Không Yêu Thì Thế Nào

Chương 9



Từ lúc đó trở đi, tôi căn bản không biết những bước tiếp theo tôi đã nhảy như thế nào, chỉ cảm thấy vô luận tôi làm động tác gì, thậm chí khi tôi quay người sang chỗ khác, cặp mắt kia đều gắt gao quấn quanh người tôi.

Vũ điệu kết thúc, tôi choáng váng giống như từ trên trời rơi xuống, tôi biết cuối hành lang có một gian phòng dành cho khách nghỉ ngơi, hiện tại đang là cao trào của vũ hội, sẽ không có ai ở đấy.

Không nghĩ tới Mặc Vũ lại theo sát tôi, ở trên hành lang kéo tôi lại, “Gặp mặt vài lần, em vẫn là dùng phương thức trốn trách để đối diện với tôi.”

Tôi cũng không hiểu được vì cái gì lại muốn tránh xa hắn, tựa như phải tránh xa Ngải Bồng. “Anh không biết là mình đã nhận lầm người rồi à?” Tôi lạnh giọng hỏi lại.

“Em nói tôi sẽ nhận sai người sao?” Nói xong hắn gạt rớt khăn che mặt của tôi. “Giống như chúng ta còn có ước định chưa thực hiện vậy.” Nói xong, không đợi tôi trả lòi, hắn liền cúi xuống hôn thật sâu lên môi tôi.

Tôi dùng sức muốn tránh khỏi hắn, ai ngờ hắn lại ôm chặt lấy tôi, kẻ điên này, ở trong này không khéo sẽ bị người khác bắt gặp. Cơ thể của tôi dần chuyển từ cứng ngắc sang trầm tĩnh, rốt cục xụi lơ trong lòng hắn, tùy ý hắn đùa bỡn.

“A——-” một tiếng thét chói tai làm tôi rốt cục cũng tỉnh táo lại, tôi bối rối đẩy Mặc Vũ ra, muốn chạy đến nơi phát ra âm thanh.

“Tiếng hét là từ vườn hoa.” Mặc Vũ buồn cười nhìn chằm chằm vẻ mặt thất kinh của tôi.

Không đợi tôi cất bước đi tìm, ngay cửa vào vườn hoa chạy vọt ra một người, là Cảnh Kiệt, trên tay hắn ôm đúng là Ngải nhị, nhìn thấy chúng tôi, Cảnh Kiệt trầm giọng nói: “Mặc Vũ, mình giúp cô ấy sơ cứu trước, cậu mau gọi bác sĩ đi.” Nói xong, hắn bước nhanh lên lầu. Ở trong lồng ngực hắn, Ngải nhị đang cau mày, thở nhè nhẹ, hiển nhiên là đau đến nỗi một câu cũng không thể nói được, trên đùi cô ấy là một vết thương dài khoảng ba phân, miệng vết thương vẫn không ngừng chảy máu.

Tôi nhất thời có chút không thể thích ứng với biến cố đó, chỉ thấy Mặc Vũ lập tức gọi điện thoại tìm người, chờ vài giây, hắn còn không quên nói với tôi: “Lần này em lại thoát rồi.” Tôi đang muốn đáp lại một câu thật mỉa mai, hắn lại đang đọc địa chỉ cho người bên kia.

Ngải nhị bị thương thực làm cho mọi người bối rối, Ngải Bồng ở dưới lầu đón tiếp khách khứa, ba mẹ Ngải nhị luôn túc trực bên giường con gái, cũng may bác sĩ đến ngay lập tức, nhìn thấy người giúp việc chạy lăng xăng, tôi cũng đâm gấp gáp, thấy quản gia bảo cậu ấy đã không sao mới vào chào tạm biệt cậu ấy một tiếng.

“Để tôi đưa em về.” Không biết từ khi nào Mặc Vũ lại xuất hiện bên cạnh tôi.

“Cảm ơn, không cần, tôi tự nhờ người đưa về.”

