Không Thịt Không Vui

Quyển 1 - Chương 37



Khi Hồng Thiếu Nhu vào phòng thì tôi vẫn còn giữ vững tiêu chuẩn thục nữ kiêm tư thế thục nữ, dựa cửa sổ, vẩy vẩy khăn tay nhỏ, ngước đôi mắt nhỏ ngắm trăng.

"Mới vừa rồi, hình như tôi nghe tiếng ai đó trong căn phòng này." Hồng Thiếu Nhu nói.

"Cuối cùng anh cũng ý thức được tôi là con người rồi hả ?" Tôi cảm thấy vui mừng.

"Ý tôi là, giọng nói của đàn ông." Hồng thiếu nhu có thể ở lúc hí mắt, bày tỏ một loại tâm tình của nội tâm, nhưng xét thấy ánh mắt của hắn rất ít khi mở ra, cho nên tôi ít khi có thể cảm nhận loại tình cảm này.

"Vừa vặn đúng lúc trăng tròn, trong lúc tôi rãnh rỗi, liền nghĩ ra kịch bản nên diễn thử." Ta đem chiếc khăn tay đỏ thẳm cằm trong tay vun mạnh xuống.

Hồng Thiếu Nhu hình như đối với việc này cảm thấy hứng thú: "Vậy sao, có thể biểu diễn lần nữa không?"

Suy nghĩ một chút, mấy ngày nay ăn ở nhà hắn sống ở nhà của hấn, còn bứt lông của hắn, biểu diễn một chút cho hắn xem cũng là việc nên làm.

Kết quả là, tôi hắng giọng, đi tới trước mặt Hồng Thiếu Nhu, nhéo ở hai cánh tay của hắn, lấy tần số mười chữ một giây, căng lớn lỗ mũi thâm tình chân thành nói: "Tử Vi, tôi yêu anh yêu đến đau xé tâm can!"

Lại nói, biểu diễn như vậy lần thứ nhất, muốn không mất chút máu, thật sự là uy lực mãnh liệt.

Thế nhưng đoán chừng Hồng thiếu từ nhỏ tay đã cầm dao thái chém dây điện một đường xẹt một cái tạo ra tia lửa, lập thành thói quen, căn bản không có thương tổn một chút nào đến da thịt.

Tôi rất là mất mác.

Nhưng lúc xự việc cấp bách, không phải nổ chết hắn, mà là suy tư làm như thế nào để cho hắn không phát hiện ra Lý Lý Cát.

Tôi rời khỏi cửa sổ, đi tới bên giường, muốn dẫn hắn đi cách xa cửa sổ: "Trễ như thế tới tìm tôi có chuyện gì không?"

Mặc dù một chiêu này thành công khiến Hồng thiếu nhu tránh xa cửa sổ, nhưng chân của hắn lại vẫn giử nguyên tư thế, vẫn đứng tại chỗ.

"Nhất định phải có chuyện mới có thể tìm em sao?" Hồng Thiếu Nhu hỏi ngược lại, ánh trăng chiếu vào cái cầm nhọn tinh sảo, giống như là một con dao được nhuốm máu, đầu độc mà nguy hiểm: "Nhớ em, tới thăm một chút cũng không được sao?"

Đang ở lúc hắn nói những lời này, cái tên Lý Lý Cát ngại mình mệnh cái tay bị đập lại trèo lên của sổ.

Nét mặt của tôi bây giờ nhất định xuất hiện vẻ khác thường, bởi vì thân thể Hồng Thiếu Nhu xuất hiện dấu hiệu muốn chuyển động.

Tuy nói tôi cùng Lý Lý Cát chỉ cần vừa chạm mặt, chính là máu thịt văng tung tóe, nhưng đánh thì đánh, tôi cùng hắn vẫn có tình nghĩ sâu nặng, tôi tuyệt đối không thể nhìn Lý Lý Cát bị Hồng Thiếu Nhu bắt được rồi đem đi giày xéo.

Bởi vì. . . Coi như Lý Lý Cát cần bị người khác giày xéo, thì người đó cũng chỉ có thẻ là tôi.

