Không Thị Tẩm? Chém!

Chương 45



Hoàng đế bệ hạ và Bảncung đang ở trên giường thì bị Điền Bỉnh Thanh và Nga Hoàng gọi dậy, rửa mặtxong, ngồi xuống ăn đồ ăn sáng, một đám phi tần thì đang tắm nắng chờ đợi ngoàiTrọng Hoa điện.

—— các nàng đã tới nửa canh giờ trước.

Nga Hoàng nói, ta phải tự xưng Bản cung, mặc dù ta quả thật không thích xưng hônày.

Hoàng đế bệ hạ không lên triều rất là nhàn nhã, ăn đồ ăn sáng vô cùng chậm, tanuốt mất ba cái há cảo tôm, mà túi canh gạch cua của hắn vẫn còn nguyên vẹn.

Ta xem không vừa mắt, gắp một há cảo tôm đưa đến bên miệng hắn, hoàng đế bệ hạsửng sốt một chút, mở to miệng cắn há cảo tôm nhẹ nhai nếm, bộ dáng rất làthích ý.

Nga Hoàng và Điền Bỉnh Thanh nhìn nhau, cổ quái cười một tiếng.

Ta cảm thấy dáng vẻ hoàng đế bệ hạ ăn cơm u nhã đoan trang, sắc đẹp thay đượccơm, vì vậy ta cũng rất thích ý, không đành lòng thúc giục hoàng đế bệ hạ ăncơm nhanh chút.

Thay vì ủy khuất dạ dày của hoàng đế bệ hạ, tổn thất sắc đẹp ăn cơm, không bằngủy khuất hai chân của mấy vị cung phi bên ngoài điện.

Ta từ trước đến giờ trong ngoài rất rõ.

Thời gian ăn sáng khoảng gần một canh giờ, vì vậy khi những cung phi mảnh maikia ở dưới sự dẫn dắt của Đức Phi và Ngọc phi đi vào khấu đầu, những ngọc dungđều trắng bệch, thở dốc.

Đợi các nàng oanh thanh yến gáy quỳ xuống rồi, làm lễ ra mắt với hoàng đế bệ hạvà bản cung, Nga Hoàng nhất nhất đưa lên lễ ra mắt, ta rất có mấy phần hứng thúquan sát một phen, thấy cung phi của hoàng đế bệ hạ hoàn mập yến gầy, có riêngkhác nhau, chẳng qua là thể chất hơi yếu, vì vậy nhiệt tâm đề nghị với hoàng đếbệ hạ: “Bệ hạ, nô tì nhìn thân thể những cung phi này không đủ khoẻ mạnh, khôngphải là trường thọ. Lúc trước khi nô tì về quê, nhìn thấy những nông phụ kiathân thể khoẻ mạnh, không bằng đuổi cung phi đến nông thôn sống một đoạn thờigian, không biết chừng cũng mạnh mạnh khoẻ khoẻ.”

Những cung phi kia nghe lời ấy, sắc mặt như tờ giấy. Đức Phi và Ngọc phi càngthêm cặp mắt phóng hỏa nhìn chằm chằm ta.

Ta có nỗi khổ tâm, các nàng lại không biết điều, Bản cung thật là tiếc nuối!

Hoàng đế bệ hạ cười híp mắt gật đầu: “Tất cả liền theo hoàng hậu nói.” Phíadưới nhất thời vang lên tiếng kinh hoàng.

Đức Phi gắt gao nhìn chằm chằm ta, rốt cục không nhịn được mắng: “***——”

Ta còn chưa phát tác, hoàng đế bệ hạ đã đổi sắc mặt: “Người đâu, Đức Phi vô lễvới Hoàng hậu nương nương, vả miệng hai mươi!”

Đức Phi liều chết giãy giụa, trước gọi “Bệ hạ”, thấy hoàng đế bệ hạ không độngđậy, lại kéo dài giọng điệu buồn bã cầu khẩn: “Biểu ca... Biểu ca... Thục nhikhông phải cố ý muốn mạo phạm Hoàng hậu nương nương...”

Trái tim Bản cung thật là không vui.

