Không Yêu Thì Đi Chết Đi!

Chương 41



Tuy vô tình gặp được Nhậm Cảnh khiến mẹ Dạ vẫn rất vui vẻ, nhưng do xa nhà lâu ngày, trong lòng vẫn luôn nhớ nhung con trai, cho nên, chưa được bao lâu, idol đã bị lãng quên, nhường chỗ cho Tiểu Sâm Sâm.

Dạ Sâm với tâm tình của một cậu nhóc cấp hai, bình thường cứ nghe mẹ nhắc đến Nhậm Cảnh là phiền, hôm nay được ngày ngóng trông mẹ kể thì mẹ lại nhất mực không kể vì lo nghĩ cho tâm trạng của cậu.

Ba người về đến nhà, trời đã vào trưa. Mọi người không ra ngoài ăn, mà để mẹ Dạ đích thân xuống bếp xào xào nấu nấu hơn tiếng đồng hồ, hòng bồi bổ sức khỏe cho con trai.

Dạ Sâm khuyên bảo “Mẹ ngồi máy bay lâu như vậy, mẹ mau nghỉ một chút đi.”

Nhưng mẹ Dạ chỉ đáp bản thân không mệt, rồi bận bịu chẳng nói gì thêm.

Dạ Sâm dựa vào cửa bếp nhìn bà, trong lòng ngọt ngào, phát hiện bản thân đúng là rất nhớ mẹ.

Cha Dạ lại bắt đầu ngốc ngếch khen vợ. Ông nhỏ giọng nói khẽ với Dạ Sâm “Cưới vợ là phải cưới vợ hiền. Tên nhóc nhà mi noi gương cha một chút.”

Khóe miệng Dạ Sâm giật giật.

Cha Dạ khen một lúc lâu, mới vận dụng kĩ năng mất tự nhiên gia truyền của nhà họ Dạ hỏi Dạ Sâm tình hình cuộc sống nửa tháng này.

Dạ Sâm nghe mà trợn trắng mắt: giả bộ gì chứ, phiền chết đi được!

Đi chết đi ha ha cười. Cậu ta cứ như bản thân mình không thế ý!

Mẹ Dạ mặc dù xuất thân từ gia đình danh giá, nhưng tài nấu nướng thì không chê vào đâu được. Hai cha con sau khi ngồi xuống bàn ăn thì cắm đầu cắm cổ gắp lấy gắp để. Dạ Sâm thậm chí sinh ra cảm giác đồ mình ăn hơn nửa tháng qua chính là đồ cho lợn!

Quả nhiên, nhà hàng có nổi tiếng đến đâu thì vẫn thua đồ ăn mẹ nấu hết!

Đến chiều, cả nhà cùng nhau đi thăm ông nội.

Truyền thống mất tự nhiên của nhà họ Dạ y như một cái kim tự tháp vậy. Cha Dạ đè ép Dạ Sâm, ông nội Dạ lại đè ép cha Dạ. Thế nhưng đè ép cha Dạ thì đè ép thế thôi, chứ ông nội Dạ lại hết mực cưng chiều Dạ Sâm. Điều này khiến cho lúc về đến nhà cũ, địa vị của Dạ Sâm được nâng lên rõ rệt, còn cha Dạ thì ngoan ngoãn tựa một con chim cút. Đừng nói chặt đứt chân con gái… À nhầm, con trai, nặng lời một câu thôi cũng bị người cha già dạy dỗ cho nghiêng trời lệch đất!

Sắc mặt ông nội Dạ ốm yếu, nhưng tinh thần đã khá hơn nhiều.

Trong không khí cơm chiều náo nhiệt, ông cũng ăn được hơn non nửa bát.

Dạ Sâm không biết trong lòng mình là cảm xúc gì.

Thời gian là một thứ tuyệt tình, người ông cao lớn, nghiêm túc trong kí ức, hôm nay đã gù lưng, mất đi khí thế uy nghi như núi, ốm đau, rồi bất đắc dĩ ngồi đợi cái chết giống như biết bao người già khác.

Dạ Sâm tuy buồn nhưng không còn bất lực như lúc trước nữa.

Cậu muốn hoàn thành nhiệm vụ tháng thật nhanh, cậu muốn có 10 điểm sinh mệnh, cậu muốn nhìn ông nội càng khỏe mạnh, muốn ông được hưởng phúc sau một đời tranh đấu.

Rạng sáng ngày hôm sau, Dạ Sâm ấn số Tiểu Lưu.

“Lịch làm việc hôm nay thế nào?” Thực chất, cậu tính hỏi chuyện quay thử, thế nhưng trực tiếp mở miệng thì xấu hổ quá, cho nên mới uyển chuyển chuyển sang một câu khác như thế.