Ở thời khắc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc tự nhiên tôi cảm thấy nhẹ nhõm, tôi bỗng nhiên rên lên một tiếng! Rồi thở dài.

Thanh âm kia, giống như là sụ trơn mịn của da thịt, nhẵn nhụi ấm áp, mang theo dục vọng quyến rũ, khiến Hồng Thiếu Nhu không thể không quay đầu lại.

Mà đồng thời lúc hắn quay đầu lại, thân thể của tôi hiện ra một loại tư thế hấp dẫn: khom người xuống như muốn bày hết ra khoe ra cái mềm dẻo, cái mông giống như là hận không được cùng giống như mặt đât vểnh thẳng lên tròi, đôi tay phủ ở trên đầu gối, đầu ngửa lên cao lên, tuyệt đối không thể ngăn trở bộ phận quan trọng trước ngực một đồng một hào nào.

"Đầu gối của tôi, đột nhiên bị chuột rút." Tôi giải thích, nói được một chữ thì cắn môi dưới một lần.

"Cần tôi giúp em xoa xoa không?" Hồng Thiếu Nhu hỏi, giọng nói hơi mập mờ.

"Nếu như không làm phiền anh." Mặc dù là nói như vậy, mà tôi đã thuận thế nằm trên giường, giống như một miếng thịt trôi bồng bềnh trong nước mềm mại nằm trên giường, lấy chân trai lộ ra từ trong áo ngủ.

Bày hết tư thế mê người, tôi lẳng lặng chờ đợi Hồng Thiếu Nhu đi tới ngồi xuống bên giường, chờ đợi hắn vươn tay xoa bóp đầu gối tôi, cũng từ từ dời bên trên hoặc là dời xuống hoặc là dời trái hoặc là dời bên phải hoặc là tiện tiện dời.

Nhưng sau khi Hồng Thiếu Nhu ngồi xuống bên cạnh tôi, không có đưa tay ra, chỉ là nhìn chân ngọc của tôi mỉm cười.

Tôi vừa nhìn đã phát hiện được sự sai sót, phát hiện việc lớn không tốt; gần đây đối mặt Hồng Thiếu Nhu một chút...việc kích tình, đến ngay cả lông chân củng quên làm sạch!

Mặc dù nhìn qua cũng không có giống như cọng lông quần kinh khủng như vậy, nhưng nó vẫn bóng loáng và dài ra một đoạn ngắn.

Một việc xấu hổ cực kỳ, thật là mất thể diện vậy vứt cho Obama đi rồi.

Vội vàng mất dê mới lo sửa chuồng, đem áo ngủ che chân lại, nghiêm túc nói nói: "Lại nói nam nữ thụ thụ bất thân, hai chúng ta vẫn nên tiếp xúc cách một lớp vải tốt hơn."

Hồng Thiếu Nhu tiếp tục mỉm cười, thần thái đó rất là đáng đánh.

Tôi đem Hồng thiếu nhu xem thành cái đèn bí đỏ, lựa chọn bỏ qua vẻ giểu cợt trên mặt hắn, đem chân bao bọc lại cho thật tốt.

Không cần trực tiếp cùng trực tiếp tiếp xúc khoảng cách gần với lông chân của tôi, Hồng Thiếu Nhu không hề cự tuyệt nữa, bắt đầu lấy tay xoa bóp phần đầu gối nhô lên của tôi.

Tôi không khỏi "Mẹ nó" một tiếng.

Thì ra là như vậy ghét lông của tôi, đây là tôi tốt bụng che lại cậy mà khi đó lại dùng cái cặp mắt hí trừng tôi.

Lại nói liền một chữ thoải mái, nói một lần cũng không khó khăn nha, Hồng Thiếu Nhu này cứ che dấu xấu hổ như vậy đây?

Thật khó hiểu.

Hồng Thiếu Nhu bản tính thương nhân vẫn không thay đổi, một bên xoa bóp, một bên hắn bàn chuyện mua bán với tôi: "Tôi nhớ là em đã biết, tôi sắp sửa , chuẩn bị đưa một món đồ vật cho người đàn ông kia."