Nhà dân chúng, người bỏ trốn hoặc là người kết thân, sáu bảy phần là quan hệbiểu ca biểu muội, biểu ca và biểu muội chính là những người có tỉ lệ gian tìnhcao.

Ta khẽ dựa vào Phượng Triêu Văn, nóng bỏng nhìn Đức Phi đang khóc đến mặt mũiđầy nước mắt dưới đất, lại quay đầu nhìn chằm chằm hoàng đế bệ hạ: “Bệ hạ,thiếp cảm thấy trong cung một chút cũng không dễ chơi, hôm nay đệ đệ cũng trởvề rồi, chính là thời điểm tốt để một nhà gặp nhau...”

Bệ hạ ngài nếu dám cho ta không thoải mái, ta khẳng định phất tay áo không làmHoàng hậu nương nương bỏ đi này.

Trán hoàng đế bệ hạ hung hăng giãn ra, nổi giận: “Đã điếc sao?”

Sau lưng xông tới bốn cung nhân, hai người đè Đức Phi, hai người bành bạch vảmiệng, không đến một khắc đồng hồ, gò má ngọc dung chỉnh tề của Đức Phi đã sưngthành bánh bao.

Ta đứng lên thẳng cái lưng mỏi, không nhịn được oán trách: “Bản cung ghét nhấtbiểu ca biểu muội gì đó!”

Hoàng đế bệ hạ khẽ mỉm cười: “Trong cung trẫm chưa từng có biểu muội!”

Bản lãnh trợn mắt nói dối này không ai sánh bằng!

Đức Phi nhất thời ngồi phịch ở dưới đất khóc om sòm.

Tiếp kiến cung phi, mất gần nửa canh giờ, vì vậy đi tới cung Thái hậu, đã gầnđến giữa trưa.

Thái hậu nhìn thấy ta và hoàng đế bệ hạ cùng đến, sắc mặt vui mừng, mở miệnggọi một tiếng “Hoàng nhi” cực kỳ thân thiết, còn gọi ta tiến lên, lôi kéo taycủa ta sờ lại sờ, cực kỳ thương tiếc, nếu không phải đã biết nàng không phải làmẹ ruột của Phượng Triêu Văn, ta thật coi đây là mẹ con một nhà.

Tương đối mà nói, Phượng Triêu Văn lãnh đạm rất nhiều, theo lễ tiết thỉnh anxong, ngồi xuống không đến thời gian một ly trà, liền nói: “Hôm nay mẫu hậucũng lớn tuổi, nhi thần lại cưới thê tử, là thời điểm để cho thê tử trông coihậu cung, mẫu hậu dưỡng tuổi. Mấy năm qua nhi thần tuỳ hứng, không chịu cướihậu, cũng liên lụy mẫu hậu, thật là xấu hổ!”

Những nếp nhăn xinh đẹp tuyệt trần trên mặt Thái hậu nương nương nhất thời cũngmang theo chút mùi vị giương tên trương nỏ.

Thế nhưng chỉ một cái chớp mắt, nàng liền tái mặt, vẻ mặt thảm thiết: “Mẫu hậugià rồi, nơi nào còn có thể quản được nhiều chuyện. Chẳng qua Hộ quốc Đại tướngquân chỉ có một nữ nhi là Thục nhi, mong rằng hoàng nhi và hoàng hậu chiếu cốnhiều hơn chút, hoàng nhi có rảnh rỗi đến với Thục nhi, đứa bé kia tuổi tươngtự hoàng hậu, có rảnh rỗi cũng cho nàng đến Trọng Hoa điện hầu hạ hoàng hậunhiều hơn.”

Hộ quốc Đại tướng quân chính là cha ruột của Đức Phi, em ruột của Thái hậu.

Ta cảm thấy, hôm nay Phượng Triêu Văn dẫn ta tới cung Thái hậu, rõ ràng là muốnnắm quyền hậu cung. Nhưng hậu cung và triều đình từ trước đến giờ có quan hệ vôcùng rối rắm, nếu không dựa vào một Thái hậu không có con, có thể quấy lên baonhiêu sóng gió trong cung?

