ đó, nhìn hình ảnh cô gái, lật đi lật lại hết đêm này qua đêm khác.” Hắn trỏ ngón tay về hướng bàn làm việc của Hunt, nơi bản sao hồ sơ Merrimon ngự trị vĩnh viễn trong ngăn kéo trên cùng ở bàn làm việc có khóa. “Con mệt mỏi với cái kiểu hai con mắt bố mây mù giăng phủ và bố không bao giờ nghe con nói. Con mệt mỏi nghe bố ngồi ở đây lúc ba giờ sáng, bước nhịp và lẩm bẩm càu nhàu. Mệt mỏi với tội lỗi của bố, cơm hàng cháo chợ và con phải tự giặt quần áo. Mẹ bỏ đi xa vì sự ám ảnh của bố.”

“Nào, chờ một chút.”

“Nó là chữ đúng mà, đúng không?”

“Mẹ con hiểu sự đòi hỏi công việc của bố.”

“Con không nói về công việc. Cái mà con nói là những thứ mà bố mang về nhà hàng đêm. Con đang nói về sự mê hoặc ám ảnh của bố với mẹ của thằng Johnny.”

Hunt cảm thấy tim ông đập dồn dập.

“Đó là lý do tại sao mẹ bỏ đi.”

“Con sai rồi,” Hunt nói.

“Mẹ bỏ đi vì bố chết mê chết mệt mẹ của thằng nhóc đó!”

Hunt bước tới trước và nhận ra rằng bàn tay phải của ông đang nắm thành đấm. Anh con trai cũng thấy điều đó, và đưa tay lên thủ thế. Hai vai cậu ta vồng lên, và Hunt cảm nhận anh nhóc này đủ lớn có thể ăn thua đủ với ông.

“Bố đánh con đó hả?” Allen quẹt nắm đấm ngang qua một bên mồm. “Bắt đầu đi! Đánh đi! Con thách bố!”

Hunt lùi bước, buông thõng tay. “Không ai đánh ai cả.”

“Gia đình đó là tất cả những gì bố quan tâm đến. Alyssa. Johnny. Người đàn bà ấy. Và bây giờ là cô bé Tiffany Shore, và mọi chuyện một lần nữa sẽ lại bắt đầu từ đầu.”

“Những đứa trẻ ấy...”

“Con biết tất cả những đứa trẻ ấy! Và nó sẽ không bao giờ ngừng.”

“Đó là việc của bố,” Hunt nói.

“Và con là con của bố.”

Giọng nói của y dịu xuống. Cả hai nhìn nhau chằm chằm, bố và con; sau đó điện thoại Hunt reo vang trong yên lặng. Máy hiển thị cú gọi cho biết đó là Yoakum. Hunt giơ một ngón tay lên. “Bố phải nhận cú gọi này.” Ông mở điện thoại. “Chắc chắn phải là tin vui.”

Yoakum nói ngắn gọn. “Chúng tôi đã lấy được vân tay trên mí mắt của David Wilson.”

“Xác nhận được danh tánh chưa?”

“Được, và tiến triển tốt hơn vậy nữa?”

“Tốt cỡ nào?”

“Ông không thể nào tin được đâu.”

Hunt nhìn đồng hồ đeo tay, rồi quay qua anh con trai. Y trừng cặp mắt và thách đố từng lời nói khi chúng thoát ra khỏi cửa miệng ông. “Tôi sẽ có mặt ở đó trong mười phút.” Ông tắt điện thoại, đưa tay lên. “Allen...”

Nhưng anh con trai đã quay lưng. Y dậm từng bước chân trên cầu thang và đóng sầm cửa phòng. Hunt chăm chăm nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm chửi thề, sau đó rời khỏi nhà khi nút âm lượng được vặn lớn lên và cậu con trai đang chơi bản nhạc cuồng loạn.