Khu Vườn Bí Mật

Chương 17-1: Nhật ký bí mật của Joo Won



Tôi nghe được tin mẹ đã đến nhà Ra Im và gây ra một trận ầm ĩ ở đó. Trời đất như sụp đổ. Không cần tận mắt thấy những gì mẹ đã làm với cô, tôi cũng có thể tưởng tượng ra được. Trước mắt tôi toàn là một màu đen. Đúng lúc cô chỉ vừa đổi ý, mẹ đã làm hỏng hết mọi thứ rồi.

Vừa biết chuyện, tôi liền chạy ngay đến nhà cô. Đèn đóm trong nhà tắt hết. Có lẽ cô đang ở trong nhà nhưng muốn tránh mặt, vì thế tôi vẫn cứ đập cửa rầm rầm. Chẳng có chút động tĩnh nào. Điện thoại cũng tắt máy. Tôi thử đến trường võ thuật nhưng cũng chẳng thể tìm thấy cô. Lòng tôi như có lửa thiêu đốt không cách nào trấn tĩnh được.

Tôi liền chạy đến Pyeongchang-dong. Có lẽ mẹ biết tôi sẽ đến nên bà đã ngồi đón sẵn. Vừa thấy mẹ, tôi đã không thể kìm được mà tuôn ra hết.

- Sao mẹ lại làm thế? Tại sao? Mẹ đã làm gì ở đó vậy? Mẹ đến đó mắng chửi làm gì cơ chứ! Chắc mẹ đã làm cô ấy khóc rồi đúng không?

Ngược lại, mẹ còn nổi giận hơn tôi và nói nếu làm cô khóc thì sao. Tôi trả lời, sao mẹ có thể đi đến tận đó chứ, cứ nói với tôi là được rồi kia mà, sao cứ phải đến tận đấy hành hạ cô ấy làm gì. Mẹ tôi quát, vì nói với tôi cũng vô ích nên bà mới tìm đến nhà cô. Tôi hỏi mẹ đang nói gì vậy thì bà trả lời:

- Không phải là anh đang uống thuốc an thần sao? Ji Hyeon tới lui nhà anh là vì chuyện đó còn gì. Không phải à? Sao anh có thể giấu tôi chuyện đó chứ? Anh muốn thấy tôi chết ư? Ít ra anh cũng phải nói với tôi chứ!

- Vẫn chưa nghiêm trọng đến mức phải nói với mẹ đâu.

- Đó chỉ là suy nghĩ của anh thôi. Anh tưởng đây là nước Mỹ chắc? Người đi mời bác sĩ thần kinh làm bác sĩ chủ trị cho mình, liệu mọi người sẽ nghĩ anh là người bình thường sao? Nhỡ chuyện này đồn ra ngoài thì anh sẽ xử lý thế nào? Đám anh em của ông ngoại, những người nhăm nhe chiếc ghế của anh thì sao? Còn thường vụ Park nữa, anh định giải quyết thế nào hả?

Tôi trả lời rằng tôi sẽ tự lo liệu hết, mẹ không cần phải tìm Ra Im cũng không cần phải gọi cô ấy ra ngoài nữa. Mẹ tôi thần người rồi cười mỉa mai đáp lại:

- Tôi cũng chả muốn thế đâu! Anh thích con ranh ấy đến thế à? Nó nói nó không muốn gặp anh nữa, nó nói anh chẳng đáng, nhưng anh thì lại thích nó muốn chết đi được ư?

- Cô ấy nói như thế sao? Chính miệng cô ấy nói như vậy à? Nói không muốn gặp con nữa ấy ạ?

- Gì cơ? Được thôi. Nếu anh thích con bé đó đến vậy thì cứ thích. Nếu anh thật lòng thì cứ yêu đương đi. Muốn gì thì cứ làm với nó đi.

- Ý mẹ là sao?