Nghĩ đến vị Hộ quốc Đại tướng quân kia tất nhiên không thể khinh thường.

Ta lo lắng nhìn hắn một cái, hắn lại lặng lẽ nháy mắt với ta một cái, chậm rãinói: “Chỉ cần Đức Phi tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt, hậu cung này tự nhiên cómột chén cơm cho nàng an ổn ăn.”

... Chỉ cần nàng không thành thật, có thể đói chết?

Hoàng đế bệ hạ thật giảo hoạt, đáp ứng này và không có đáp ứng cũng không khácnhau.

Thái hậu miễn cưỡng cười một tiếng, liền gọi ma ma bên cạnh, triệu tất cả tháigiám nữ quan trông coi sự vụ đến, bàn giao rõ ràng ngay trước mặt hoàng đế bệhạ.

Lần bàn giao này rối ren, lại mất một canh giờ.

Giữa trưa có thể ngồi ở Trọng Hoa điện ăn cơm trưa, ta cảm thấy thật không dễdàng.

Khẩu vị Phượng Triêu Văn rất tốt, tốc độ cũng rất mau, chờ hắn bỏ đôi đũa ngàvoi đầu bạc xuống, ta còn bưng nửa bát cháo đậu xanh không chịu buông tay.

Hắn hăng hái bừng bừng múc một viên cá viên trân châu đút tới, ta liền ăn, rồingạc nhiên nói: “Bệ hạ sao hôm nay ăn sáng chậm thái quá?”

Hoàng đế bệ hạ khẽ mỉm cười, nhéo lỗ mũi của ta một cái: “Thực ngốc!”

Điền Bỉnh Thanh đứng hầu bên cạnh cười hì hì sáp miệng: “Nương nương khôngbiết, bệ hạ gọi chủ tủ các cung tới, cũng dạy các nàng về sau biết trong hậucung này ai làm chủ.”

Trong lòng Bản cung cực kỳ hưởng thụ, ăn thêm nửa bát cơm.

Hoàng đế bệ hạ cũng rất hưởng thụ, bị ta trái nịnh hót phải nịnh hót, lại đútrất nhiều cá viên trân châu và ít thức ăn có sắc thái riêng, kết quả hai ngườiđều ăn quá no, nằm ở trên long sàng Trọng Hoa điện cùng nhau xoa bụng, uống vàomột ly trà tiêu thực, lúc này mới dễ chịu hơn chút.

Qua buổi trưa, hoàng đế bệ hạ triệu tập nữ quan thái giám phụ trách sự vụ hậucung đến Trọng Hoa điện tập họp, lại triệu tập nhóm đông cấm vệ quân, do YếnBình chỉ huy, đi tất cả cung lục soát chỗ ở những người này, trong cung nhấtthời rối ren như nước thủy triều.

Hoàng đế bệ hạ lôi kéo ta cùng ngồi ở Trọng Hoa điện, theo số người mà sắp xếptừng người, trừ quản sự trong cung Thái hậu, còn lại quản sự tất cả sáu cunghai mươi bốn ty đều nhổ tận gốc rễ, toàn bộ bỏ cũ thay mới hết.

Thừa dịp ta uống trà lười biếng rãnh rỗi, Nga Hoàng len lén nói cho ta biết,hôm nay hoàng đế bệ hạ thay thế một nhóm tổng quản thái giám và nữ quan quản sựnày, tất cả người mới trong ty đều là mặt lạ hoắc, cũng không biết hắn bắt đầuchuẩn bị đã bao lâu, mới ở dưới mí mắt Thái hậu nuôi dưỡng những người này, đợiđến hôm nay gọn gàng cắt bỏ vây cánh của Thái hậu.

Dù cho hôm nay hắn chưa từng đả động một người trong cung Thái hậu, nhưng trongcung Thái hậu bị cô lập, rất khó truyền tin tức ra ngoài hoặc là trông nom sựvụ hậu cung.

Lúc này ánh mắt Nga Hoàng nhìn ta lại cung kính mấy phần: “Hôm nay Bệ hạ tựmình trấn giữ, thay nương nương cắt tỉa những cung nhân này, ngày khác nươngnương trông coi hậu cung, tất nhiên không người nào không phục, sau lưng cũngkhông có người dám làm chuyện xấu.”