“Ngải Bồng không rảnh đưa em về, xe của Ngải gia vừa mới đưa hai bạn em về nhà.” Nói xong, hắn nhìn tôi chằm chằm, chứa vài phần trêu tức nói: “Em cũng đừng nói với tôi em định mặc như vậy đi bắt taxi đấy.”

Xem ra sự lựa chọn cũng không có nhiều.

Cũng may dọc đường đi hắn lẳng lặng lái xe, không nói chuyện với tôi, bầu không khí nhỏ hẹp trầm tĩnh trong xe cơ hồ làm tôi buồn ngủ.

Thấm thoát đã đến nhà, cảm giác hắn đang nhích về phía tôi, tôi lập tức cảnh giác thẳng người dậy, vội vàng mở cửa xe nhảy xuống, hắn lại cười ha ha đứng lên, “Tôi chỉ là muốn mở cửa xe cho phụ nữ thôi.”

Tôi nhất thời cũng có chút ngượng ngùng, ai ngờ hắn lại đưa tay qua kính xe, đưa cho tôi một tấm thẻ, “Phía trên là số điện thoại và địa chỉ của tôi.”

Tôi nhận lấy theo thói quen, nhất thời không rõ ý hắn muốn gì, hắn sẽ không có ý định chơi trò chơi nam sinh ước hẹn với nữ sinh chứ.

“Đến khi nào em rời khỏi An gia, em sẽ cần đến nó.” Nói xong, hắn phóng xe đi.

Thật sự là chẳng hiểu ra sao cả, cho dù tôi rời khỏi An gia, lại quan hệ đến hắn sao, chẳng lẽ đến lúc đó tôi lại ở chỗ của hắn sao, nực cười.

Lúc tôi về đến nhà, An Bình vẫn chưa về, tôi thử tưởng tượng, bị chị ta biết được chính Mặc Vũ đưa tôi về, không biết sẽ nổi lên phong ba như thế nào đây. Kì thật trong thâm tâm tôi cũng hi vọng An Bình có thể thấy được cảnh kia, trong lòng dâng lên một cỗ khoái cảm trả thù.

Một tuần sau, Ngải nhị chân bị thương nên nghỉ học, qua mấy lần gọi điện thoại, nguyên nhân cô bị thương, theo như cô úp úp mở mở nói là vì cùng tranh cãi với Cảnh Kiệt, không cẩn thận bị ngã sấp xuống, bị gai hoa đào làm bị thương, nghe cô nói từ này, tôi chỉ biết trong đó chắc chắc đã có chi tiết bị cô ấy tỉnh lược bớt.

Buổi chiều cuối tuần không có giờ học, tôi hẹn Mạch nhất và Nhược tam đi thăm Ngải nhị, vừa lúc đem tập vở cho cô xem, tuy rằng học kì cuối không nặng, nhưng kì thi tốt nghiệp của trường đại học Thánh Huy cũng không phải là cưỡi ngựa xem hoa, tỉ lệ rớt hằng năm cũng khá cao. Tôi mua một bó hoa cúc to đến tặng cô ấy. Nhược tam chuẩn bị vấn an người bệnh, tuy rằng trong điện thoại, Ngải nhị nói chuyện líu ríu hoàn toàn nghe không ra là người bị thương.

Đúng như Ngải nhị kể qua điện thoai, sau khi cô bị thương, bác gái mỗi ngày đều ở nhà chăm sóc cho cô, bác trai và Ngải Bồng cũng về nhà sớm hơn trước, hơn nữa còn có Cảnh Kiệt cũng lui tới thường xuyên hơn, tuy rằng cô mỗi ngày đều nằm trên giường nhưng cũng không cảm thấy buồn, bởi vì luôn có người đến quấy rầy. Mỗi lần nghe cô gọi điện thoại kêu than, tôi đều nhịn không được nói một câu “Cậu thật sự là người đang ở trong phúc mà không biết hưởng.”