Tiểu Lưu bị hỏi mà ngẩn hết cả người.

Anh Sâm thế mà lại chủ động hỏi lịch làm việc?

Việc gì? À, à, à việc quay phim ấy à?

Tiểu Lưu thông minh, vội đáp “Kịch bản của “Tình Sâu Đậm” đã gửi đến chỗ em rồi, mai là quay thử. Nhậm ảnh đế có dặn là cứ để anh nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, không cần vội.”

Mai? Không! Không kịp nữa rồi!

Dạ Sâm nói “Hôm nay tôi không có việc gì, quay hôm nay không được à?”

Tiểu Lưu thề, đời này, cậu ta chưa từng thấy anh Sâm tích cực chịu khó đến thế!

“Anh Sâm, hay anh cứ nghỉ ngơi đi đã?”

Dạ Sâm bác bỏ “Quay thử thôi mà, mệt được bao nhiêu cơ chứ?”

Mắt thấy Tiểu Lưu cứ lải nhải đắn đo, Dạ Sâm dứt khoát kết thúc “Thôi, để tôi gọi hỏi Nhậm Cảnh xem hôm nay anh ấy quay được không.”

Tiểu Lưu “…” Đây là một Dạ Sâm giả đúng không?

Dạ Sâm đang định ấn số Nhậm Cảnh, điện thoại cậu đã tranh phần kêu trước.

“Về cũng không hú một tiếng.” Âm thanh lười biếng của Cố Khê từ đầu kia truyền tới.

Dạ Sâm “Hú.”

Cố Khê “…”

Dạ Sâm “Hú hú hú.”

Cố Khê mắng “Chỉ biết giở trò trước mặt tôi! Nếu cậu có tiền đồ thật, thì đừng có mà đuổi theo người ta sang tận Pháp! Không phải Nhậm Cảnh chỉ đi có ba bốn ngày thôi sao? Thế mà cũng phải theo cho bằng được!”

Dạ Sâm đánh trống lảng “Hóa ra anh còn chưa chặn số của Lão Cá à?” Không cần nghĩ cũng biết nhất định là do Dụ Tinh Triết mật báo!

Cố Khê đảo mắt “Bao nhiêu tuổi rồi chứ? Ai thèm trẻ con thế!”

Không trẻ con! Không trẻ con! Cứ như vị đạo diễn nào đó chỉ vì tức mà chặn số cả dàn chế tác, phó đạo diễn, nam chính, nữ chính không phải tên Cố Béo nhà anh ý!

Dạ Sâm nghĩ đến chuyện quan trọng, không muốn nói chuyện vô nghĩa với anh ta nữa. Cậu nói “Có chuyện thì nói, không chuyện thì tôi cúp đây.”

Cố Khê vội hỏi “Cậu nhận “Tình Sâu Đậm” đấy à?”

Dạ Sâm hơi lúng túng “Không được sao?”

Cố Khê một nhát xuyên tâm “Cậu định comeout?”

Dạ Sâm “…”

Cố Khê “Đừng nói tôi không nhắc cậu, sức khỏe ông nội cậu không tốt, cậu đừng để ông tức đến mức xảy ra chuyện không hay.”

Dạ Sâm đương nhiên biết rõ, cho nên, cậu mới hoãn mọi chuyện đến khi lấy được đủ điểm sinh mệnh.

Mà thông qua bộ phim này, cậu nhất định có thể lấy được rất nhanh!

Đến lúc ấy, cậu có thể cho ông nội 10 điểm, mẹ 10 điểm, cha 10 điểm, ông ngoại 10 điểm, bà ngoại 10 điểm, cậu… Chắc cậu của cậu không cần đâu nhỉ? Khỏe mạnh cường tráng thế cơ mà? Có lẽ, nên cho anh họ 10 điểm, em họ 10 điểm…

Ay da, tính ra, cậu phải nỗ lực “kiếm tiền” kha khá đây!

Cố Khê tiếp tục nhắc nhở “Tôi biết cậu đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, muốn tình chàng ý thiếp với Nhậm Cảnh. Thế nhưng… Yêu đương không phải chuyện đơn giản như thế đâu. Cái gì nên giữ khoảng cách thì phải giữ khoảng cách, cái gì nên thăm dò thì phải thăm dò. Cậu đừng có mà chủ động quá, nếu không, đối phương cảm thấy dễ dàng đạt được, sẽ không biết quý trọng nữa đâu, biết chưa?”

Nghe cũng đúng phết đấy! Dạ Sâm vừa đáp lấy lệ, vừa trộm gửi tin nhắn Wechat cho Nhậm Cảnh.