Da đầu ta tê dại, ngơ ngác nhìn Nga Hoàng: “Những chuyện này vốn là chức tráchcủa hoàng hậu?”

Nga Hoàng gật đầu: “Bệ hạ chủ yếu để ý triều chính, ngày hơn vạn việc, hậu cungdĩ nhiên là nương nương chủ trì...”

Ta cảm thấy Phượng Triêu Văn thật ác!

Nguyên tưởng rằng làm hoàng hậu chính là người nhìn ai cũng không thuận mắt,trừ làm tốt quan hệ với hoàng đế bệ hạ, hài hòa chung đụng, cuộc sống liền trôiqua không tệ, nào biết còn có chuyện lớn thế này phải xử lý.

Lúc trước ta ở Đại Trần cung không phải giả, nhưng khi đó chưa bao giờ có cơhội tập sự bên cạnh Hoàng hậu nương nương...

Vì vậy ta cảm thấy... Hoàng hậu nương nương ta đây, chắc sẽ không làm quá lâu!

Hoàng đế bệ hạ dùng hai canh giờ xủ lý rõ ràng sự vụ hậu cung, giải quyết mộtđám người tham hối lộ, ngay tiếp theo là tâm phúc của Thái hậu nương nương, lúcnày Thái hậu mấy lần phái ma ma bên cạnh tới bảo lãnh người, cũng bị hoàng đếbệ hạ bày thư nhận tội của những cung nhân này ra, ấm ức mà quay về.

Nghe nói xế chiều hôm nay Thái hậu nương nương giận dữ, cơ hồ đập sạch sẽ đồ sứtrong tẩm điện... Hoàng đế bệ hạ nghe nói, chẳng qua là sai người đến Thái YViện gọi thái y đi tẩm điện Thái hậu, xem mạch...

Trong cung một mảnh binh hoang mã loạn, thái hậu và hoàng đế bệ hạ mẹ kế conriêng ngầm đấu đá, ta kẹp ở giữa thật không có mấy phần việc có thể làm, nếukhông phải bị Phượng Triêu Văn giữ ở bên người làm quen tất cả cung nữ tháigiám, sớm chạy về long sàng đi ngủ.

Ta thấy... chức trách hoàng hậu thật là làm cho người nhớ tới liền nhức đầu,đợi đến hoàng đế bệ hạ dùng qua bữa tối, ta đánh bạo nói lên muốn từ chức khônglàm, bị hắn hổ nghiêm mặt giũa cho một trận, ví dụ như “Không có tiền đồ khôngtiến triển”..., thật là so với năm đó cha ta dạy ta ở thư phòng còn hơn nhiều,chỉ còn thiếu trong tay cầm cây gậy giáng mạnh xuống.

Ta đầu tiên còn cúi thấp làm nhỏ, đàng hoàng thừa nhận sai lầm, càng về sauthấy hắn càng dạy càng tức giận, trong lòng cũng là một đống lửa, cứng cổ phảnbác: “Bệ hạ ngài là cha hay là phu quân a?”

Hắn thở phì phò nhìn chằm chằm ta, lồng ngực phập phồng, từ phía sau bàn sáchđứng lên, bàn tay vươn ra liền đem ta túm vào trong ngực, cắn răng nghiến lợi:“Ngươi là con sói không biết điều...”

Ta dự cảm thế lớn không ổn, vội vàng cầu xin tha thứ: “Bệ hạ ta nhất định nỗlực làm cho nước mạnh nhất định nghiêm chỉnh trông coi hậu cung, sẽ không nóitừ chức không làm...”

Điền Bỉnh Thanh sớm dắt Nga Hoàng đi ra không thấy bóng dáng, Trọng Hoa điệnchỉ còn có hai chúng ta.

Hoàng đế bệ hạ mài răng ở tai ta nói: “Đã muộn!” Nặng nề cắn nửa bên lỗ tai tamột cái.

... Ta cảm thấy, làm Hoàng hậu nương nương, một ngày này giờ phút này là bithương nhất!