- Anh tưởng giờ anh đang đấu với tôi à? Anh đang đấu với chính bản thân anh đấy. Tôi nói quyền lựa chọn giờ đang nằm trong tay anh. Nếu anh cảm thấy con bé đó quan trọng thì đi đi. Nhưng tất cả những thứ anh có, tiền, địa vị, quyền lực, những thứ anh có được trong thời gian qua, tất cả những thứ đó, nếu anh có thể từ bỏ sạch sẽ hết tất cả thì cứ đi thử xem. Anh tưởng có con thì tôi sẽ chấp nhận sao? Thời gian có thể làm thay đổi được sao? Tuyệt đối không. Nếu anh đem con trở về thì tôi chỉ thu nhận bố con anh mà thôi. Còn con bé đó vĩnh viễn không bao giờ được bước chân qua ngưỡng cửa nhà này. Dù tôi có chết, nó cũng không được bước chân vào dù chỉ một bước. Trong di chúc tôi sẽ viết như vậy đấy. Thế nên, nếu anh thấy chỉ cần có tình yêu là no bụng thì cứ đi đi.

Mẹ đã nhìn xuyên thấu cả con người tôi. Một con người hèn hạ biết bao nhiêu, một con người đê tiện biết bao nhiêu. Đúng. Điều đó hoàn toàn đúng. Tôi không có tự tin để bỏ những thứ mà tôi có. Nhưng tôi cũng không đủ bản lĩnh để bỏ Gil Ra Im. Tôi mang tâm trạng tuyệt vọng rời khỏi Pyeongchang-dong và lại đến nhà Ra Im lần nữa. Đèn vẫn tắt tối mịt như trước. Điện thoại cũng không nghe.

- Gil Ra Im!! Em có trong đó đúng không! Tôi nghe thấy hết tiếng chuông điện thoại của em rồi. Mở cửa ra đi. Phải mở cửa ra tôi mới xin lỗi em hay cầu xin em tha thứ được chứ.

Tôi đập như muốn phá tan cánh cửa nhưng chẳng hề có bất cứ âm thanh nào đáp lại, nên tôi cứ đứng đợi. Cả người tôi như bị đông cứng lại thành đá. Tôi đợi cô suốt đêm ở ngoài ngõ đến khi mặt trời mọc.

Cuối cùng, Ra Im cũng xuất hiện. Cô cũng mang gương mặt mệt mỏi, chẳng ngủ được chút nào như tôi. Mắt cô sưng hết cả lên. Tim chắc cũng bị xé nát ra từng mảnh. Cô nhìn lướt qua tôi một lần bằng ánh mắt vô cảm, rồi định đi thẳng qua tôi luôn. Tôi chặn cô lại và nói:

- Tôi đã nói rồi mà. Em bảo gì tôi cũng sẽ làm. Chờ trước nhà em thế này suốt tám tiếng đồng hồ, đối với tôi giờ cũng chẳng là gì. Buổi tối lạnh lắm đấy. Em cũng biết mà. Nhìn tôi này, hửm? Tôi đã suy nghĩ suốt đêm, không biết phải xin lỗi em như thế nào.

Ra Im nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh. Và dùng giọng lạnh lùng nhất trên thế gian để nói với tôi:

- Anh không biết cách xin lỗi sao? Tại sao, hay vì anh chưa từng xin lỗi một kẻ nghèo hèn như tôi? Chuyện mọi người trên thế giới này đều biết làm sao anh lại không biết hả? Chuyện người đời đều có thể làm tại sao anh lại không thể? Tôi đi đến đâu cũng nói được câu xin lỗi, còn anh ngay cả cách xin lỗi cũng không biết ư? Anh đúng là có một người mẹ tài giỏi thật đấy. Lần trước bà ta làm tôi nhớ mãi giây phút đứng trong ngôi nhà sang trọng đó, lần này thì tại nơi tôi sống, nơi tôi mở mắt nhắm mắt mỗi ngày. Về sau, mỗi lần ở trong nhà tôi sẽ lại nghĩ đến chuyện xảy ra hôm qua. Nhưng tôi còn phải hít thở, ăn cơm, đùa giỡn, còn phải sống nữa chứ. Anh hiểu không? Vì thế, anh cũng đừng vênh vang ra vẻ ta đây khi chỉ thức một hai đêm. Còn nữa, bây giờ xin anh hãy làm ơn ra khỏi hiện thực bi thảm của tôi ngay đi. Ra khỏi đây và hãy tiếp tục sống cuộc sống đẹp như truyện cổ tích của anh đi.

Cô nói rồi quay lưng bỏ đi không chút động lòng, nhưng tôi không thể giữ cô lại được. Những câu nhất định phải hỏi, những lời nhất định phải nói, cuối cùng tôi lại không thể thốt ra.