"Vậy người kia là ai?" Tôi tò mò: "Nhiều lông không, nước nhiều không, mùi cao không, béo gầy tương đối không, đẹp đẽ rõ nét không, sắc màu tươi không, vị tươi mới không, dinh dưỡng phong phú không, tiêu chuẩn nhất định không?"

"Chúng ta đang thảo luận chính là con người, không phải một miếng thịt." Hồng thiếu nhu nhắc nhở.

"Cũng gần như thế." Tôi thấy không quan trọng.

"Tôi chỉ có thể nói cho em biết, người đó, rất giống kiểu người em thích." Hồng Thiếu Nhu thừa nước đục thả câu.

"Chẳng lẽ là. . ." Mắt của tôi bốc lên ánh sáng kích động: "Người đẹp trai có dưa chuột dài với bán kính vô cùng lớn khảm kim cương?"

Nghe vậy, khóe miệng Hồng Thiếu Nhu run run, rốt cuộc tỉnh ngộ mình không thể thừa nước đục thả câu, ít nhất ở trước mặt tôi, vì vậy hắn tỉnh mộng: "Hắn giống như một máy cối xay thịt."

"Cối xay thịt?" Tôi cau mày.

"Đúng vậy." Hồng thiếu nhu thấp thanh âm, chậm ngữ tốc độ, từng chữ từng câu mà nói: "Hắn là một máy cối xay thịt hoàn mỹ, bất luận kẻ nào trong tay hắn qua một lần, cũng sẽ trở thành thịt vụn, một chút cũng nhìn không ra diện mạo thật sự."

Tôi nhìn Hồng Thiếu Nhu, quan sát mỗi một cọng lông tơ trên mặt hắn, quan sát từng cái lỗ chân lông trên mặt hắn, quan sát cái anh mắt thành một đường ngang đã nhìn không rõ độ cong, rốt cuộc xác định hắn không có nói láo, vì vậy, tôi thu lại giọng điệu, trịnh trọng nói: "Lần sau nhà chúng ta làm thịt viên thì nhớ tìm hắn."

Nghe vậy, hình như đường cong đuôi mắt Hồng Thiếu Nhu có chút lay động, giống như cái đuôi nhỏ của nòng nọc.

"Tóm lại." Hồng Thiếu Nhu khôi phục sự bình tỉnh, nhìn phía dưới mà nói: "Tôi đột nhiên phát hiện, em cũng rất có giá trị tìm ẩn, vì vậy quyết định giữ em lại, làm người phụ nữ của tôi."

"Giọng điệu của anh bây giờ là tuyên bố hay là thương lượng?" Tôi hỏi.

Tay Hồng Thiếu Nhu đang vuốt ve trên đầu gối tôi, lực rất thoải mái, lời của hắn nghe vào cũng rất thoải mái: "Nếu như em yên tâm đồng ý đi theo tôi, tôi sẽ cho em tất cả những gì em muốn, thịt, quần áo hàng hiệu, trang sức châu báu, mỹ phẩm xa xỉ, chỉ cần là em muốn, tôi đều sẽ cho em. . . Chỉ cần yên tâm làm người phụ nữ của tôi."

Hấp dẫn quả thật không nhỏ nha, ý chí của tôi bắt đầu dao động, vì vậy, tôi quyết định ném ra vấn đề quan trọng.

"Nếu như trở thành người phụ nữ của anh, có thể cầm cung bắn chim người không?"

". . . . . . Không thể, "

"Nếu như trở thành người phụ nữ của anh, không có việc gì cũng có thể bứt lông của anh không?"

". . . . . . Không thể."

"Nếu như trở thành người phụ nữ của anh, có thể không có việc gì đùa bỡn cửa sau của anh không?"

". . . . . . Không, khả, năng."

Tôi buông buông tay, tỏ vẻ đàm phán chấm dứt.

Ngay cả những chuyện nhỏ nhặt này đều không thể làm, làm người phụ nữ của hắn còn có ý nghĩa gì nữa?