“Em nghĩ…”

Cậu vừa gõ được hai chữ, Cố Khê đã rống lên “Tôi đang nói với cậu đó, cậu có nghe không hả?”

Dạ Sâm giật mình run tay, ấn nhầm vào ngay nút gửi.

Nhậm Cảnh nhanh chóng trả lời “Anh cũng nhớ em.”

[想: Vừa có nghĩa là “nghĩ”, vừa có nghĩa là “nhớ”.]

Ôi… Dạ Sâm đỏ mặt, nhịn không được mà xóa đi lời định nói.

Nhậm Cảnh tiếp tục gửi tới “Ăn sáng chưa?”

Dạ Sâm chuyển cho anh bức anh chụp lại bữa sáng.

Nhậm Cảnh “Nhìn có vẻ ngon nhỉ.”

Dạ Sâm không khỏi sinh ra chút ít kiêu ngạo “Tay nghề của mẹ em là vô địch đó.”

Trong khi Cố ma ma không ngừng lải nhải “kinh nghiệm yêu đương”, Dạ Sâm lại nghe vào tai nọ ra tai kia, tâm trí một lòng đặt trên khung chat.

Mãi đến cuối cùng Cố Khê mới hỏi “Đã hiểu chưa?”

Dạ Sâm vội đáp “Hiểu rồi, hiểu rồi!”

Cố Khê “Nói lại một lần tôi nghe.”

Dạ Sâm “…” Tốc độ cúp máy phải gọi là vừa nhanh vừa chuẩn vừa gọn.

Cố Khê nghe âm báo tút tút truyền đến, không khỏi sinh ra cảm giác giống như “con gái lớn không để giữ trong nhà”.

Dạ Sâm ngắt máy Cố Khê xong liền ngay lập tức gọi cho Nhậm Cảnh.

Cậu hỏi “Hôm nay anh có bận không?”

Nhậm Cảnh đáp “Sao thế? Hôm nay em có dự định gì à?” Tất cả đều lấy Dạ Sâm làm đầu!

Dạ Sâm nói “Nếu hôm nay anh không bận thì chúng ta quay thử luôn hôm nay đi.”

Nhậm Cảnh “…”

Dạ Sâm nhỏ giọng gọi “Không được à?”

“Được chứ.” Được không thể được hơn ấy chứ!

Dạ Sâm nghe thế thì hỏi “Vậy quyết định quay sáng nhé?”

Nhậm Cảnh nỗ lực đè ép giọng mình sao cho thực bình tĩnh “Ừ, để anh đi sắp xếp.”

Dạ Sâm vui sướng rạo rực “Thế em cúp trước đây.”

“Ừ, tạm biệt.”

“Tạm biệt!”

Dạ Sâm cúp máy xong, trong lòng tràn ngập sự sung sướng khó tả vì sắp lấy được 10 điểm sinh mệnh.

Đi chết đi biểu thị: Đúng là không nhìn nổi nữa mà!

Giờ hẹn chẳng mất bao lâu đã định xong. Tiểu Lưu đến đón Dạ Sâm, vốn đang định hỏi vất vả cả ngày sao không ngủ thêm một lúc, thì thấy ngay bộ dáng hưng phấn bừng bừng của Dạ Sâm, cậu ta chỉ đành im lặng nuốt hết những lời muốn nói về bụng.

Dạ Sâm đúng là không mệt lắm, vì cậu đã ngủ một giấc khá dài và khá ngon trên máy bay. Ngoài ra, do không bị ảnh hưởng bởi sự chênh lệch múi giờ, cộng thêm thái độ háo hức chờ mong, cho nên tinh thần Dạ Sâm so với bình thường lại càng có chiều hướng tốt hơn.

Lúc sắp đến chỗ của đoàn làm phim, Dạ Sâm vẫn hơi bất an “Chỉ là quay thử, không biết liệu số người có đủ không nữa?”

Ba mươi người nói nhiều không nhiều nói ít không ít. Đối với đoàn làm phim đang quay phim thì không thành vấn đề, thế nhưng, đây chỉ là quay thử…

Có điều, sau khi đến nơi, Dạ Sâm liền biết bản thân mình nghĩ rồi.

Người ở đây… Không ít nha!

Đã thế, ánh mắt ai cũng sáng long lanh nhìn mình là sao? Lẽ nào là fan của mình? Dạ Sâm nghĩ mà sướng.

Nhóm chat “Những tay sai bé nhỏ của Dương đại lão” ting ting vang lên: Phóng viên tại tiền phương báo cáo, đại bảo bối đã xuất hiện, xin mời các vị quần chúng hóng chuyện nhanh chân chọn lấy chỗ đứng lí tưởng!

Ba mươi người? Chuyện nhỏ…